Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điềm gở

Tiểu thuyết gốc · 3805 chữ

Bốn đứa đi lòng vòng một hồi rồi bị lạc, cuối cùng phải nhờ một bức tranh hiệp sĩ gàn dở dẫn đường mới tìm đến được đúng nơi.

Lớp Tiên Tri có thể nói là nằm tách biệt với thế giới bên ngoài, theo một khía cạnh nào đó. Muốn vô được phòng học tụi nhỏ phải trèo lên một cái thang bằng bạc để lên tới cánh cửa sập hình tròn, đó cũng chính là lối vào duy nhất.

Catherine xung phòng trèo lên trước, còn chưa kịp làm gì nó đã bị mùi tinh dầu xộc lên mũi làm cho hắt xì mấy cái liên tiếp. Nó đưa tay dụi mũi, sau đó nhìn quanh. Từ thảm, khăn trải bàn, cho đến những tấm rèm lớn treo ở khắp phòng đều có màu đỏ, màu sắc khiến Catherine cảm thấy không thể thư giãn nổi khi nhìn vào. Màu đỏ sẫm chủ đạo cùng cách bài trí của nơi này mang tới cho nó cảm giác u ám và ngột ngạt khó tả.

Phòng học không kê bàn ghế theo lối thông thường mà gồm hơn chục cái bàn tròn sắp xếp ngẫu hứng quanh lớp, mỗi bàn như vậy có ít nhất hai cái ghế bành xếp chung quanh, trên mỗi cái ghế lại có thêm một cái gối ôm rất vừa người.

Có vẻ như cô Trelawney không phải là người ngăn nắp cho lắm. Mọi thứ đều rất lộn xộn, đồ vật sắp xếp không theo bất kỳ quy luật nào và hầu hết chúng đều bị phủ lên một lớp bụi mỏng.

Mọi thứ ở đây đều mang lại cảm giác hoài cổ, rất phù hợp với phong cách của cô Trelawney.

Catherine đi đến một cái bàn ở cuối lớp, ngồi xuống ghế bành thì thấy chiếc ghế này thật êm ái, đây có lẽ là điểm cộng duy nhất ở trong lớp của cô Trelawney.

Sau khi cả lớp đã ổn định chỗ ngồi, cô Trelawney bắt đầu tiết học bằng một giọng nói mơ màng, rồi cô đi quanh lớp dự báo hết chuyện này đến chuyện kia sẽ xảy ra trong tương lai với những ai theo học cái lớp này.

Catherine cố gắng né tránh mỗi khi cô bước đến chỗ nó ngồi với hi vọng cô sẽ không thốt ra bất kỳ lời không hay nào ảnh hưởng đến tâm trạng của nó. May thay, cô Trelawney từ nãy đến giờ không hề để ý đến nó, khiến nó cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Bài học hôm nay của tụi nó là bói lá trà, cả lớp sẽ chia thành từng cặp và bói cho nhau. Hermione ghép cặp với Catherine, còn Ron thì cùng với Harry.

Catherine quan sát bã trà từ tách của Hermione, đặt ngang đặt dọc theo nhiều hướng khác nhau, cố gắng hình dung ra một biểu tượng cụ thể nào đó. Sau một hồi vật vã tra cứu, cuối cùng Catherine tiên đoán rằng có thể Hermione sẽ vướng vào cuộc tranh luận nảy lửa với một người nào đó thân thiết, chẳng hạn người yêu hoặc bạn bè. Nó chỉ vào bã trà rồi chỉ vào sách mà nói:

- Bồ nhìn nè, mình chỉ đọc theo trong sách ra thôi nha.

Hermione cau mày khó chịu, nó nhìn vào tách trà của Catherine, đối chiếu trong sách một hồi rồi nói:

- Hình quan tài cho thấy bồ sắp sửa vướng vào bệnh tật kéo dài hoặc báo hiệu cho cái chết của một người mà bồ rất yêu thương trong thời gian tới.

Catherine mặc dù không tin nhưng nghe xong cũng hơi hoảng, tâm trạng tốt đẹp bay biến mất, nó bực mình nói:

- Mình không thấy hình này giống quan tài cho lắm, bồ đợi đó, để mình uống thêm một tách trà rồi chúng ta bói lại.

