Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầm lầy đen

Tiểu thuyết gốc · 2645 chữ

Đã được hơn tuần kể từ khi Sily và Zero nghỉ chân ở hiệu thuốc Bahagi.

“Này, này, các ngươi ở đây hơi lâu rồi đó, định ở đây ăn trực đến bao giờ hả?” Bahagi đang cắm mặt vào nghiên cứu thì ngước lên hỏi.

“Gì chứ? Ngươi định đuổi bệnh nhân của mình đi ngay khi nhận được tiền công à?” Zero nằm ngửa trên giường với tư thế hai tai dang về đằng sau gối đầu thoải mái , nói.

“Ngươi đừng có nói bậy! Đạo đức nghề nghiệp của ta rất cao đấy, đến tận bây giờ ngươi chưa bị đuổi đi là may lắm rồi đấy!” Bahagi khanh tay lại hờn dỗi.

Zero thở dài cười chừ, những lời cậu nói chỉ là trêu chọc thôi, vì racher là đệ tử của bahagi lên ông mới tỏ ra rộng lượng như thế này, dù hơi dở hơi nhưng ông ta cũng tốt đó chứ.

“Trên đại lục này có tất cả bao nhiêu vương quốc vậy?” Zero hỏi.

“Khá nhiều, chủ yếu là những tiểu vương quốc thôi, ngươi hỏi làm gì chứ?” Bahagi nhớm lông mày lên hỏi.

Zero im lặng nhìn ra ngoài của sổ, nơi Sily đang tập luyện cùng với đứa em mình. Dù Sily chưa chia sẻ về câu chuyện của cuộc đời cô ấy, Zero cũng đủ thông tin để hiểu ra vấn đề. Cô nhóc mất hết tất cả và đang lên kế hoạch trả thù.

“Hmm, để ít nhất ta biết kế hoạch tiếp theo là gì.”

“Kế hoạch? Ý ngươi là Sily ấy hả, ngươi định giúp con bé à? ý ta là, nó là một con nhóc mà, kẻ thù của nó là một vị vua của cả một cường quốc đấy?”

Zero quay phắt ra lườm Bahagi.

“Gì chứ, ta chỉ đang thực tế mà thôi. ”Nhún vai Bahagi nói “Nếu đó là số mệnh của con bé, thì con bé chết trong khi thực hiện nó thì cũng chẳng bất ngờ gì cả, còn ngươi thì sao?”

“Ta làm sao?” Zero cau mày.

“Haizz, vô vọng thật đấy, ý ta hỏi là mục đích của ngươi là gì, chả lẽ ngươi cứ lẽo đẽo theo con bé mãi chắc, trông như ngươi chả giống gì là đang giúp con bé cả, như thể ngươi đang buồn chán đi theo con bé để tìm kiếm niềm vui thôi. Bộ ngươi không có mục đích gì cho cuộc sống à. Ha, nhìn ngươi không giống gì là người mong cầu cuộc sống hạnh phúc và thảnh thơi đâu nhỉ.”

“Mục đích của ta là gì hả? Ta cũng chẳng biết nữa.” Anh quan sát Sily thật lâu rồi chìm vào suy nghĩ của mình.

Câu hỏi duy nhất của anh lại là chính bản thân mình, anh là ai, tên anh là gì, con người trước kia của anh như thế nào, liệu anh thực sự muốn tìm lại những kí ức kia của mình? Chẳng may anh quên mất một thứ gì đó cực kì quan trong thì sao?

Cứ mỗi lần suy nghĩ đầu anh lại đau nhức, như có thứ gì đó đang ngăn anh lại, không cho anh tiến thêm vào sâu hơn trong đầu mình.

“Nếu không tính Atatil, nay đã trở thành một tàn tích, thì hiện tại đang có ba vương quốc lớn trên bản đồ nằm cách xa trung tâm đại thế giới. Nơi gần nhất cũng phải mất mấy tháng đi đường.” Bahagi nói trong khi đầu vẫn cắm mặt vào đống giấy tờ trên bàn.

“Ba sao? Vậy Adamoris ở chỗ nào?” Zero đạp mạnh tấm bản đồ đè nên giấy tờ của Bahagi, hỏi.

“Vậy là anh quyết định theo con bé à.”

“Tạm thời là thế.”

