Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Màn sương mờ

Tiểu thuyết gốc · 2418 chữ

Cơn ác mộng lại trở về, nhưng lần này nó nhắm vào Zero. Xung quanh anh là những tòa nhà trọc trời hình vuông đứng song song nhau, không như những tòa nhà đổ nát anh thấy ở trung tâm thế giới, chúng còn nguyên vẹn, ánh sáng phản chiếu vào những ô của kính trên tòa nhà, như một chiếc gương khổng lồ nóng bức. Đột nhiên xung quanh anh rung lắc dữ dội, khiến anh mất thăng bằng ngã quỳ gối xuống đất, một biển người từ đâu đó xuất hiện, họ náo loạn thi nhau chạy trốn, chen lấn gần như là giẫm đạp anh xuống nền bê tông, dù cố gắng đến mấy anh cũng không thể đứng dậy được, cơ thể anh yếu ớt không một sức lực, anh bất lực để họ giẫm đạp mình.

Dần dần cơ thể anh lún xuống đất, mặt bê tông dưới chân anh giờ đây mềm nhũn như bùn lầy rồi nhấm chìm cả người anh xuống lòng đất. Ngập người xuống đất anh không thể thở nổi, như thể chết đuối nhưng thay vì nước lần này nó lại là chết sặc bùn và cát.

Sau một hồi ngọ ngậy bất lực, tưởng chừng như anh có thể chết trong chính giấc mơ của mình, bàn tay anh đập mạnh lên, chồi lên mặt bê tông, cố gắng bám vào thứ gì đấy để kéo bản thân mình lên.

Bám vào một thứ gì đó, dần dần anh chồi lên thở hổn hển, biển người xung quanh anh chỉ mấy chốc nay đã biến mất không dấu vết, chỉ trong giây lát chìm xuống đất, cả thành phố đã đổ nát, gạch đá vỡ vụn ở khắp nơi. Thật đáng sợ, dù không thấy một bóng người nhưng những tiếng hét chói tai, âm thanh rên rỉ đầy đau khổ vang lên âm ỷ xung quanh anh, như thể những tòa nhà đang gào lên trong đau đớn vậy.

Bầu trời dần trở lên thẫm đỏ, mặt đất lại bắt đầu rung lắc, đúng như một cơn ác mộng, nó khiến anh sợ hãi, run rẩy anh chạy khắp thành phố đổ vỡ, âm thanh như những con ma rên rỉ vây quanh anh, dù có chạy bao lâu, hay bao xa, âm thanh đó nó cứ bám theo anh, sợ hãi anh hét lớn như một đứa trẻ “Cút đi, đừng bám theo ta nữa, cút đi.” Bịp tai lại anh hét giữa khoảng không vô định.

“Cứu em.” Một hồn ma đã thì thầm với anh “Đừng bỏ rơi em mà.”

Giật mình mở mắt, Zero căng mắt ra nhìn xung quanh với ánh mắt bàng hoàng, tim anh đập nhanh vẻ sợ hãi, bàn tay anh run rẩy toát mồ hôi, thì ra ác mộng là thế này. Đây là lần đầu tiên anh ngủ gục khi đang canh gác đêm, chắc chắn không phải vì mệt mỏi vì anh đã nghỉ đủ khi còn ở hiệu thuốc Bahagi rồi.

Nhìn Sily đang gối lên đùi mình ngủ, anh thở dài nhẹ nhõm. Cứu em? Anh tự hỏi giọng nói đó là của ai nhỉ, lẽ nào anh thực sự đã quên mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng sao, anh cần phải tìm lại ký ức của mình càng nhanh càng tốt.

“Chào buổi sáng, anh Zero.” Sily dụi mắt tỉnh dậy.

“Ừm, chào em.”

Zero nhìn Sily, đột nhiên cơ thể cô phát ra một màu đỏ ruby kì quái. Zero trợn tròn mắt lên vì bất ngờ.

“Cá..i quái? Sily?”

“Hả? Sao vậy anh?”

