Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Tiểu thuyết gốc · 1711 chữ

Tối hôm đó, Thiên Tuấn được Khánh Chi mời về nhà của mình, và những tình tiết mà cô đã thấy những ngày qua được cô kể lại một cách rõ ràng, từng chi tiết một hiện lên trong đầu Thiên Tuấn mỗi lúc một sinh động qua từng câu từng chữ từ miệng của Khánh Chi.

Và cũng như Khánh Chi đã nhận định từ trước, Nhã Lam có thể đã bị hại và xác có thể được giấu đâu đó quanh đảo Dừa. Việc của cả hai là phải tìm ra chân tướng về sự mất tích của Nhã Lam và đưa cô về nhà.

Như một sự tương thông giữa Khánh Chi và Nhã Lam nên khi vừa nhắc đến mong muốn của Khánh Chi là đưa cô về nhà, một cơn gió luồn qua khung cửa sổ, thổi vào trong căn phòng nơi Khánh Chi và Thiên Tuấn đang ngồi.

Nhã Lam xuất hiện phía sau Khánh Chi, cúi đầu như muốn cảm ơn cô, rồi nhanh chóng biến mất. Điều đó càng làm Khánh Chi thêm động lực để tìm ra sự thật.

Trời dần chuyển về khuya, người cũng dần thưa thớt hơn phía ngoài đường phố, bên trong căn nhà, Khánh Chi nằm co ro trên chiếc sofa, cô thiếp đi lúc nào không hay. Thiên Tuấn nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, khẽ nhìn khuôn mặt của cô lúc ngủ, chợt bên trong Thiên Tuấn lại thổn thức những cảm xúc khó tả. Anh ngồi đấy, chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của Khánh Chi lúc ngủ mà quên đi những tình tiết về vụ án của Nhã Lam vẫn còn dang dở.

“Anh làm gì vậy? Làm gì mà nhìn chằm chằm vậy?”

Và như một phản xạ, Khánh Chi mở mắt ra ngay lúc Thiên Tuấn đang chằm chằm nhìn cô, Khuôn mặt của Thiên Tuấn đỏ lên trước tình huống khó xử nữa. Dường như trong lòng anh, đã xuất hiện thứ gọi là “tình yêu” với cô gái Khánh Chi này. Nhưng vẫn chưa rõ ràng nên anh cũng không thể đi sâu hơn được, đành đánh trống lảng sang chuyện khác.

“À đúng rồi! Tôi đang có một ý tưởng cho kế hoạch vào sáng ngày hôm sau.”

Thiên Tuấn lờ đi ánh mắt của Khánh Chi mà chuyển sang một chủ đề khác để cô quên đi tình huống khó xử vừa rồi. Hai người chăm chú, bàn qua tính lại một cách cẩn thận cho kế hoạch ngày mai vì trong tay họ chẳng có bất kì bằng chứng nào cụ thể, nếu như không cẩn thận có thể sẽ chẳng mang lại được kết quả gì mà còn “bứt dây động rừng” nữa.

Và họ thiếp đi,

Trời mờ sáng, từng ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, chiếu vào mắt Thiên Tuấn khiến anh giật mình tỉnh giấc, bên cạnh anh lúc này là Khánh Chi đang thiếp đi, đối mặt với anh. Anh dụi mắt, vui vẻ nhìn cô thêm một chốc nữa trước khi đánh thức cô dậy vì đã đến giờ ra bến tàu.

Thiên Tuấn, Khánh Chi cùng Tuyết Vy ra bến cảng, cố tình chờ tàu để được đi tàu KH-TS15 để ra đảo Dừa. Suốt trên quãng đường đi, Khánh Chi không ngừng ngoáy nhìn xung quanh con tàu như đang tìm kiếm điều gì đó.

“Cô đang làm gi vậy? Cô nghi ngờ điều gì à?” - Thiên Tuấn nhìn sang Khánh Chi, lúc này vẫn không ngừng nhìn ngó xung quanh.

“Tôi không biết. Từ nãy đến giờ, tôi có cảm giác hình như có cái gì đó ở đây. Tôi không rõ nữa.”

Cảm thấy khó hiểu trước những gì đang diễn ra với Khánh Chi nhưng bằng một cách nào đó, chính Thiên Tuấn cũng cảm giác dường như có cái gì đó đang ở trên con tàu này. Một cái gì đó lạ lắm, cái gì đó mà anh không thể giải thích được.

Ngay lúc đó, balo của Thiên Tuấn rơi xuống, và trong lúc anh cúi xuống nhặt lên thì phát hiện phía buồng lái có một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo. Làn khói trắng ấy cứ lúc mờ lúc tường rồi nhanh chóng tan biến vào hư vô.

“Ở dưới chắc chắn có cái gì đó? Nhưng đó là thứ gì?”

Làn khói trắng ấy trông không giống từ lửa hay khói từ động cơ tàu, nó giống khói tỏa ra từ các căn phòng đông lạnh thực phẩm vậy. Và dường như anh cũng cảm nhận được hơi lạnh từ phía dưới tỏa lên.

Trong đầu anh lúc này, những thắc mắc về làn khói ấy đang xâm chiếm hoàn toàn tâm trí của anh. Hàng loạt câu hỏi cứ thế xuất hiện rồi tan đi trong đầu anh liên tục cho đến khi tàu cập bến.

Và khi những bước chân của ba người đặt chân lên đảo Dừa thì bí mật của Nhã Lam cũng dần dần được hé lộ. Nhưng cả ba không ngờ rằng, họ đã lọt vào tầm mắt của một người.