“Chỗ này!” Bahagi đặt tay trên tấm bản đồ, một vị trí tây nam cách xa đám mây hình tròn cụ thể là tâm thế giới, đó là Adamoris, một đế quốc lớn nằm gần rừng thông và đông bằng Tura, một địa điểm đẹp để phát truyển và mở rộng lãnh thổ, đặc biệt là tài nguyên dồi dao xung quanh nữa, chả trách nó là một ĐẾ QUỐC.

“Gần nó là Atatil, dấu X gạch chéo màu đỏ này, cuộc chiến giữa hai quốc gia vừa kết thúc vào năm ngoái xong.” Bahagi nói. “Nghe nói tên bạo chúa đó đã cho lệnh diệt sạch người dân của vương quốc đó, khi nghe tin ta cũng sốc lắm cơ.”

“Đến Adamoris thì đi đến phía đông tầm tám mươi ngày là đến.”Bahagi nói.

“Vậy sao.” Sily nói.

Cô bước vào căn phòng không phát ra một tiếng động, làm hai người đang nói chuyện giật mình.

“Em tính làm gì?” Zero hỏi.

“Chúng ta sẽ không đến Adamoris, không phải bây giờ, em sẽ ở lại trung tâm thế giới cho đến khi em mạnh hơn. Còn anh thì sao?” Sily ngước mặt lên nhìn Zero mong đợi, nửa cô muốn anh ấy ở bên mình, nửa cô không muốn liên lụy đến anh ấy. Cô vẫn nhớ vì sự ích kỉ của cô mà anh ấy theo cô vào vườn hoa để rồi suýt chết với hai vết cắt trên ngực.

“Ta sẽ đi cùng nhóc.” Mỉm cười anh nói.

“Vâng!! mong anh giúp đỡ.”Nói to giọng cô tràn đầy vui vẻ.

“Mạnh hơn à, nếu nhóc đi vào đầm lầy đen thì sẽ có thêm những thứ hay ho đó!” Bahagi gợi ý.

“Hay ho? Cụ thể là cái gì?” Sily hỏi.

“Không được đâu, trong đó toàn những con quái vật trên cấp trưởng thành, nguy hiểm lắm chị đừng đi!” Rachel lo lắng.

“Nhiều quái vật? À, ý ông là tôi vào đó thu thập thật nhiều tinh thể để tăng thêm sức mạnh đó hả?”

“Hiểu nhanh đấy, chỉ những con trưởng thành và con đầu đàn mới có tinh thể thôi, vào trong đó cô sẽ mạnh một cách nhanh chóng, những cũng chết rất dễ dàng.” Bahagi cười nham hiểm, có vẻ ông ta muốn đuổi bọn họ đi thật nhanh chóng.

Sáng ngày hôm sau, Zero và Sily bắt đầu cuộc hành trình với một chiếc cặp đựng đầy đồ tiếp tế, và thức ăn, đó là món quà của Bahagi, có vẻ anh ta thực sự hài lòng với xác con bọ ngựa đó. Hai người họ khoác lên một chiếc áo choàng mới màu đen khá dày.

Xách thanh kiếm nhật màu đen trên lưng, Sily quay lại nói “Racher, chị đi đây, nhớ tập luyện chăm chỉ đó.”

“Vâng, cho đến lúc em mạnh hơn, chị đừng chết đó!”

Sily mỉm cười nhìn em cô rồi quay đi, cô tiến lên về phía trước dần dần chìm vào trong vườn hoa rồi biến mất, bỏ lại Racher, người thân cuối cùng của cô.

Hai người họ đi lang thang mấy ngày trời mới có thể thoát khỏi vườn hoa, thật may mắn là họ có chiếc la bàn, khi màn đêm buông xuống, xung quanh họ dày đặc sương mù, và nếu họ đi lạc lần nữa và quay trở về hiệu thuốc Bahagi, thì thật sự rất là mất mặt.

Màn đêm buông xuống, họ nghỉ ngơi ở gần gốc cây nhỏ rồi nhóm lửa, dải tấm bản đồ xuống đất, Sily đánh dấu từng dấu gạch chéo trên màn mây đen của tấm bản đồ, cỏ vẻ cô là người đầu tiên điền được thông tin, cung cấp thêm thông tin cho tấm bản đồ đại thế giới này.

“Bahagi nói, đầm lầy đen ở đâu đó phía đông, chúng ta đã thoát khỏi vườn hoa rồi, em nghĩ sẽ đến đầm lầy sớm thôi.” Sily nói.