“Người em? Em không thấy chuyện gì đang xảy ra à.” Zero hoàng hốt, cả cơ thể Sily phát sáng lên như một chiếc bóng đèn.

“Kh…ông, em thấy bình thường mà, có vấn đề gì xảy ra à?”

“.…….” Zero nhìn cô đầy thắc mắc.

Chỉ sau vài cái chớp mắt, ánh sáng đỏ quanh người Sily đã biến mất để lại khuôn mặt ngẩn ngơ với cái đầu đầy câu hỏi của anh.

“Anh Zero?” Sily nhìn xung quanh nói “Buổi tối lúc nào cũng đen nghịt như này à?”

Zero giật mình quan sát xung quanh, một làn sương mờ ảo bay lơ lửng khắp cả khu rừng đêm, hai người ngồi gần đống củi cháy lửa nhưng bóng đêm tới vây quanh như thể nuốt chửng họ vậy, ngọn lửa trại nhỏ bé lấp lánh ánh lửa như que diêm trên đầu ngón tay.

“Sương mù đen?” Zero nói như thể một câu hỏi.

Một làn gió buốt thổi qua người họ, mang cái rét của mùa đông giữ khu rừng nhiệt đới, chỉ trong mấy chốc nhiệt độ cơ thể họ hạ xuống mười sáu độ C khiến cơ bắp của họ co cứng.

“Phải ra khỏi đây thôi.” Zero cảnh cáo.

“Vâng!!” Sily nhìn Zero với ánh mắt thận trọng.

Tiếng xột xoạt của lá cây và gió va vào nhau xung quanh họ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn dần, như thể họ đã bị đàn quái vật vây quanh.

“Một…hai…ba. CHẠY.” Dứt khoát Zero nắm tay Sily bứt tốc chạy thật nhanh ra khỏi màn sương mù độc hại.

Zero chạy thật nhanh về phía trước, đâm xuyên qua bóng tối mờ ảo khó chịu này, cảm giác như thể anh đang chạy trong giấc mơ đó, sương mù chết tiệt, nó làm anh nhớ đến cơn ác mộng khi nãy của mình.

“Sily! Em ổn chứ?”Quay ra sau hỏi Zero bất ngờ thấy bàn tay mình nắm chặt vào không khí, anh đã lạc mất Sily.

“Mình tuột tay ư? không, tay mình vẫn nắm chặt.” Zero nghĩ thầm.

Màn sương tạo ra ảo ảnh và làm giảm đi các giác quan của anh, ngay từ đầu anh đã không nắm được tay Sily, và giờ bọn họ đang lạc nhau.

Đột nhiên có ánh mắt vàng sáng lên trong trong bóng tối mở rộng ra, nhìn Zero chằm chằm đầy hứng thú, khiến Zero giật mình chú ý.

“Cái g..ì?” Zero quay ra nói chưa kịp phản ứng thì một chiếc lưỡi dài mười sáu mét bay tới dính chặt vào tay anh.

Nó kéo mạnh anh về phía bóng tối, chiếc lưỡi to dày kết thúc, ẩn mình trong màn sương đen dày, phía trên là hai đôi mắt màu vàng như hai viên đá pha lê phát sáng.

Zero co chân lại, gồng cả cơ thể mình để chống lại lực kéo của nó, cơ thể anh dần dần bị kéo về phía nó, bàn chân anh lún xuống đất như những chiếc rễ cây vững chắc bám sâu xuống đất chống cự.

Dơ nắm đấm anh đấm thẳng vào thân cây bên cạnh, cả cánh tay anh dính chặt vào thân cây anh gồng tay giữ “Giỏi thì kéo thử tao đi!!!” Anh hét lớn đầy tức giận.

Cuộc giằng co giữa hai người khiến con quái vật bị lộ cơ thể ra khỏi bóng tối. Đó là một con ếch đá khổng lồ nặng mười tấn, cơ thể nó như một tảng đá thiên thạch móp méo mọc đầy rêu xung quanh, với đôi mắt màu vàng như bóng đèn phát sáng trong đêm. Nó nhìn anh như muốn nói rằng ai thua trận kéo co này sẽ trở thành thức ăn.

