Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kính trà (một)

Phiên bản Dịch · 2000 chữ

Ma ma tới lấy khăn cưới họ Đỗ, là người đắc lực bên người Viên lão thái quân Thái An viện.

Lão thái quân phái Đỗ ma ma lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm tới đón Thôi Linh đến chính đường, ngoài việc tỏ thái độ xem trọng cháu dâu, thì cũng muốn mượn thời gian đi đường để Đỗ ma ma nói sơ qua một lượt tình hình nhân khẩu và sở thích của các vị phu nhân, nãi nãi trong phủ. 

Đàn ông của phủ trấn quốc tướng quân, trừ trưởng nam Viên đại lang là người trông nhà thì những người khác đều đến Tây Bắc, để lại phụ nữ ở lại.

Ngạn ngữ nói rất hay, ba người đàn bà thành một sân khấu. Chuyện hậu trạch này hơn nửa đều từ miệng lưỡi tranh cãi của nữ nhân mà ra, phiền chết được.

Lòng Đỗ ma ma hiểu vị ngũ nãi nãi mới tới này không giống với những vị nãi nãi khác.

Đây là thời điểm đặc biệt, lão thái quân tiến cung xin một nàng dâu mới. Vì thời gian gấp rút, nên hôn sự được cử hành hết sức vội vàng.

Từ lễ vật đính hôn đến chuyện định ngày cưới có thể lượt bớt đều lượt đi thì không nói, hôn lễ cũng vô cùng đơn điệu, không có mười dặm hồng trang, không có đại tiệc đãi khách, chỉ mời người trong tộc và những nhà có quan hệ thân thiết. Nam nhân của phủ trấn quốc tướng quân cũng không có ở nhà, nếu không phải nhờ vài vị vương gia cổ vũ, tiệc cưới này sợ còn không náo nhiệt bằng tiệc mừng năm mới của Viên gia. 

Nếu nãi nãi mới về là con gái nhà nghèo thì thôi.

Nhưng Thôi gia lại là đời sau của công thần khai quốc. Trong triều, An Ninh bá Thôi Hoằng Cẩm rất được hoàng thượng tín nhiệm và nể trọng. Mấy đứa con trai đều nắm giữ chức vụ quan trọng. Thông gia của Thôi gia cũng vô cùng hiển quý (1), trong đó cũng không ít người có họ hàng với hoàng thân quốc thích.

Hơn nữa ở ngoài, con gái Thôi thị có tiếng lợi con nối dòng, còn rất nhiều nhà môn đăng hộ đối tới cửa cầu hôn.

Tuy phủ trấn quốc tướng quân quyền uy hiển hách, phủ An Ninh Bá kết thông gia cũng có lợi. Nhưng Thôi gia nổi tiếng yêu thương con gái, chuyện bán con gái cầu vinh chắc là không làm được.

Nên lão thái quân mới xin Thái Hậu, Thái Hậu lại mời hoàng thượng hạ chỉ, hơi có chút ép buộc và ỷ thế hiếp người.

Lão thái quân không phải người hồ đồ, hôn sự tốt đẹp trong lòng vui mừng, song cũng khó tránh hổ thẹn và xót xa cho ngũ nãi nãi thêm mấy lần.

Đỗ ma ma đi theo lão thái quân cả đời, không ai có thể hiểu tâm ý của lão thái quân hơn bà. Từ lúc bắt đầu bước vào hỉ viện đã thu lại thái độ kiêu kỳ và uy nghiêm của đại ma ma chưởng sự, nhã nhặn dịu dàng vấn an Thôi Linh và tán gẫu chút việc trong nhà.

Mặt bà mang ý cười, khôn cố ý lấy lòng nhưng lại bày tỏ hết sức thiện ý: "Trong số đàn ông của Viên gia, ngũ gia sinh ra giống lão tướng quân nhất, nên lão thái quân cưng chiều và yêu thương đứa cháu này nhất, ngũ gia cũng hiếu thảo. Trời vừa sáng, ngài ấy đoán lão phu nhân đã dậy, nên đến Thái An viện, nói là trước khi đi sẽ nói vài câu riêng tư với lão thái quân."

Thôi Linh mím môi cười vui vẻ, lòng hơi khẩn trương, đêm qua nàng biểu hiện trước mặt Viên ngũ lang kém như thế. Trong lúc nàng hồ đồ cho rằng hắn làm lễ kính trà xong sẽ đi, ai mà ngời hắn còn có thể nói riêng với lão thái quân.