“.……….” Zero lại ngắm nhìn ngọn lửa trước mặt như một thói quen, gần như không nghe được Sily nói gì.

“Anh?” Tới gần Sily nhẹ nhàng chạm vào anh “Có chuyện gì vậy? Anh không sao chứ, vết thương vẫn còn à?”

“Không, không có gì đâu.” Anh nhìn cô, màu tóc tím than của cô chìm xuống thành màu đen bởi bóng tối xung quanh họ, cô nhóc trong giấc mơ đó vẫn làm phiền anh, lượn lờ quanh quẩn trong suy nghĩ anh làm anh mất tập trung.

“ANH, tên của em là SILY, họ tên đầy đủ của em là La Vandan Si.” Cô kiên định nhìn anh nói.

“Hả, à…ừ.” Anh bất ngờ nhìn cô.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi kể, kể tất tần tật về con người cô, về cuộc sống trước kia, trước cả khi cô làm một nô lệ, kể về gia đình, bố mẹ mình, kể về những ngày hạnh phúc mà cô đã từng có, như là ngày mà cô được bố dẫn đi săn, cô học được cách đặt bẫy và sinh tồn trong khi rừng, hay là ngày cô được mẹ dẫn đi mua bộ váy lộng lẫy để đi tới một bữa tiệc sang trọng, kể về ngôi trường mà cô và em mình theo học, và những tòa thư viện to lớn có hàng nghìn những quyển sách, và cả việc cô đã chìm đắm mình mấy tháng trời trong thư viện như thế nào và đã bị bố mẹ mắng ra sao.

“Ồ, thì ra là vậy sao?” Zero chăm chú lắng nghe cô kể về cuộc đời mình, có vẻ như anh muốn thử tìm hiểu xem rốt cuộc thì cuộc đời là gì.

Cô cảm thấy bản thân mình cần phải nói hết ra, chia sẻ hết mọi câu chuyện của mình với anh, một phần để giải bày hết cảm súc của mình cho anh, một phần cô muốn anh và cô có thể hiểu nhau hơn.

“Thú vị làm sao, không biết cuộc sống trước kia của ta có như thế không nhỉ, thật là thắc mắc quá đi.”Zero thích thú nói, nếu như anh có một cuộc đời như thế, thì không biết mục tiêu cuối cùng của cuộc đời anh là gì nhỉ, nếu anh quên mất điều đó, thì đó thực sự là một vấn đề nghiêm trọng đó.

“ANH, em chắc chắn sẽ tìm lại ký ức cho anh.” Nắm tay anh Sily cam đoan.

“Vậy sao, cảm ơn nhóc nhé.” Anh mỉm cười nhìn Sily, dù không biết cô sẽ giúp anh bằng cách nào, nhưng anh cảm thấy hạnh phúc bởi lòng tốt của cô.

Cả hai người họ lại tiếp tục trò chuyện với nhau cả đêm hôm đó, Sily tâm sự với anh cho đến khi cô thiếp đi vì buồn ngủ, thấy vậy anh liền nhẹ nhàng đắp cho cô áo choàng của mình.

Đêm đó anh thức đêm canh gác, nhưng lại nghĩ về câu chuyện của Sily, có vẻ lúc này anh không còn một mảnh ký ức, nhưng cô nhóc này lại tạo cho anh thêm những kỉ niệm để anh có thể nhớ, bây giờ cô nhóc này cần anh, và biết đâu sau này, anh cũng cần cô.

Ngày qua ngày, bọn họ đi thẳng về phía đông không ngừng nghỉ, có vẻ lâu hơn họ nghĩ, hết sáng rồi đến tối, tranh thủ lúc nghỉ ngơi Sily cố gắng tập luyện làm quen với sức mạnh mới. Cô nhận ra cô chỉ có thể biến những lưỡi gai màu trắng đó thành những vũ khí trước đây cô đã dùng mà thôi, và đặc biệt là thức sức mạnh này nó kéo sức của cô xuống một cách rõ rệt, trừ những lúc nguy hiểm đến tính mạng cô nên hạn chế dùng nó.

Sau hơn hai mươi ngày đi lang thang về phía đông, cuối cùng hai người họ cũng đến đầm lầy đen, không cần nói họ cũng biết. Xung quanh họ ngập đầy bùn và nước, các cành cây cao mọc từ mặt nước lên, với nước ngập che mất cả rễ cây, không khí ẩm ướt và mùi mưa bao quanh họ.