Sily chưa bao giờ thấy sợ bóng tối đến như thế, chỉ trong một khoảng khắc bị đám sương đen bao phủ, cô đã mất dấu Zero, như thể anh chưa từng ở đây.

Xung quanh cô toàn những âm thanh sột soạt báo hiệu nguy hiểm, rút hai con dao cáo karambit của mình cô thủ thế. Trong một khoảng khắc, xung quanh cô im lặng một cách đáng sợ.

VÙ VÙ, âm thanh như tiếng cánh quạt trực thăng đập trên đầu cô, âm thanh âm ỉ lao vút về phía cô, từ trên bầu trời đen xuất hiện một chiếc ngòi nhọn hoắt khổng lồ đâm xuống .

Quá nhanh để Sily có thể né kịp, bao bọc hai cánh tay bởi làn sương màu trắng cứng rắn, cô dơ cánh tay lên đỡ chiếc ngòi kim khổng lồ đang đè xuống mình. Không giống Zero, nếu cô đỡ một lực đánh toàn diện của con quái vật này, cơ thể cô sẽ chỉ còn lại là đống bầy nhầy với mấy cái lỗ đầy nghệ thuật.

Cố tập trung sức mạnh mới của mình lên hai cánh tay, Sily gắng gạt hết sức mình, làm chệch đòn tấn công của kẻ địch sang bên, chiếc kim khổng lồ găm thẳng xuống đất, dù né được mũi kim nhưng Sily vẫn bị một phần lực của cú đánh đẩy ra phía sau, Cô đập lưng vào cây, thân cây đỡ cô ngả ra sau bung gần hết rễ khỏi mặt đất.

“Tao mong mày không có độc, tao yếu khoảng đó lắm.” Ngước lên nhìn Sily nói, trước mặt cô là một con ong mặt quỷ to lớn gấp mười lần Sily, như thể một chiếc máy bay trực thăng với hai chiếc cánh màu vàng sắc như những lưới kiếm trên lưng.

Một màu đen huyền ảo, mập mờ ẩn mình giữa màn sương mù cùng với những viền sọc vàng chải từng lớp trên cơ thể, lơ lửng sáu cặp chân thon gọn nó bay vù vù giữ thăng bằng trên không trung, Nhìn Sily chằm chằm với hai cặp mắt to trông như ngọc trai đen, một màu đen kỳ lạ, sáng bóng một màu đen giữa cả làn sóng sương mù bên cạnh.

Như một vị nữ hoàng kiêu sa nó nhìn xuống dưới Sily đầy sự kinh bỉ, rẻ mạt, vì một lý do nào đó Sily lại hiểu điều đó và nó khiến cô khó chịu.

“Không biết tinh thể của mày sẽ cho tao cái gì nhỉ, mong là không phải vẻ đẹp vì tao có sẵn thứ đó rồi!” Sily nói lớn đầy khiêu khích.

Dù đang chế nhạo nó nhưng đây là lần đầu tiên Sily cảm thấy ghen tị về vẻ đẹp của một con quái vật, chắc chắn cô sẽ không khen nó đâu vì như thế trông cô như thể yếu đuối đang cầu xin nó tha mạng sống cho cô vậy.

Trong một phần giây nó lao vụt về phía Sily, chĩa ngòi kim khổng lồ, vũ khí mạnh mẽ nhất của nó vào cô. Như một quả tên lửa lao tới cô phát nổ một sát thương chết người.

Sily luôn tự tin mình có thể hạ được mọi đối thủ, nhưng đó là nếu có Zero ở phía sau hỗ trợ cô. Cô quyết định dứt khoát, quay phắt lưng lại, làm một hành động mà cô thông thạo, giỏi nhất khi đánh với bọn quái vật khổng lồ, CHẠY.