Lúc này cô Trelawney đã đi đến chỗ bàn của Harry và bắt đầu tiên đoán về vận xui của thằng nhỏ khi bị Hung tinh chiếu. Nhìn giọng nói và cử chỉ của cô chân thật đến mức nếu không biết trước thì có khi Catherine sẽ tin là thật.

Hermione tỏ ra khá bất bình và thẳng thắn bày tỏ sự hoài nghi của mình về môn học này khiến cho cô Trelawney phải nói rằng bà ta thấy cô bé không có tố chất để học tốt môn này.

Catherine thấy mặt Harry rầu rĩ bèn hỏi:

- Bồ tin lời cô Trelawney à?

- Không. Nhưng mình từng nhìn thấy một con chó đen hồi hè.

Hermione trấn an:

- Đó chỉ là một con chó bình thường mà thôi.

- Chắc là vậy. - Harry ủ rũ đáp, rõ ràng tâm trạng của nó đã bị lời tiên đoán của cô Trelawney làm ảnh hưởng ít nhiều.

Suốt tiết học Catherine đã uống đến bốn tách trà nhưng các dấu hiệu từ bã trà trong tách của nó đều ám chỉ đến điềm xui xẻo khiến nó chán nản không thôi. Hermione lấy làm lạ nói:

- Mình không nghĩ là bồ sẽ tin ba cái vụ bói toán này.

Catherine ủ dột đáp:

- Thì đúng là mình không tin, nhưng nếu không bói ra được một điềm lành nào thì cũng sợ thật. Đâu ai xui dữ vậy, đúng không?

Hermione nhún vai nói:

- Bồ thật là mâu thuẫn. Đã không tin thì dù kết quả có ra sao cũng không nên để ý làm gì. Mình thấy môn học này thật ngớ ngẩn.

Catherine giải thích:

- Mình không sợ mấy lời tiên đoán đó. Cái điều khiến mình chán nản là mình nhận ra bản thân sao mà xui xẻo quá. Có đôi khi may mắn cũng là một nhân tố quyết định thành công hay thất bại mà.

Hermione không cho là phải, phản bác:

- Đó chỉ là một sự trợ giúp rất nhỏ thôi. Mình sẽ không làm gì nếu không chắc chắn, trong trường hợp đó thì may mắn chẳng giúp ích được gì, vì có hay không có may mắn thì mình vẫn sẽ thành công, dựa vào chính sức mình.

Hermione nói không sai, Catherine xốc lại tinh thần, gật đầu với bạn:

- Cảm ơn bồ đã giúp mình hiểu ra một vấn đề quan trọng. Chỉ cần mình nắm chắc trong tay thì dù không có may mắn mình vẫn sẽ thành công.

Hermione mỉm cười, nói thêm:

- Sở dĩ nãy giờ bồ bói mãi không ra được điềm lành nào một phần cũng là vì trong sách này chủ yếu toàn dự báo vận xui thôi. Mười biểu tượng thì hết tám cái là điềm báo tai ương rồi. Con người sợ dính phải vận rủi, càng sợ thì càng dễ mắc sai lầm, một khi nó xảy ra thì họ sẽ tin sái cổ, cho rằng đó là vận mệnh của họ. Nhưng sự thật không phải như vậy, tính cách quyết định số phận, mẹ mình đã nói như thế. Nếu bồ lạc quan hướng về phía trước, bồ sẽ tiến lên. Nếu bồ sợ hãi, bồ sẽ lùi bước. Thế thôi.

Catherine nắm chặt tay Hermione mà nói với vẻ biết ơn xen lẫn thán phục:

- Bồ thật là hiểu biết sâu rộng. Nhờ bồ mà mình đã có niềm tin vào bản thân và tương lai hơn.

Đúng vậy, lời giảng giải của Hermione đã giúp Catherine càng thêm kiên định với mục tiêu của mình, bằng mọi giá nó sẽ làm được, chỉ cần nó đủ mạnh mẽ, nó có thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình.

Hermione thấy bạn chịu nghe và tin tưởng lời nói của mình thì cũng vui lắm, nhoẻn miệng cười thật tươi.

