Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

12h đêm, cơn mưa rả rít kéo dài không ngớt ở ngoài khung cửa sổ khiến những suy nghĩ về Nhã Lam đan xen vào nhau liên tục xuất hiện trong đầu Khánh Chi. Nó khiến cô chẳng thể nào ngủ ngon được.

Cô ngồi dậy, bước ra khỏi giường, nhẹ nhàng bước từng bước xuống dưới lầu. Thật khẽ, thật nhẹ nhàng, cô pha cho mình một ly sữa ấm vì nó sẽ giúp cô có thể đi vào giấc ngủ một cách nhanh nhất.

Ngồi trên chiếc sofa đặt giữa phòng khác, ánh mắt cô hướng ra phía ngoài con đường lúc này đã thưa người, nhẹ nhàng từ tốn thưởng thức ly sữa ấm nóng. Và một cơn gió thổi tung cánh cửa sổ khiến gió lùa khiến cô lạnh tóc gáy.

“Sao cảm giác này giống như lúc ở Đà Lạt vậy. Đừng nói là Nhã Lam sẽ xuất hiện sau lưng mình nhé.”

Và quả đúng như tưởng tượng của cô gái ấy, cái bóng đen xuất hiện phía sau cô từ lúc nào. Nó đứng đó, trừng trừng nhìn về phía Khánh Chi. Nhưng khác với những lần trước, lần này Khánh Chi từ từ đặt ly sữa xuống bàn rồi quay ra sau nhìn cái bóng đen đó.

Bỗng nhiên, khi vừa quay đầu lại thì khuôn mặt đã xuất hiện bất thình lình ngay trước mắt cô khiến cô giật mình, nói đúng hơn là giật bắn người.

“Nhã Lam, cô làm tôi giật mình.”

Khánh Chi mặc dù khá sợ và run rẩy nhưng rõ ràng cô biết được cái bóng đen đó là Nhã Lam và cô càng chắc chắn rằng cô gái ấy sẽ không bao giờ hại mình, nên với sự bình tĩnh của mình, Khánh Chi đã tự trấn an bản thân trước sự xuất hiện bất thình lình ấy của Nhã Lam.

Nhưng ánh mắt của Nhã Lam hôm nay lạ lắm, cứ trừng trừng nhìn về phía Khánh Chi như muốn nói gì đó với cô. Khánh Chi đưa mắt đi đâu là ánh mắt ấy lại hướng theo cô tới đó.

“Cô muốn nói với tôi điều gì đấy à?”

Lúc này, Nhã Lam mới chớp mắt như đồng thuận với câu hỏi của Khánh Chi. Khánh Chi lấy hết dũng cảm nhìn vào đôi mắt của Nhã Lam.

“Cứu tôi với, Buông tay tôi ra.”

Khánh Chi giật mình vì bên trong đôi mắt của Nhã Lam là một cảnh tượng hãi hùng, tiếng kêu cứu, tiếng hét lớn. Khánh Chi nuốt nước miếng, lẩm bẩm trong bụng như đang tự trấn an bản thân. Tiến đến gần Nhã Lam, cô tiến lại nhìn thêm một lần nữa.

“Cô em nghĩ rằng sẽ thoát khỏi tay bọn anh hay sao. Đêm nay, cô em sẽ thuộc về bọn anh.”

Trước mắt Khánh Chi hiện lên khuôn mặt của 3 người đàn ông, lúc tỏ lúc mờ, khiến cô chẳng thể nhìn ra được người đối diện cô là ai. Cô cố gắng vùng vẫy nhưng bị 3 người đàn ông hợp sức giữ lại.

“Thả tôi ra, các người là ai. Mau thả tôi ra.”

Khánh Chi hét lớn, cô cố gắng vùng vẫy bao nhiêu, đám đàn ông đấy lại càng ghì chặt tay cô hơn. Từng nút áo trên người cô bị bứt ra một cách mạnh bạo và dường như cô cảm nhận được bàn tay của ai đó đang đè lên cổ của cô khiến cô không thể hét lên bất cứ thứ gì nữa. Thay vào đó là một màu đen bao vây xung quanh cô.

Khánh Chi giật mình, mở mắt ra, cảm giác bị bóp cổ cũng đã không còn. Khánh Chi bàng hoàng nhìn xung quanh, cô đang ở trong căn nhà của cô, nhưng xung quanh là một mớ hỗn độn hệt như vừa trải qua một trận giằng co kiệt liệt vậy.

“Cậu có sao không đấy? Mình trên lầu nghe tiếng hét của cậu liền chạy xuống xem như thế nào? Chuyện này là sao?”

Tuyết Vy từ trên lầu hớt hải chạy xuống, ngạc nhiên trước khung cảnh đang diễn ra trước mắt của mình. Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô bạn thân của mình đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Mình cũng không biết nữa. Nhưng mình thấy bóng của cô gái kia, rồi ai đó bóp cổ mình. Khi mình thức dậy thì xung quanh đã thành ra như vậy.”

Tuyết Vy nghe thấy vậy, biết được chuyện gì đang xảy ra với người bạn của mình nên đã từ từ an ủi, đưa Khánh Chi lên phòng. Lúc này mưa vẫn đang rơi một lúc một nặng hạt hơn nhưng có thể vì chuyện lúc nãy nên Khánh Chi ngủ một cách ngon lành.