Cô cắm mặt vào chạy, đâm xuyên qua màn sương tối, chạy qua những cột cây lúc ẩn lúc hiện, dù đang ở trong khu đàm lầy đầy rẫy cỏ lá, cây cối cao chót vót phủ kín mặt trời như những chướng ngoại vật khó chịu, như con ong mặt quỷ đó lại bay thoan thoát qua những cành cây rậm rạp, nhanh nhẹ, dễ dàng như cách nó hay làm, đó là làm chủ bầu trời, vo ve trên đầu Sily đầy nguy hiểm, báo hiệu rằng nó có thể giết cô bất cứ lúc nào.

“ZER0!!!….ZER0!!!”Vừa chạy cô vừa hét lớn tìm kiếm Zero.

Cô cần phải tìm được anh càng nhanh càng tốt, đối thủ của cô ở trên không trung, nã những mũi kim khổng lồ xuống cô nếu cô bất cẩn vấp chân. Cô không đánh tới nó nếu nó cứ giữ khoảng cách xa như vậy, cô cần một kế hoạch.

Zero đã thua cuộc kéo co với một con ếch, cái cây anh bám tay vào đã bung rễ ra khỏi mặt đất, điều đó làm anh bất ngờ mất thăng bằng. Lực kéo của chiếc lưỡi kéo anh lại, chân anh bị nhấc lên khỏi mặt đất, cả cơ thể anh và cái cây lớn bị cánh tay anh đâm vào lao vào con ếch đá khổng lồ đó.

Nó há miệng ra mời anh vào đó chơi một lúc và đi ra bằng một bộ xương đã bị tiêu hóa. Một tay anh bị chiếc lưỡi nó giữ chặt kéo đi, một tay trái còn lại anh thì mắc vào thân cây anh lao tới, gồng tay trái anh đấm thẳng một đòn vào mặt con ếch đá kèm theo một cái cây lớn làm quà tặng kèm.

Cảm giác như anh đấm một quả bóng bay đầy nước, nắm đấm của anh lún xuống cơ thể đá lõm lẽo của nó rồi bật ngược ra như lò xo, thân cây lớn vỡ ra làm hai. Nhanh trí anh túm lấy một nửa thân cây vỡ nhét thẳng vào mồm nó, chặn lại khiến mồm con ếch mở rộng hết cỡ ra dừng lại việc kéo anh vào trong.

Gồng cánh tay phải anh giật mạnh ra, chiếc lưỡi cuồn cuộn cơ với chất nhầy axit tuột khỏi tay anh. Anh nhảy thật cao lên trên đầu nó, hết sức anh gẫm thật mạnh lên cái đầu đang há miệng đớp thân cây đó.

Đầu nó dập mạnh xuống đất, ngậm chặt miệng lại với thân cây vỡ vụn trong mồm, khóe môi nó rỉ đầy máu xanh. Zero nhảy ra giữ khoảng cách quan sát tình hình, đòn đó vẫn chưa kết liễu được nó, sức chịu đựng cùng với cơ thể dày dặn đó thật khó giết mà.

“zero..zeROO!”

Nghe thấy tiếng hét lớn tên mình đang chạy lại, Zero quay lưng lại với con ếch mất cảnh giác. “Đó là Sily, cô nhóc đang tìm mình” Zero nghĩ thầm.

“Zero…Zero…anh đây rồi Zero!” Sily hiện lên giữa màn sương mù chạy về phía anh, cô mang theo một tiếng vù vù trên đầu như một món quà gặp mặt.

“Nhóc!!..em đây rồ..i, cái quái gì thế!” Zero giật mình nhìn lên trên.

Giữa khoảng không mờ mịt hiện lên một con ong khổng lồ đầy sát khí đang đuổi theo Sily, như thể thèm khát dòng mật ngọt chảy ra từ cơ thể cô.

“Cứu em Zeroooo.” Sily chạy tới ôm anh làm nũng.

“Hảaaaa!! Đừng có dụ nó tới đây chứ.” Zero lúng túng.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.