Harry và Ron không hiểu hai đứa con gái ở bàn bên cạnh làm gì mà cười vui vẻ quá, Ron chồm qua hỏi:

- Hai bồ bói ra được giống gì mà cười như bắt được vàng thế?

Catherine nhún vai:

- Toàn điềm gở thôi. Tụi này cười là vì chuyện khác. Bồ không hiểu được đâu.

Ron hỏi dò:

- Không bật mí được à? Có liên quan đến mình hay Harry không?

Hermione đẩy Ron về chỗ, nói:

- Chuyện của con gái, bồ hỏi làm gì.

Hai đứa con gái cứ rủ rỉ rù rì với nhau suốt cả buổi học khiến Harry và Ron tò mò không thôi. Ngay cả Harry cũng quên mất vụ Hung tinh của nó mà tập trung thảo luận với Ron xem hai đứa bạn của chúng rốt cuộc đang có chuyện gì vui mà cười suốt, mặc cho cả lớp đang chìm trong bầu không khí ảm đạm vì điềm báo tai ương bủa giăng.

Tiết học kết thúc trong bầu không khí nặng nề.

Nhìn tụi học trò mang vẻ mặt đưa đám bước vô lớp khiến cô McGonagall không khỏi thắc mắc. Khi tụi nhỏ bảo vừa học xong môn Tiên tri thì cô vỡ lẽ. Sau đó cô đã phải mất mười phút để giải thích cho tụi nhỏ hiểu về cách chào đón học sinh mới bằng một lời tiên đoán về cái chết chính là cách mà cô Trelawney hay dùng.

Trong giờ ăn trưa, Hermione liệng quyển sách Vén Màn Tương Lai lên bàn rồi nói:

- Thật không thể tin được là mình đã ngồi trong cái lớp này hơn một giờ đồng hồ chỉ để bói ra mấy thứ tào lao, thậm chí còn chẳng thú vị bằng môn Số học.

Ron ngơ ngác hỏi:

- Bồ nói gì lạ vậy Hermione? Bồ đã học qua lớp Số học nào đâu?

Hermione không nói gì, im lặng ngồi ăn món súp của nó.

Đầu giờ chiều bốn đứa háo hức rời khỏi tòa lâu đài mà băng qua bãi cỏ xanh mướt tiến thẳng về phía căn chòi của bác Hagrid. Từ xa bọn nhỏ thấy thấp thoáng những gương mặt quen thuộc, Ron kêu lên buồn bực:

- Ôi, tại sao tụi mình phải học môn này chung với nhà Slytherin cơ chứ.

Vừa nhác trông thấy nhóm Harry, Malfoy lại nở ra nụ cười đểu quen thuộc, nó châu đầu thì thầm gì đó với hai thằng Crabbe và Goyle rồi cả đám phá lên cười nắc nẻ.

Bác Hagrid đang đứng trước căn chòi để chào đón những đứa học sinh đầu tiên mà bác dạy, con chó Fang to tướng ngồi chồm hổm kế bên thì trông bồn chồn đến lạ. Bác vẫy tay gọi khi thấy tụi học trò cứ chần chờ không dám lại gần:

- Lại đây, lại sát chỗ ta này.

Chờ cho đứa học trò cuối cùng xếp vào hàng, bác nói:

- Được rồi, đi theo ta. Đảm bảo tiết học này sẽ không làm các trò thất vọng.

Bác dẫn cả đám đi vòng qua mấy bụi cây rồi cuối cùng dừng lại ở một bãi cỏ rộng trông như một bãi chăn thả. Bác hồ hởi nói:

- Các trò đứng xung quanh hàng rào này, đừng quá sát nhưng cũng đừng quá xa kẻo lại không thấy rõ nha.

Tụi học trò tò mò chia nhau xếp thành hàng ngang gần một dãy hàng rào bằng gỗ. Bác Hagrid chờ tụi nhỏ ổn định xong thì nói tiếp:

- Việc đầu tiên chúng ta cần làm là mở sách ra.

Giọng thằng Malfoy vang lên nhừa nhựa, mang theo ý châm chọc:

- Mở sách ra? Nhưng mở bằng cách nào?

