Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em trai bé bỏng

Tiểu thuyết gốc · 1703 chữ

Tự nhiên có một cậu nhóc bước vào căn phòng, cậu mặc chiếc quần bò xanh cùng với chiếc áo sơ mi được sơ vin gọn gàng dưới cặp thắc lưng da, trên mặt cậu được băng bó nhiều lớp băng gạt dày nhưng vẫn để nộ ra vết sẹo chải dài từ mắt xuống mũi. Tóc cậu bạc trắng chả khác nào tên bác sĩ Bahagi phiên bản nhỏ con.

“Racher?” Sily gọi tên cậu, cô rưng rưng nước mắt, quá bất ngờ tay cô thả quả cầu xuống làm nó rơi lơ lửng trên sàn nhà gỗ.

“Vâng? Chị biết tên em sao?” Racher bối rối hỏi, vì mắt đã bị mù nên cậu không nhìn ra chị mình, cậu không thể nhận ra giọng nói khàn đang hụt hơi của chị cậu.

Chạy tới ôm chặt vào Racher khiến cả hai người ngã xuống sàn, vừa khóc Sily vừa nói “Chị, là chị Sily đây, cuối cùng chị cũng tìm được em rồi Racher.”Nghẹn ngào cô nói.

“Sily? Là chị sao Sily, chị vẫn còn sống sao?”

“Thật may quá.” Cậu mếu máo ôm chặt lấy chị mình “Thật may quá.” Đưa tay lên cảm nhận khuôn mặt của chị cậu “Đúng là chị rồi.”

Hai đứa nhóc ôm lấy nhau khóc nức nở, vui mừng hạnh phúc.

“Em không sao chứ? Chuyện gì xảy ra với em vậy? Mắt em bị làm sao thế? Sao tóc em lại màu trắng?” Một đống các câu hỏi tuôn ra từ miệng Sily như chất vấn.

“Haha, truyện dài lắm.” Racher cười trừ nói.

Cậu kể cho chị về câu chuyện của mình, về việc cậu bị Boros bắt, đoàn người áp dải cậu đi qua khu vườn hoa phong lan rồi bị bọn bọ ngựa vây lại giết, mắt cậu bị một con non cào trúng, với đôi mắt mù lòa cậu chạy mất phương hướng trong rừng sâu đến khi kiệt sức và ngã quỵ xuống hấp hối.

Đâu đâu xung quanh cậu chỉ toàn là bóng tối, đột nhiên có tiếng bước chân đi về phía cậu “Ai đó?” cậu quát. Một người đàn ông bước tới trước mặt cậu và nói:

“Cậu nhóc đáng thương, có muốn làm nhóc chạy vặt cho ta không?” Đó là Bahagi, vừa nói anh vừa cười.

“Làm ơn, hay cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì.” Racher ngước mặt lên nhìn rồi nói, dù trước mặt cậu chỉ toàn là bóng tối, nhưng cậu có thể cảm nhận được tia hi vọng của mình.

“Là vậy đó chị, thầy Bahagi đã cứu sống em, vì lời hứa nên em đã ở lại và trợ giúp thầy.”

“Vậy sao……. em đã vất vả rồi!” Sily nhìn Racher đầy thương sót, đưa tay sờ lấy đôi mắt nay đã mù lòa của em.

“Còn tóc em, sao nó lại bạc trắng như vậy chứ?”

“Là vì dòng máu.” Bahagi đứng ở cửa nói.

“Vì thằng nhóc mất máu quá nhiều, nên ta đã truyền vào thằng nhóc bằng thứ máu khác, nó làm loãng và giảm giá trị của dòng máu tinh khiết vốn có của thằng bé.”

“Nếu cô nhóc ở cùng thằng bé lúc ấy, dòng máu La Vanda của thằng nhóc sẽ vẫn còn.”Bahagi tỏ ra tiếc nuối, không phải vì cậu nhóc, mà vì đã mất đi một lượng máu có giá trị.

“Làm sao ông biết đó là dòng máu nhà La Vanda?” Sily hỏi đầy bất ngờ và cảnh giác.

“Thôi nào, ta là một bác sĩ đó, dù có là một kẻ ngốc đi chăng nữa thì cũng không thể nào không nhận ra màu tóc tím than với cái dòng máu tinh khiết đặc trưng của nhà La Vande đó đâu.” Bahagi bất lực nói. “Đặc biệt là cô đó nhóc.”

“Ta thì làm sao.” Sily cau mày nói.

“Thằng bé đã đánh đổi sự tinh khuyết để lấy mạng sống của nó rồi, cô có lẽ là dòng máu cuối cùng của còn sót lại của gia tộc nhà La Vanda đó.”

“Nếu cô chết nữa thì cả gia tộc sẽ hoàn toàn sụp đổ, chìm sâu vào một phần lịch sử của đại lục, chỉ trong khoảng một trăm năm, sự tồn tại của cái tên La Vanda hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.” Bahagi khẳng định.

Nhận ra sự quan trọng của vấn đề, nhận ra gánh nặng trên vai cô nó to lớn đến thế nào khiến Sily lo lắng, nhiệm vụ vủa cô không chỉ đơn giản là trả thù, cô cần phải gây dựng lại gia tộc, phục hưng lại vương quốc của mình. Áp lực đến khó thở đang đè vào trái tim cô.

“Sily ,Sily, CHỊ SILY!” Racher gọi lớn “Hãy bình tĩnh lại đi, chị quên rồi à, có em ở bên cạnh chị mà, dù mất đi nguồn gốc của mình nhưng em vẫn là em chị, em sẽ cùng chị làm lại mọi thứ.”

