Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

Đảo Dừa, một ngày âm u bất thường,

“Tao ghét nhất là trời như này, cứ âm u như thế này, cái bệnh viêm xoang lại hành hạ tao. Mệt thật sự.”

Ông Quang - Trưởng ban bảo vệ ở Palm Resort trên Đảo Dừa, một người đàn ông ngoài 60 tuổi, cái tuổi nên đã nghỉ hưu, ở nhà hưởng thụ thời gian bên con bên cháu nhưng ông vẫn đang làm việc tại hòn đảo này vào buổi tối vì chẳng có “thanh niên trai tráng” nào chịu làm ca tối trong gần một tuần nay.

Ngoài ông Quang ra thì có thêm Thiên - một cậu trai trẻ, mới làm tuần đầu tiên trên hòn đảo này - ở lại cùng ông tại chốt trực này.

“Con cũng khó chịu cái thời tiết này. Nó cứ lạnh lạnh. Khó chịu thật bác Quang nhỉ?”

Ngồi trong căn phòng bảo vệ nằm sát bờ biển, ông Quang và thằng Thiên nhâm nhi ly trà nóng, ánh mắt nhìn về xa xăm, về phía đoàn thuyền du lịch đang neo đậu sau một ngày dài chuyên chở hành khách.

Từng đợt sóng vỗ vào bờ, âm thanh rì rào trong không gian yên tĩnh càng khiến khung cảnh xung quanh hòn đảo có chút lạnh lạnh. Hai người một già một trẻ ngồi cạnh nhau, kể nhau nghe những chuyện đời, chuyện nghề.

Thằng Thiên thì ngồi chăm chú, nghe từng câu chuyện mà ông Quang kể như học sinh mẫu giáo ngồi nghe cô giáo kế chuyện cổ tích vậy.

“Nhưng mà ông Quang này. Sao cháu vào đây một tuần rồi mà chẳng có ai chịu ca tối như ông vậy? Trước đây cũng vậy hay sao ông?”

Những câu chuyện mà ông Quang kể bị câu hỏi đó của Thiên cắt ngang. Chính bản thân ông cũng thấy lạ vì từ trước tới giờ, ca tối là ca làm việc đông nhất vì phải trực đêm, tuần tra khắp hòn đảo. Ngoài ông Quang và thằng Thiên thì xung quanh hòn đảo còn vài người nữa đang canh gác ở một số chòi khác đặt rải rác quanh hòn đảo. Nhưng suy cho cùng, vì khoảng cách xa nên sự vắng vẻ là điều mà thằng Thiên có thể cảm nhận được.

“Tao cũng chẳng biết sao nữa? Cả tuần này chẳng thằng nào chịu làm ca tối cả. Bình thường chỗ này cũng phải 5-6 thằng thay phiên nhau tuần tra. Nhưng tuần này chẳng thấy thằng nào.”

“Con nghe bảo trên này có ma, nên chẳng ai còn dám làm ca tối nữa.”

“Suỵt, mày nói bậy bạ gì vậy? Làm gì có ma ở đây. Tao làm ở đây cũng được mấy năm rồi, chẳng thấy ma cỏ gì cả.”

Và vừa nói dứt câu, một cơn gió thổi vào bên trong căn phòng nhỏ kia khiến cả hai lạnh dựng tóc gáy. Với một thằng nhát cấy như thằng Thiên giật mình vì thực sự làm ca tối ở đây chỉ vì lương ca tối ca gấp 3 lần những chỗ khác, nên nó mới xin làm ở đây.

“Sao tự nhiên lại lạnh như vậy?” – Thằng Thiên run cầm cặp, nhích mông ngồi sát ông Quang.

“Thì mày đang ngồi hướng về biển nên gió thổi vào thì lạnh chứ còn sao nữa.” - ông Quang ngoáy ngoáy lỗ mũi vì cơn gió kia làm cho ông cảm thấy khó chịu lỗ mũi.

Ông chỉ tay về phía mấy lá cờ được cắm trên mấy con thuyền, gió mạnh khiến mấy lá cờ như muốn rách toạc ra. Thằng Thiên cũng nhìn về hướng tay ông Quang đang chỉ.

“Ông….Quang….ơi!!!!”

Mặt thằng Thiên đổi sắc, mặt nó tái méc, miệng thì như có ai đó đang dùng tay bịt lại vậy.

“Cái gì? Mày nói rõ ra tao xem nào.”

Ông Quang mặc dù trả lời nhưng không chú ý tới nét mặt của thằng Thiên vì bận nhìn vào màn hình tivi đang chiếu chương trình Thời sự tối.

“Ông Quang! Hình như có ai đó đang đứng trên thuyền thì phải. Giờ này mà gì có ai ra ngoài làm gì vậy ông Quang.”

“Đâu! Tao xem nào.”

Ông Quang cũng hướng mắt về phía đoàn tàu đang neo đậu ở kia. Và từ trong mắt ông xuất hiện bóng của một cô gái đang đứng trước mũi thuyền và nhìn về phía biển.