Nó rút cuốn Quái thư về quái vật từ trong cặp ra, cuốn sách đã bị trói gô bằng mấy lớp dây thừng. Nó lặp lại một lần nữa, mang theo ý chán ghét:

- Làm sao mà mở ra được một quyển sách kinh khủng như thế này chứ?

Bác Hagrid tỏ ra khá thất vọng khi nghe thấy thằng Malfoy nói như thế.

Đúng lúc đó giọng của Harry vang lên:

- Mày thiệt là ngu, Malfoy à.

Mấy đứa học trò nhà Gryffindor phá lên cười. Tụi nó cũng rút sách của mình từ túi ra, cuốn nào cuốn nấy đều bị trói gô lại bằng đủ thứ vật dụng khác nhau. Nhưng tụi nó lại không mất quá nhiều thời gian để thuần phục quyển sách. Đứa nào đứa nấy đều nhanh nhẹn vuốt ve gáy sách vài cái ngay sau khi cởi trói cho chúng. Mấy cuốn sách đã tìm cách cắn đớp nhưng vừa bị vuốt ve là chúng liền ngoan ngoãn nằm im trên tay lũ học trò.

Bác Hagrid dường như đã lấy lại tinh thần, thậm càng kích động hơn hồi nãy, bác hào hứng nói:

- Mấy đứa nhỏ nhà Gryffindor làm tốt lắm. Đây chính xác là cách để sử dụng quyển sách này. Năm điểm cho mỗi học sinh nhà Gryffindor.

Đám học sinh nhà Gryffindor vỗ tay hoan hô trong khi tụi học trò nhà Slytherin thì mặt mày đen thui, ngó bộ tức lắm nhưng mà không làm gì được.

Harry kề vào tai Catherine nói nhỏ:

- Cũng may nhờ có bồ đã chỉ tụi này cách trị được cuốn sách.

Catherine không nói gì, nhưng nở ra một cười tươi lắm. Malfoy nhìn thấy cảnh đó thì không hiểu sao lại buồn bực trong lòng, chỉ muốn bay tới ếm Harry vài câu thần chú cho bõ ghét.

Bác Hagrid trông rất vui, bác nói với cả lớp:

- Các trò chờ ở đây, ta sẽ cho các trò diện kiến một sinh vật huyền bí mà các trò không ngờ tới được.

Tụi học trò tỏ ra chờ mong khi thấy bác Hagrid đi về phía khu rừng rồi biến mất trong đó. Đứa nào cũng nhấp nha nhấp nhổm ngóng theo và xì xầm bàn tán xem đó có thể là con vật gì.

Malfoy nói to, ánh mắt không hề rời khỏi chỗ Harry và Catherine đang đứng:

- Không biết trường này bị cái gì nữa, người giữ khoá cũng học đòi làm giáo viên. Thật đúng là nực cười. Ba tao mà biết chắc ổng tức điên lên cho mà coi.

Chẳng ai hơi đâu để ý đến lời của Malfoy, tụi nó đang tròn xoe mắt nhìn một đàn sinh vật kì dị mà bác Hagrid dẫn ra từ khu rừng. Thằng Malfoy trông quê độ lắm, Catherine thấy vẻ mặt ấy của nó thì tủm tỉm cười. Đáng đời.

Malfoy trừng mắt, chỉ vô mặt Catherine nói:

- Cười cái gì mà cười. Đồ...

Mấy từ sau đó dường như tắc nghẽn ở cổ họng của thằng Malfoy, nó bực mình xoay người nhìn sang hướng khác.

Catherine nhún vai, tiếp tục tập trung vào buổi học.

Cả lớp chỉ trỏ bàn tán khi bác Hagrid kéo lũ sinh vật nửa ngựa nửa chim đi lại gần hàng rào. Chúng có thân hình, đuôi và hai chi sau của ngựa, nhưng hai chi trước, cánh và đầu thì đích thị là của một con chim đại bàng. Catherine nhìn cái mỏ to và sắc nhọn của con vật đối diện mà vô thức lùi ra sau.

Bác Hagrid buộc chúng vào hàng rào xong thì phấn khởi nói:

- Đây là những con Bằng Mã. Mấy trò thấy chúng có đẹp không?