Chuyến đi này của cả ba tuy là mang tiếng điều tra bằng chứng về Nhã Lam mất tích nhưng họ cũng thể để lộ ra mục đích thật sự của họ. Thiên Tuấn đúng như “người mới từ trên núi xuống vậy”, anh vừa trông thấy biển đã chạy ào xuống, ngâm mình trong làn nước trong xanh, ngoi lên lặn xuống như một đứa con nít lần đầu được ra biển.

Khánh Chi cùng với Tuyết Vy cũng hòa chung vào không khí đó. Cả ba được thả mình vào làn nước mát lạnh ấy. Sau bao ngày vất vả, cuối cùng Khánh Chi mới được thả lỏng cơ thể của mình.

Nếu như buổi sáng là thời điểm dành cho cơ thể thì buổi chiều là lúc nghĩ đến vụ án của Nhã Lam. Cả ba chia nhau ra tìm kiếm thông tin về Nhã Lam từ những đồng nghiệp của Nhã Lam. Nhưng tất cả đếu chung một câu trả lời đó là ngày Nhã Lam mất tích, họ không hề thấy cô rời khỏi hòn đảo này, CCTV của hòn đảo cũng không ghi nhận hình ảnh Nhã Lam xuất hiện ở bến cảng.

“Chắc chắn Nhã Lam vẫn ở đâu đó trên hòn đảo này.” - Thiên Tuấn chắc chắn về suy luận của mình.

“Nhưng hòn đảo rộng lớn như thế nào biết tìm Nhã Lam ở đâu?” - Thiên Tuấn nói thêm. Trong mắt anh hiện lên sự trầm tư vì không biết sẽ bắt đầu từ đâu.

“KH-TS15. Chúng ta sẽ bắt đầu từ con tàu đó.” - Khánh Chi chỉ về phía con tàu KH-TS15 đang neo đậu và nói

Nhưng dù sao việc tiếp cận con tàu ngay lúc này là điều bất khả thi vì đang có rất nhiều người trên đảo, rất dễ gây chú ý, nếu không cẩn thận sẽ gặp phiền phức. Vì vậy cho nên, cả ba quyết định sẽ ở lại trên hòn đảo này “một cách trái phép”, khi mọi người đã về hết thì lúc đó sẽ là thời điểm để ra tay.

Chỉ còn một cách duy nhất như ý tưởng của Khánh Chi nên cả ba cùng đi sâu vào bên trong khu rừng dừa trên đảo, chờ trời tối sẽ lẻn lên tàu để kiểm tra. Mặc dù đây là một ý tưởng điên rồi nhưng cơ hội tìm ra được gì đó cũng sẽ lớn hơn.

Nhưng khi vừa mới vào sau bên trong khu rừng dừa, họ gặp được đám người của tay nhân viên nóng nảy tên Minh. Và ở đây họ đã vô tình nghe được câu chuyện của cả ba.

“Cái xác đó sao rồi? Đã giấu kĩ hay chưa?” - Tên Minh nghiến răng nói với hai tên còn lại.

“Dạ anh, tụi em đã giấu kĩ rồi thưa anh. Tối nay tụi em sẽ mang cái xác đó vứt ở ngoài biển. Sẽ không ai phát hiện đâu.” - một trong hai tên còn lại co ro mình, vẻ rụt rè.

“Chúng mày bị điên à. Tao đã dặn chúng mày là hãy lén đưa về bờ, kiếm chỗ nào đó vắng để thiêu xác con nhỏ đó rồi còn gì. Ném xuống biến rồi tụi mày muốn đám cảnh sát tìm ra con nhỏ đó đúng không?”

“Dạ không, bọn em nghĩ thả xa như vậy sẽ không ai phát hiện, neo thêm hòn đá nữa là cái xác sẽ chìm sâu xuống biển.”

Mặc cho hai tên cố gắng giải thích, tên Minh thẳng tay bạt tai cả hai một cách dứt khoát, chẳng nói chẳng rằng hắn ném điếu thuốc đang hút dở, quay lưng bỏ đi, để mặc hai tên còn lại đứng khép nép, sợ hãi ở dưới gốc dừa.

Khi tên Minh đã đi khá xa, hai tên kia trở mặt, giở giọng xấc xược khi nói về Minh.

“Thằng cha đó gây ra chuyện này, không tự mình giải quyết đi còn sai vặt hai thằng này, đã vậy còn giở thói hống hách. Hắn nghĩ hắn là ai chứ.” - Một tên hậm hực.

“Anh đừng đụng vào hắn kẻo mang họa. Nghĩ nhỏ Nhã Lam cũng tội, bị tên ác độc này để ý nên mới xảy ra chuyện như này.”

“Chúng ta cũng vì chuyện đó mà có đêm nào được ngủ yên đâu. Giờ tối nào tao cũng mơ thấy gương mặt của con nhỏ đó đứng nhìn tao. Sợ khiếp.”

Nói tới đây, hai tên cũng bỏ đi. Toàn bộ cuộc trò chuyện ấy được cả ba người nghe thấy từ đầu đến cuối. Đối tượng được xác định đó là tên Minh, người làm chung bộ phận với Nhã Lam cùng hai tên đồng bọn của hắn. \

Nhưng điều quan trọng lúc này là thi thể của Nhã Lam đang được giấu ở đâu? Nếu như không hành động thì rất có thể thi thể của Nhã Lam sẽ bị tiêu hủy và bí mật ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi?

Phải làm thế nào đây, thời gian không còn nhiều nữa rồi.

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.