Sáng hôm sau, Khánh Chi cùng người bạn Tuyết Vy của cô đến văn phòng của cô Hồng để kể về giấc mơ của mình. Và lúc này, cô nhận được một thông tin từ phía cô Hồng.

“Một người bạn của cô làm trong công an vừa đưa cho cô một danh sách những con tàu du lịch. Và các em không biết cô tìm thấy điều gì đâu.”

Cô Hồng lấy ra một tập tài liêu, lật lật giở giở, cô Hồng dừng lại tại trang gần cuối, Khánh Chi hướng mắt theo ngón tay của cô Hồng. Và điều làm cả Khánh Chi và cô Hồng bất ngờ đó chính là….

“KH-TS15”

Đúng vậy, trong hàng tá thông tin trong tập tài liệu ấy, dòng chữ KH-TS15 hiện lên một cách rõ ràng trước mặt Khánh Chi. Nhưng điều trùng hợp hơn nữa thì KH-TS15 đó lại chính là con tàu chuyên chở khách cho Palm Resort nơi Nhã Lam làm việc.

Và cùng với những điều mà Khánh Chi đã trải qua trong giấc mơ tối qua thì có thể rằng Nhã Lam đã bị ba người đàn ông ấy xâm hại tình dục và đã bị thủ tiêu nhằm che giấu tội ác của mình. Và con tàu mang số hiệu KH-TS15 ấy liên quan đến những gì đã xảy ra với Nhã Lam.

“Cô Hồng, em nghĩ con nên đến cái resort này thêm một lần nữa. Có thể sẽ có thu hoạch về Nhã Lam.”

“Không được, để cô báo với bạn của cô. Em đi như vậy sẽ rất nguy hiểm đấy.”

“Không được đâu cô. Chúng ta không thể báo với bạn cô được. Chúng ta không có bằng chứng cho những giả thuyết ấy. Mà dù có báo thì cũng chẳng điều động được ai đâu cô.”

Cô Hồng cùng với Khánh Chi tranh cãi với nhau một hồi lâu, nhưng rõ ràng như vụ án của Mai Thảo trước đây, bằng chứng là thứ mà Khánh Chi không có để phía cảnh sát tiến hành điều tra.

“Cô yên tâm, em sẽ không sao đâu. Chỉ cần em tiếp cận được con tàu ấy, chắc chắn sẽ tìm ra được bằng chứng liên quan đến Nhã Lam.”

Cô Hồng tuy có chút lo lắng nhưng vẫn phải gật đầu trước sự kiên quyết của Khánh Chi.

“Thôi được rồi, nhưng để cô báo với bạn cô. Mong rằng sẽ thuyết phục được ông ấy và âm thầm bảo vệ em.”

Cô Hồng gọi điện cho người bạn kỉa của cô và cố gắng thuyết phục người bạn ấy giúp đỡ cho Khánh Chi. Nhưng rõ ràng, những điều mà cô Hồng và Khánh Chi nói đều quá vô lý với chính bản thân người đàn ông ấy. Khánh Chi vẫn cố gắng thuyết phục nhưng có vẻ như càng cố gắng, cô lại càng nhận lại sự ngờ vực của phía đầu dây bên kia.

Đột nhiên, từ phía bên điện thoại, giọng nói của một chàng trai cất lên.

“Cô là Khánh Chi đúng không?”

Khánh Chi giật mình, rõ ràng mình chưa xưng tên, giọng nói ấy rõ ràng của một chàng trai và khác hoàn toàn so với người bạn của cô Hồng.

“Dạ đúng rồi ạ, nhưng cho hỏi anh là ai vậy? Sao anh lại biết tôi?”

Nhưng đáp lại câu hỏi đó không phải là một cái tên để giải đáp thắc mắc của Khánh Chi mà thay vào đó là tiếng vọng lại từ một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông từ phía kia của điện thoại. Khánh Chi nghe rất rõ, chàng trai kia đang cố gắng thuyết phục người bạn của cô Hồng và điều làm cô bất ngờ rằng chàng trai ấy biết tường tận về năng lực đặc biệt của cô và vụ án Mai Thảo.

“Anh là Thiên Tuấn đúng không?”

“Vâng đúng là tôi đây, chỉ huy trưởng đồng ý giúp đỡ cô rồi. Hôm tiến hành kế hoạch, tôi sẽ cùng chỉ huy trưởng đi theo để hỗ trợ cô”

Khánh Chi mừng rỡ khi nghe được thông tin đó, xen lẫn vào đó là sự bất ngờ vì người mà trước đây đã tin tưởng cô, nay lại xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.

“Nhưng tại sao anh lại ở đây?”

“Chuyện dài lắm, hôm nào gặp tôi sẽ kể cô nghe.”

Cuộc điện thoại bị ngắt ngay sau đó, nhường chỗ cho sự vui sướng của cả Khánh Chi lẫn cô Hồng vì họ đã bước một bước quan trọng để tìm ra sự thật về sự mất tích của Nhã Lam.

Nhưng tại sao Thiên Tuấn lại xuất hiện ở đó?

Và điều gì đang chờ đợi Khánh Chi? Bí mật về Nhã Lam sẽ được hé lộ như thế nào sau giấc mơ kinh hoàng mà Khánh Chi đã gặp phải?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.