Tụi học trò lúc này đã lùi ra xa hàng rào mấy thước, không đứa nào lên tiếng. Nhưng sau khi có thời gian để bình tĩnh ngắm nghía thì không thể không thừa nhận rằng lũ Bằng Mã này khá đẹp với bộ lông mượt mà, vóc dáng oai vệ và tư thế hiên ngang.

Mỗi một con mang một màu sắc khác nhau trên bộ lông, không con nào giống con nào khiến trong đám học sinh lại nổi lên một cuộc tranh luận xem con Bằng Mã nào đẹp hơn.

Harry, Ron, Catherine và Hermione đánh bạo tiến lại gần hàng rào hơn để quan sát cho được kỹ càng. Một số học sinh khác thấy vậy cũng dạn dĩ hơn, nhưng bọn chúng vẫn nơm nớp lo sợ nhìn mấy cái móng vuốt sắc bén và những chiếc mỏ loé sáng như kim loại kia mà đề phòng. Bác Hagrid nói:

- Điều quan trọng đầu tiên phải nhớ khi tiếp xúc với những con Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Các trò hãy nhớ kỹ tuyệt đối không được xúc phạm đến chúng kẻo toi mạng như chơi.

Mấy đứa học sinh bên nhà Gryffindor lắng nghe rất nghiêm túc, vì chúng sợ nhỡ mà tí nữa làm sai một chi tiết nào đó dẫn tới toi mạng thì thật là oan uổng. Catherine nhìn sang chỗ thằng Malfoy và đám bạn đang đứng, thấy tụi nó không có vẻ gì như là có chú ý lắng nghe.

Bác Hagrid đâu biết có một vài đứa đang âm mưu phá hỏng buổi dạy của mình, bác vẫn đang say sưa giảng:

- Để tiếp cận một con Bằng Mã thì các trò phải cho nó thấy được sự thành tâm của mình, một phép lịch sự chẳng hạn. Các trò tiến tới gần chúng ở một khoảng cách an toàn, sau đó nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu con Bằng Mã chịu cúi đầu chào lại thì chứng tỏ các trò được phép lại gần và sờ vào chúng, nếu không thì liệu hồn mà chạy ra xa trước khi mấy cái móng vuốt kia tóm gọn các trò.

Bác kết thúc bài giảng bằng một câu hỏi "Ai xung phong thử nào?" rồi giương ánh mắt chờ mong nhìn vô đám học trò.

Chẳng một ai dám xung phong khi nhìn thấy ánh mắt bất thiện kia của lũ Bằng Mã, đó là chưa kể mấy con này có vẻ không thích bị xích lại cho lắm, chúng cứ dùng dằng sợi dây hòng thoát ra.

Cuối cùng, sau một phút đấu tranh tư tưởng đầy căng thẳng, Harry giơ cánh tay của mình lên. Bác Hagrid vui mừng kéo từ trong bầy ra một con Bằng Mã tên là Buckbeak rồi bảo Harry thực hành với nó.

Trông Harry có vẻ căng thẳng lắm nhưng Catherine tin chắc vụ này sẽ trót lọt nên nó không lo lắng cho bạn, nó chỉ lo có mấy đứa đang muốn phá hoại ở đằng kia thôi.

Harry bay một vòng với con Buckbeak rồi đáp xuống trở lại bãi cỏ, đầu tóc bù xù và chân đi lảo đảo, thế nhưng nó vẫn an toàn.

Trước sự thành công của Harry, đám học trò cũng mạnh dạn hơn rất nhiều. Từng tốp, từng tốp leo qua hàng rào để tiến vào trong bãi chăn thả. Catherine thấy Malfoy muốn tiến lại gần con Buckbeak mà Harry vừa cưỡi liền theo sát nó, Catherine nói:

- Mày không định làm gì ngu ngốc đấy chứ, Malfoy?

Malfoy quay lại nhìn Catherine, cất giọng giễu cợt:

- Nếu tao muốn làm gì thì mày nghĩ mày có thể ngăn cản tao sao?

Catherine không đáp, chỉ đi theo sát sau lưng Malfoy. Thằng này vừa đẩy mấy đứa đứng gần con Buckbeak ra để giành lấy con Bằng Mã ấy.

