Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 1498 chữ

Nhã Lam - cô cháu gái của cô Hồng, con gái út trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Tuy gia đình không mấy khá giả, mà còn phải nuôi nấng 2 người con, một trai một gái nhưng ngày từ nhỏ Nhã Lam đã nhận được tình yêu thương của bố mẹ của cô.

Một tháng trước khi mất tích, Nhã Lam vừa hoàn thành xong việc học của mình ở trường Đại học với thành tích xuất sắc và đang đi làm thêm để chờ ngày nhận bằng tốt nghiệp. Một tương lai rộng mở với cô gái trẻ ấy, với thành tích của cô, không ít công ty lớn đang đánh tiếng muốn mời cô về làm việc.

Và rồi một ngày như bao ngày khác, Nhã Lam tạm biệt bố mẹ rồi đi làm như bình thường. Nhưng bố mẹ của cô bắt đầu cảm thấy lo lắng khi không thấy cô trở về mặc dù thời gian tan ca đã qua từ lâu.

Sự lo lắng của họ còn trở nên lớn hơn khi nhận được thông tin là Nhã Lam đã tan ca từ lâu, và hiện tại không còn liên lạc được cho cô gái ấy.

“Hồng ơi! Nhã Lam nó mất tích rồi. Chị lo quá, không biết con bé có xảy ra chuyện gì không?”

“Chị yên tâm. Em sẽ đi báo công an ngay để họ tìm cách liên lạc với con bé. Chị yên tâm chị nhé.”

Cô Hồng nhận được tin báo mất tích của Nhã Lam liền lập tức báo án với công an nơi Nhã Lam sinh sống nhưng đã mấy ngày nay vẫn chưa tìm thấy bất kì tung tích nào của cô gái xấu số ấy.

Cả gia đình Nhã Lam đều nghĩ tới tất cả những kịch bản khác nhau về sự mất tích bất thường của cô nhưng không một ai dám nghĩ đến kịch bản xấu nhất có thể. Nhưng điều mà họ không dám nghĩ tới ấy, ngày hôm nay lại xảy ra với sự xuất hiện của Khánh Chi cùng với thông tin của cô gái bí ấn kia.

“Cô Hồng! Cháu nghĩ cần thêm thời gian để xác minh thêm thông tin vì cháu cũng không thể chắc chắn được rằng đó có phải Nhã Lam hay không?”

Những lời nói ấy của Khánh Chi chỉ có thể khiến cô Hồng bình tĩnh hơn một chút nhưng cũng không thể khiến cô Hồng bỏ hẳn cái suy nghĩ rằng cô gái kia chính là Nhã Lam.

“Khánh Chi này, em nói rằng ngoài cái tên Nhã Lam ra, cô gái kia còn nói gì thẻm với em không?”

“KH-TS15. Đến giờ em vẫn chưa nghĩ ra ý nghĩa của thông tin này là gì?”

Cô Hồng cũng cùng chung suy nghĩ với Khánh Chi. Thật khó để tìm ra bất kì tung tích nào của Nhã Lam khi trong tay của Khánh Chi chẳng có bất kì một thông tin nào chắc chắn nào.

“Nếu em có thêm thông tin gì về cô gái kia thì hãy báo cho cô ngay nhé. Trông cậy vào em.”

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng tiếng cảm ơn đến từ vị viện trưởng đáng kính ấy. Công việc của Khánh Chi sẽ bắt đầu ngay vào ngày mai. Nhưng với cô, cuộc trò chuyện với cô Hồng vừa rồi gợi ra cho cô rất nhiều thứ về khả năng đặc biệt của mình cùng với dòng thông tin “KH-TS15”.

“KH-TS15, KH-TS15…”

Dòng suy nghĩ ấy cứ liên tục xuất hiện trong đầu Khánh Chi khiến cô không thể nào tập trung được. Và dòng suy nghĩ ấy đưa cô đến một miếng đất bỏ hoang, xung quanh toàn là cây cỏ mọc um tùm.

Bước xuống xe, Khánh Chi cố gắng hét lớn lên xem có ai ở đây không nhưng hoàn toàn chẳng nhận được bất cứ hồi đáp nào. Bước đi trên con đường đầy sỏi đá, phía trước cô, con đường càng dài hơn, càng đi cô càng không biết được con đường ấy sẽ dẫn cô đến đâu.

“Cứu tôi với, cứu tôi với!!!”

Đột nhiên, tiếng kêu cứu văng vẳng xung quanh Khánh Chi. Tiếng kêu cứu ấy nghe thật thảm thiết, giọng nói ấy khiến Khánh Chi cảm thấy ớn lạnh. Tiếng kêu cứu ấy xuất phát từ bụi cỏ phía trước mặt.

“Có ai ở đây không?”