“Ta sẽ gặp bất lợi với địa hình này.”Zero nói. Đúng vậy thật khó di chuyển và tấn công với mặt đất trơn trượt lẫn đầy bùn.

“Khó thật, nhưng tại sao là đầm lầy đen nhỉ, trông nó sáng sủa thế này mà?” Sily tự hỏi.

“Hừm! Đứng dưới đất thật khó chịu.”Vừa nói Zero vừa túm Sily rồi nhảy lên một cành cây cao gần đó.

“Đầm lầy hả.” Vừa nói Sily vừa quan sát trên cao “ Mực nước quá cao, có lẽ nó vừa hứng chịu một cơn mưa to, nếu chỗ này thực sự rộng lớn, ta có thể đến chỗ nào mà cơn mưa không bay tới, nó sẽ đủ khô ráo để ta có thể di chuyển trên mặt đất.”

“Hiểu rồi!” lần này Zero bế Sily trên tay, nhẹ nhàng anh di chuyển qua các cành cây, tìm một mảnh đất khô ráo để đáp xuống.

Dưới chân họ, cả một hồ nước to lớn hiện ra, những thân cây cao mọc lên từ mặt hồ bị bám đầy rêu xanh ở dưới thân cây, từng từng những tảng đó khổng lồ màu xám, móp méo trôi nổi trên mặt hồ.

Với tốc độ của Zero chỉ trong mấy chốc họ đã nhảy qua khỏi mặt hồ u ám xám xịt đó. Đặt chân xuống mặt đất đầy cỏ xanh và tán lá rụng, trên từng lớp cỏ vẫn đọng lại từng hại sương mát lạnh từ tối qua, không khí thật tươi mát, khác hẳn hồ nước ủ rũ họ vừa đi qua.

“Thả em xuống đi.” Sily ngại ngùng nói khi Zero bế cô lên như một cô công chúa.

“À, phải rồi.” Zero nói “Giờ chúng ta làm gì nào” Vừa nói anh vừa đập hai nắm đấm tay lại với nhau.

“Nếu là đầm lầy thì quái vật có thể là những con bọ đầy độc tố, không bàn về kích thước của nó, em nghĩ chúng ta nên găng bẫy.”

“Bẫy sao? Không phải phong cách của anh nhưng mà được thôi.” Vừa nói anh vừa nhìn xung quanh.

Sily tự hỏi, trong vườn hoa với con bọ ngựa cao sáu mét, cô mong bọn quái trong này cũng đừng to như thế, vì nếu cô gặp phải bọn hay đi theo bầy, thì một trăm cái bẫy cũng không đủ.

Cả ngày trời cô đặt bẫy xung quanh, tối đến cô lại nhóm lửa ngồi với Zero.

“Bẫy thực sự sẽ có tác dụng chứ?” Zero hỏi “Anh không nghĩ sẽ kiếm được tinh thể chỉ với mấy cái bẫy đâu.”

”Đúng vậy, theo như em biết thì mấy con đầu đàn không dễ chết như thế.”

“Vậy thì tại sao lại phải đặt bẫy.”

“Nhưng nó sẽ giết được mấy con non, em cần phải biết trong đầm lầy này có bao nhiêu loại quái vật, nếu biết chúng là loại nào, em có thể lập lên kế hoạch để giết chúng.”

“Ồ vật sao.”Zero nói, quả nhiên đó chính là phong cách của cô, tập trung vào kế hoạch và luôn đánh vào điểm yếu, khác hoàn toàn anh.

Cô và anh nằm nghỉ qua đêm, giữa màn đêm tối và những âm thanh kì quặc vang lên, tiếng lá cây đung đưa va vào nhau sột soạt, những tiếng rầm rên rỉ khi chúng bị mắc phải bẫy của Sily.

Thật khó để Zero tập trung được, âm thanh nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Dần dần , màn sương mù lạnh giá bắt đầu buông xuống, nó nặng trĩu mùi cô đơn và mệt mỏi khiến Sily run rẩy.

Trong bóng tối hiện lên một đôi mắt màu vàng phát sáng trong đêm, nó nhìn chằm chằm vào hai người đầy hiếu kì, như chờ đợi một điều gì đó.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.