Catherine thấy Malfoy cúi chào Buckbeak một cách điệu nghệ, con Bằng Mã nhanh chóng đáp lại bằng một cái chào lịch sự.

Malfoy nhìn Catherine với vẻ đắc ý:

- Cũng đâu có khó.

Nói rồi nó tiến lại sát con Buckbeak, vỗ vỗ lên mỏ con Bằng Mã. Catherine thấy vậy chạy tới nắm lấy cổ tay thằng Malfoy kéo ra xa.

- Mày bị điên à, không được tỏ ra bất lịch sự với một con Bằng Mã.

Malfoy nhìn Catherine bằng ánh mắt thâm thúy:

- Mày lo lắng cho tao hả, Evans? Mày thích tao?

Catherine trừng mắt nhìn thằng trẻ trâu trước mặt, nhếch miệng cười:

- Mày đang nằm mơ à?

Ánh mắt Malfoy nhìn xuống cổ tay của nó vẫn đang bị Catherine nắm chặt, hất cằm:

- Vậy sao mày không chịu buông tay tao ra? Rõ ràng là mày thích tao.

Catherine bĩu môi:

- Làm như tao muốn đứng đây với mày lắm.

Harry thấy động tĩnh chỗ Catherine liền lại gần hỏi:

- Có chuyện gì vậy Catherine, sao bồ đứng ở đây?

Catherine chưa kịp trả lời Harry thì Malfoy đã cất giọng lanh lảnh:

- Nó vừa tỏ tình với tao, và đã bị tao từ chối rồi.

Harry ngạc nhiên nhìn Catherine, rồi lại nhìn sang Malfoy, lắc đầu tỏ vẻ không tin:

- Mày đừng nói xạo. Ngược lại tao nghĩ mày thích Catherine thì đúng hơn.

Malfoy nghe vậy liền trở nên giận dữ, giằng lấy tay mình ra khỏi tay Catherine, nó chỉ thẳng vào mặt Harry mà nói:

- Mày mới nói xạo. Không đời nào tao thích nó.

Nói xong nó bỏ đi một nước, bước chân gấp gáp như thể đang chạy trốn thứ gì đó.

Catherine thấy thằng Malfoy không còn tơ tưởng đến chuyện phá đám tiết học của bác Hagrid nữa liền yên tâm. Nó nói nhỏ với Harry khi hai đứa đang tiến lại chỗ mấy con Bằng Mã:

- Thằng Malfoy định chọc giận con Buckbeak để con vật nổi khùng lên mà quậy banh lớp học của bác Hagrid.

Harry nghiến răng:

- Thằng đó thật đểu. Nhưng bồ làm vậy chẳng mấy chốc nó sẽ loan tin là bồ thích nó cho toàn trường biết.

Catherine nhún vai:

- Mình đâu có sợ tin đồn.

Dưới sự khuyến khích của bác Hagrid, Catherine cúi chào trước một con Bằng Mã có bộ lông màu hung tên là Summer và được sự chấp nhận của con vật. Catherine cưỡi lên lưng con Bằng Mã, vẫy tay chào các bạn rồi bay lên bầu trời. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ của một ngày nắng đẹp, nụ cười trên môi con nhỏ tươi hơn cả ánh nắng, sáng hơn cả mặt trời.

Malfoy ngồi dưới tán cây mà nhìn đến ngơ ngẩn, một tia cảm xúc bất thường loé lên trong lòng nó, chậm rãi và khó nắm bắt.

Khi Catherine trèo xuống khỏi lưng con Bằng Mã, chạy về phía các bạn của mình, nụ cười vẫn luôn duy trì trên môi.

Buổi học kết thúc trong không khí vui vẻ của đám học sinh. Mấy đứa được cưỡi trên lưng Bằng Mã bay một vòng đều kể lại cảm giác tuyệt vời ấy một cách khoa trương khiến những đứa không được Bằng Mã cúi chào phải nhìn bằng ánh mắt ganh tị.

Catherine vui lắm, vì mọi thứ trong ngày hôm nay đều diễn ra một cách tốt đẹp. Thằng Malfoy không chọc Buckbeak, không bị thương, không có cớ để gây khó dễ cho bác Hagrid. Nó hy vọng những tiết học sau cũng trôi qua thuận lợi như vậy.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.