Ông Quang với thằng Thiên xách đèn pin, mặc nhanh cái áo gió đi về phía cô gái đó.

“Cô gì ơi.”

Bước gần tới nơi neo đậu thuyền, ông Quang cất tiếng gọi, nhưng không có ai trả lời lại tiếng gọi của ông. Ông gọi thêm 1-2 lần nữa vẫn không có ai trả lời. Tiến tới càng gần đoàn thuyền, gió càng lúc càng mạnh và càng lạnh. Thằng Thiên vốn bản tính nhát cấy nên núp đằng sau ông Quang.

Ông Quang rọi đèn pin về phía mũi thuyền thì chẳng có ai cũng như chẳng có gì xuất hiện cả. Thằng Thiên thì tò mò, đi ra phía trước ông Quang và rọi đèn vào những chiếc thuyền còn lại và kết quả cũng chẳng có gì khác - chẳng có ai.

“Không lẽ con nhìn nhầm.” - nó nhìn ông Quang, thắc mắc.

“Rõ ràng là có người đứng ở đây mà. Tao cũng nhìn thấy mà.” - Ông Quang cũng thắc mắc.

Đứng một hồi lâu, gió thổi mỗi lúc lạnh hơn, cả hai người quyết định về lại phòng bảo vệ để sưởi ấm. Và con thuyền mà ông Quang thấy hình bóng cô gái lại là con thuyền mang số hiệu KH-TS15.

Vừa đi thằng Thiên lâu lâu lại ngoái nhìn về phía chiếc thuyền, thoáng trong màn đêm lạnh lẽo kia vẫn phảng phất một hình bóng của một cô gái đang đứng trên mũi thuyền nhìn về phía biển. Nó cảm nhận được điều gì đó nhưng nó quyết định không kể lại với ông Quang, lẳng lặng chui vào chăn và ném cảnh tượng đó ra khỏi đầu.

Mặt trời ló dạ, từng tia nắng chiếu xuống đảo Dừa, một ngày mới lại bắt đầu. Khi Thiên thức giấc cũng là lúc những bảo vệ ca sáng cũng vừa đến đảo Dừa. Tiếng cười nói vui vẻ của ông Quang với đám người bảo vệ kia rôm rả, rộn ràng khắp một góc đảo. Trong đám người đó, thằng Thiên để ý tên Minh - một nhân viên có thâm niên tại đây. Ngoại hình sáng, cơ thể rắn chắc là điều mà thằng Thiên cảm thấy ấn tượng về Minh.

Minh trước giờ làm ca tối, nhưng một tuần trở lại đây, anh một mực đòi chuyển sang ca sáng, lấy li do là buổi tối phải trông đứa con trai vừa bị tai nạn nên không thể làm ca tối được. Ông Quang không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

Thằng Thiên thì bản tính nhút nhát nhưng “nhập gia thì tùy tục” cũng muốn làm quen với những người làm ca sáng nên cũng chủ động bắt chuyện với mọi người. Minh cũng là người hòa đồng nên cũng nhanh chóng thân thiết với nhân viên mới vào làm.

Khi đang bàn giao ca cho ca sáng thì thằng Thiên nhắc tới chuyện tối hôm qua nó với ông Quang trông thấy.

“Mày có im ngay không? Nói bậy bạ gì vậy?”

Đang kể say sưa thì từ phía trên, Minh lớn tiếng quát vào mặt Thiên. Một nét mặt dữ dằn khác hẳn với sự hòa đồng lúc nãy, khiến thằng Thiên im bặt không dám mở miệng nói thêm bất cứ một lời nào nữa.

Và chẳng phải một mình Minh, hai người ngồi cạnh Minh là Bảo và Vũ cũng lớn tiếng dạy cho thằng nhỏ ấy một bài học. Thằng Thiên thấy thái độ của đàn anh như vậy thì bỗng e dè, thay đổi tướng ngồi, co ro trong một góc phòng.

Buổi họp giao ban kết thúc, thằng Thiên cũng hết ca làm việc của mình nên nhanh chóng rời khỏi phòng, nó quay đầu lại nhìn Minh.

“Ánh mắt, biếu cảm đó là gì? Tại sao anh ta lại phản ứng như vậy. Còn hai người kia nữa. Mình chỉ là kể chuyện thôi mà, có đắc tội gì ba người họ đâu.”

Một vẻ mặt căng thẳng, hoang mang nhưng lại có chút tức giận là điều mà Thiên nhìn thấy được từ ánh mắt của Minh. Điều đó lại càng khiến nó khó hiểu.

Vậy tại sao người đàn ông tên Minh kia lại hành xử như vậy? Hắn ta giật mình hay chỉ đơn giản không muốn mấy chuyện ma cỏ đó lan truyền ra bên ngoài làm ảnh hưởng đến Palm Resort? Và trên con tàu KH-TS15 kia có gì đặc biệt mà bóng hình cô gái kia xuất hiện ở đó?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.