Đỗ ma ma thấy vẻ mặt của tân nương tử không quá dễ chịu, cho rằng nàng thẹn thùng lo lắng, vội vàng cười nói: "Tuy lúc lão thái quân và ngũ gia nói chuyện riêng nô tỳ không có bên cạnh, nhưng nghe thấy tiếng cười bên trong không dứt, có lẽ ngũ gia vô cùng thích ngũ nãi nãi. Lúc nô tỳ trở lại đây, ngũ gia còn dặn nô tỳ gửi lời đến ngũ nãi nãi đấy."

Bà che miệng cười: "Ngũ gia nói, nãi nãi cài cây trâm hình thải điệp (2) tung bay xinh đẹp kia lên, lát nữa nhớ phải cho lão thái quân xem thử."

Trâm cài thải điệp tung bay...

Tiếng lòng Thôi Linh căng thẳng, biết rằng đây  là uy hiếp và cảnh cảo của Viên ngũ lang dành cho nàng.

Dựa vào ý tứ trong lời nói của Đỗ ma ma, có lẽ Viên ngũ lang không nói xấu nàng trước mặt Viên lão thái quân. Dù hắn nảy ra tính toán nào, thì nói cho cùng hắn cũng là một người đàn ông rộng lượng hiền hậu. Bắt nàng mang cây trâm đêm qua đâm vào cánh tay hắn đến chính đường kính trà, rõ ràng là đang nói nếu nàng ở Viên gia không an phận, lần tới hắn nhấn định sẽ không che đậy giúp nàng.

Nàng kiên quyết nhắm mát thay trâm cài tóc, trên mặt vẫn còn cười đến ngây thơ dễ thương. Hết lần này đến lần khác nàng hận mình quá mức lỗ mãng, có một số lời trong lòng nghĩ là vô tội, nhưng nói ra còn để cho chính chủ nghe được thì thật là không tìm chết sẽ không chết (3).

Đối với nàng mà nói, tuy việc trượng phu yêu thương không quan trọng, nhưng nàng hí hửng đắc ý lại quên mất xã hội nam quyền, nhà chồng có ủng hộ nàng không, cuộc sống sau này có thoải mái hay không, nói cho cùng cũng được quyết định bởi thái độ của Viên ngũ lang đối với nàng.

Huống hồ Viên Ngũ lang là cháu trai trên đầu quả tim của lão thái quân, lão phu quên yêu ai thì yêu cả đường đi, dĩ nhiên ghét ai cũng sẽ ghét cả lối về.

Thôi Linh ôm hối hận và bất an cỡ đó theo Đỗ ma ma ra khỏi phòng. Lúc rời khỏi hỉ viện nàng quay đầu lại nhìn, thấy tấm biển dưới mái nhà trên cửa có đề ba chữ cứng rắn có lực "Tàng Hương Viên (4)".

Hóa ra sau này nàng phải sống ở nơi gọi là Tàng Hương Viên.

Đỗ ma ma niềm nở giải thích: "Ngũ nãi nãi nhìn thấy không? Chữ trên tấm biển này chính là bút tích của ngũ gia đó. Viện này vốn được gọi là Cần Chuyết Viện, từ lúc ngũ gia sáu tuổi đã bắt đầu sống ở đây, vì ngũ nãi nãi sắp vào cửa, ngũ gia nói chữ trên biển cứng rắn quá cũng không tốt, thế là tự mình viết ba chữ Tàng Hương Viên để người khác dán lên biển rồi treo ở đây."

Bà càng cười tươi hơn: "Từ nhỏ ngũ gia của chúng ta đã biết thương người, ngũ nãi nãi có phúc thật đó.

Thôi Linh giả vờ thẹn thùng cười cười, xem như ứng phó rồi cho qua, nhưng trong lòng lại ảo não chật chội.

Nếu Viên ngũ lang là một đống bùn nhão không đỡ nỗi tường, hay là một người ngu ngốc bụng đầy gian xảo, lúc này nàng vẫn sẽ yên tâm thoải mái. Nhưng theo bất kỳ gửi gắm và tâm tình trong ba chữ Tàng Hương Viên, miệng Đỗ ma ma vẫn đầy khen ngợi, dường như cũng đang chứng tỏ trượng phu Viên Tuấn của nàng là người đàn ông vĩ đại, khoan dung rộng lượng, chín chắn nhìn xa trông rộng, và hiền lành biết quan tâm.