Khánh Chi tiến lại gần, càng lại gần tiếng kêu cứu ấy lại càng nhỏ, càng nhỏ càng nhỏ dần rồi yên ắng hẳn. Khánh Chi tiến sát đến bụi cỏ thì đột nhiên từ phía trong bụi cỏ, một cô gái đột ngột xuất hiện ra trước mặt cô khiến cô ngã ra sau.

“Cô có làm sao….không?”

Khánh Chi nhanh chóng lấy lại sự bình tình tiến tới cô gái kia nhưng cô gái ấy lại bị một thứ gì đó kéo vào bên trong bụi cỏ lại thêm một lần nữa trước sự ngỡ ngàng đến mức khiếp sợ của Khánh Chi.

“Cô gì…..?”

Khánh Chi càng không thể tin được vào mắt mình, cô giật mình trước những thứ trước mắt cô. Chẳng có gì trong bụi cỏ ấy cả.

“Chuyện này là sao? Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng một cô gái bị kéo vào đây cơ mà.”

Sự kinh ngạc bao trùm lên cô gái ấy, cô không thể tin những gì mình đã tận mặt trông thấy. Khánh Chi chạy về phía chiếc xe của mình, uống một ngụm nước và tự trấn an bản thân.

Và ngay lúc này, cô gái bí ẩn kia lại xuất hiện trước mũi xe của Khánh Chi, lần này Khánh Chi đã thấy được khuôn mặt của cô một cách rõ ràng hơn. Và đó chính là Nhã Lam - cô cháu gái mất tích của cô Hồng.

“Nhã Lam? Có phải là cô không?”

Khánh Chi bước xuống xe, tiến về phía cô gái ấy. Cô gái không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mặt của cô gái ấy cũng không còn hung dữ như lần đầu tiên cả hai gặp nhau nữa, mà thay vào đó là ánh mắt hiền dịu hơn vì cô biết rằng Khánh Chi đã biết cô là ai. Làn khói đen xung quanh Nhã Lam cũng biến mất.

“Cô….làm ơn…..hãy…..đưa tôi về…. nhà.”

Giọng nói run rẩy, yếu ớt của Nhã Lam như một lời cầu xin của mình gửi tới Khánh Chi, dường như toàn bộ sức lực của mình còn sót lại, cô dành cho câu nói này.

“Được, cô lên xe đi, tôi đưa cô về với bố mẹ cô.”

Khánh Chi tiến tới gần Nhã Lam, nhẹ nhàng đưa Nhã Lam lên xe, khởi động và bắt đầu đưa cô về nhà. Nhưng đi được một đoạn, điều kì lạ bắt đầu xảy ra.

“Nhã Lam, cô có thể kể cho tôi biết……”

Nhã Lam đã biến mất từ lúc nào, trước sự kinh ngạc của Khánh Chi, và điều kinh ngạc hơn với cô đó chính là, một phút trước xung quanh vẫn còn là một khu đất trống với cây cối um tùm nhưng chỉ một khoảnh khắc kinh ngạc vì sự biến mất của Nhã Lam thì khung cảnh xung quanh đã thay đổi.

Và đó chính là hầm giữ xe của bệnh viện.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này, rõ ràng là mình đã rời khỏi đây từ lâu rồi mà?”

“Khánh Chi!!! Em không bị làm sao chứ?”

Cô Hồng từ đâu chạy đến, với một sự hốt hoảng và lo lắng. Chính Khánh Chi cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của cô Hồng.

“Cô Hồng? Tại sao cô lại có mặt ở đây?”

“Cô nghe bảo vệ báo cáo rằng có chiếc xe khả nghi cứ chạy lòng vòng phía bên trong hầm giữ xe. Nên cô xuống đây xem sao. Cô không ngờ chiếc xe đó là em. Em không làm sao chứ?”

“Em không biết nữa cô! Nhưng cô à, cô gái ấy chính là Nhã Lam. Nhã Lam nhờ em đưa cô ấy về nhà.”

“Em gặp Nhã Lam ở đâu? Con bé đang như thế nào rồi Khánh Chi?” - sự lo lắng của cô Hồng chuyển sang thông tin mà Khánh Chi đưa ra.

“Trong giấc mơ lúc nãy, em đã gặp Nhã Lam. Cô ấy đã leo lên xe và biến mất ngay trên xe em. Khi bình tĩnh lại thì em đã xuất hiện ở đây rồi. Em cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.”

Lời nói của Khánh Chi khiến cô Hồng kinh ngạc xen lẫn chút đau lòng vì cháu gái cô chắc chắn đã xảy ra chuyện. Chuyện gì đã xảy ra với Nhã Lam? Cô gái tội nghiệp đó hiện tại đang ở đâu? Khánh Chi sẽ làm gì để “giúp” Nhã Lam trở về nhà?

Bạn đang đọc Đôi Mắt sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.