”Nhưng- nhưng không phải bây giờ, bây giờ em còn quá yếu.” Cúi gằm mặt tự ti cậu nói. “Nhưng hãy đợi em, khi nào em mạnh lên em sẽ đến với chị.” Cậu cam đoan nói tỏ vẻ tự tin khiến Sily bất ngờ nói không nên lời.

“Được rồi, được rồi, tình cảm sướt mướt thế đủ rồi, nhóc culi, đi theo ta lấy xác con bọ ngựa nào.” Bahagi nói

“V-vâng thưa thầy!” Racher kêu lên “Chị nghỉ ngơi đi, em sẽ quay về liền.”

Tính cách hai chị em nhà này y chang nhau, Zero cười thầm. Sau khi tên bác sĩ dở hơi cùng với cậu culi đi được một lúc Zero quay sang nói.

“Quả cầu tinh thể đó, em hãy hấp thụ đi.”

“Nhưng anh mạnh mà? Chả phải anh hấp thụ sẽ hiệu quả hơn chứ?” Sily từ chối.

“Tên bác sĩ nói em có dòng máu đặc biệt, người thường chỉ có thể hấp thụ được hơn ba mươi phần trăm sức mạnh của tinh thể thôi, nhưng nếu là em thì có thể tận dụng được tối đa sức mạnh của tinh thể đó.” Zero giải thích.

Sily vẫn chưa biết được thứ dung dịch chảy khắp cơ thể mình giá trị như thế nào, biết bao người khen ngợi và tán thưởng thứ máu này, và đặc biệt vài kẻ tham lam muốn sở hữu nó cho riêng mình, đố kỵ đến mức muốn nó biến mất. Đế quốc Adamoris!! nhắc tới tên thôi cũng đủ để khiến cơn giận bùng lên.

Cầm miếng tinh thể lơ lửng xoay tròn trong lòng bàn tay mình, thở dài cô nhắm mắt lại, như thể cô tự biết phải làm thế nào để hấp thụ nó.

Nhắm mắt cô tưởng tượng ra con bọ ngựa đó, cách nó di chuyển, cách nó đưa hai chiếc lưỡi hái hình chữ Z đó kề vào cổ cô, nhớ về vẻ đẹp của nó, vẻ đẹp của một bông hoa chết người.

Zero chăm chú quan sát cô, cơ thể cô dần dần được bao quanh bởi một luồng khí trắng, quả cầu tinh thể dần dần bé lại và tan biến trên bàn tay cô, cả linh hồn và cơ thể cô và nó đang hòa quyện lại với nhau.

Tập chung ngồi im được hai tiếng cô dần dần mở mắt ra, cảm nhận được thứ sức mạnh mới đang tuôn chảy trong mình, nó chạy qua từng mạch máu, tế bào của cô, nó cho cô cảm giác như thể mình có thể làm được mọi thứ. Dơ hai cánh tay về phía trước, cô tưởng tượng tay mình như thể nó là hai chiếc càng bọ ngựa khổng lồ.

Xung quanh cô đột nhiên xuất hiện một vệt khói sáng mờ ảo, hiện lên như những lưỡi dao sắc bén mờ mị trên tay cô, cô có thể tùy ý thay đổi vị trí của lưỡi dao, thay đổi kích thước của nó, biến to thành một cây kiếm dài chín mươi cantimet màu trắng trên tay cô, bé trở lại thành một con dao găm nhỏ hai bên tay, cô thậm chí còn chẳng phải nắm lấy cán dao, lưỡi dao sắc nhọc cứ lơ lửng bên tay cô như thể một cái gai nhọ mọc ra từ càng con bọ ngựa. Thích thú cô thật nóng lòng muốn được thử sức mạnh mới của mình.

RẦM, tiếng cánh của bị đạp mạnh kêu thành tiếng, Bahagi người ướt sũng toàn nước là nước tức giận đi vào, đằng sau ông ta là Racher đang kéo con bọ ngựa nặng năm trăm kilogam trên vai.

“Chết tiệt, sao nhóc không nói với ta là có mấy con kí sinh trùng ở dưới hồ chứ hả.” Tức giận Bahagi nhìn Sily nói.

“Ối , tôi quên mất.” Tự cóc đầu mình Sily tỏ ra ngốc nghếc.

Bahagi tỏ ra hờn dỗi đi ra phòng khác thay đồ, Racher nhìn qua Sily hai người nhìn nhau cố nín cười.

“Chị đã trở lên mạnh hơn rồi.” Racher tự hào nhìn Sily nói.

“Em cũng vậy, em hấp thụ tinh thể từ bao giờ thế?”

“Cái này ư? Thầy cho em đó, tinh thể của một con bọ cánh cứng để em có sức mạnh đủ mang mấy vật nặng cho thầy thôi.”

“Nhìn nè.” Sily khoe khoang.

Cô bước đến một cây hoa gần đó, cánh tay cô hiện ra hai lưỡi dao cong màu trắng mờ ảo như hình dạng của hai con dao cáo trước đó cô đã dùng. Gồng tay cô chém mạnh hai tay về phía trước, một vết cắt bay ra từ tay cô, cắt đôi bốn, năm bông hoa to lớn phía trước, thi nhau đổ xuống nó lay động cả vườn hoa.

“Waaaao.. mạnh quá.” Em cô bất ngờ khen ngợi.

Cả ngày hôm đó hai chị em nói chuyện với nhau về sức mạnh của mình, họ cùng nhanh tập luyện, cố gắng làm quen với sức mạnh mới, họ chém hoa cả ngày, chỉ mấy chốc những cây hoa xung quanh ngôi nhà nhỏ đã đổ xuống gần hết.

Bạn đang đọc Dòng chảy ký ức sáng tác bởi Khanhmay203
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Khanhmay203
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.