Đàn ông như thế, lại sinh ra trong trâm anh thế gia (5) lụa là phú quý. Dù ở kiếp trước hay kiếp này, đàn ông chất lượng tốt chuẩn cấp cao phú soái (6) đều là loại khan hiếm, rất hiển nhiên, đàn ông như vậy còn đáng giá hơn phụ nữ tốt.

Mà bản thân nàng một lòng chỉ muốn trải qua những ngày tháng an nhàn thư thái, làm một nữ nhân ăn tạp chờ chết.

Mục đích nàng xuất giá không phải ân ái, tôn trọng nhau cả đời với trượng phu, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện phải nuôi dạy con cái, hưởng thụ niềm vui mẹ con gì đó. Nàng chỉ muốn tìm một nơi thích hợp hơn để dưỡng già, trải qua cuộc sống trạch nữ (7) nhàn hạ lười biếng.

Nghĩ vậy, bỗng nhiên Thôi Linh trỗi dậy một chút áy náy.

Sớm biết Viên ngũ lang tốt như vậy, nàng nên nhường người đàn ông tốt thế này lại cho các tỷ muội khác. Dù sao thánh chỉ bắt buộc, chắc chắn phải có một cô con gái Thôi thị gả ra ngoài. Nếu nàng không chủ động xin đi giết giặc, trong đầu tổ phụ sẽ không nghĩ mình còn một đứa cháu gái như nàng đâu.

Cho dù là thất tỷ, bát tỷ hay thập muội đều dịu dàng, biết quan tâm hơn nàng.

Rất nhanh đã đến chính đường của phủ trấn quốc tướng quân, một phòng đầy phụ nữ đã đồng loạt ngồi yên vị từ sớm

Thôi Linh vừa bước vào cửa đã gặp hơn mười ánh mắt hứng thú phức tạp khác thường nhìn chằm chằm, mà ánh mắt lạnh nhất trong đó không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là của trượng phu Viên ngũ lang của nàng.

Nàng vội liếc mắt về phía ánh nhìn kia, thấy cả người hắn mặc trang phục màu đen, trên búi tóc chỉ dùng một chiếc vòng bạc đơn giản buộc lại, trang phục cả người khiêm tốn và đơn giản, một bộ dạng sắp xa nhà.

Có lẽ vì ôm trong lòng áy náy và xấu hổ, ánh mắt của nàng cuối cùng cũng dừng lại, hoàn toàn không dám đối diện với Viên ngũ lang, ngay cả mặt mũi hắn cũng không thấy rõ như trước, vội vã cuối thấp đầu, theo bước chân của Đỗ ma ma, chầm châm đến cạnh hắn.

"Nương tử..." Hắn nghiến răng nghiến lại nhắc nhở bên tai nàng.

Tiếng Thôi Linh nhỏ như muỗi trả lời: "Phu quân, chuyện gì?"

Trên mặt Viên ngũ lang luôn mang nụ cười khiêm tốn ấm áp, nhưng độ cong của khóe miệng có phần cứng ngắt. Hắn ghé gần vào tai nàng, âm thanh chỉ có hai người họ nghe được nói từng câu từng chữ: "Nàng giẫm lên giày của ta."

(1) Hiển quý: Cao sang vẻ vang, chỉ người đậu đạt, có chức vị cao.

(2) Thải điệp: Con bướm có màu sắc.

(3) Không tìm chết thì sẽ không chết: "no zuo no die", là một meme của mạng xã hội Trung Quốc, có thể hiểu đại khái là nếu bạn không làm gì ngu ngốc thì bạn sẽ không bị gậy ông đập lưng ông.

(4) Tàng Hương Viện: Khu vườn ẩn giấu hương thơm.

(5) Trâm anh thế gia: Gia đình của đời trước, giàu có phú quý.

(6) Cao phú soái: Ở Trung Quốc, người ta đánh giá đàn ông qua ba phương diện cao, phú, soái (cao, giàu, đẹp).

(7) Trạch nữ: là từ tiếng Hán dùng để gọi những cô nàng chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, luôn trốn trong phòng để đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết, cày phim hoặc chơi game… làm mọi thứ nhưng giới hạn chỉ ở trong nhà mà thôi.

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.