Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kính trà (hai)

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Thôi Linh nhìn kỹ xuống, quả nhiên trông thấy đôi giày thêu hoa mẫu đơn đỏ thắm của mình đang giẫm mạnh lên đầu ngón chân của Viên ngũ lang. Nàng vội vàng nhích ra, ai ngờ nhất thời không chú ý đến chỗ gập ghềnh dưới chân, khiến cả người lảo đảo ngã nghiêng như sắp ngã.

Lòng nàng không ngừng kêu khổ. Ngày tân hôn thứ hai, ngã sấp mặt như con cún ngay trước mặt người Viên gia ở trong phòng. Cái đệch (1), bị chị em dâu nhìn thấy chuyện cười cũng không nói, trong phòng còn có mặt nhiều tôi tớ thế này, dù không nhiều người nhưng cũng sẽ huyên náo toàn bộ phủ trấn quốc tướng quân.

Nhưng trong chớp mắt, một cánh tay mạnh mẽ đúng lúc ôm chặt hông nàng, siết chặt cả người nàng. Nàng chẳng qua chỉ hơi chao đảo, cũng không sợ gây ra trò cười.

Là Viên ngũ lang.

Giọng nói nam tính của hắn trầm thấp, mang chút lãnh ý, nhưng hết sức ấm áp dễ nghe: "Nương tử đừng xấu hổ, hai ta kính trà cho tổ mẫu trước."

Hai người ở sát một chỗ. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy họ là một đôi phu thê tình nồng ân ái.

Thôi Linh không dám ngẩng đầu nhìn trượng phu của mình.

Thứ nhất, nàng vẫn còn giữ vững tâm tư nhỏ của mình.

Không thấy Viên ngũ lang có dáng dấp như thế nào, thì sẽ không sinh ra nhớ nhung với người này. Không nhung nhớ thì sẽ không có bất kỳ cảm tình nào vướng vào thân. Dù người khác nhắc tới người này, nàng trừ việc biết tên của hắn ra, thì trong đầu cũng không có bất kỳ hình ảnh nào khác.

Chờ đợi, mong ngóng, lo lắng, nhớ nhung, đau khổ, buồn thương, những ưu tư này sẽ không dính dáng đến nàng.

Nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng bạc bẽo cũng chẳng sao, nàng chỉ cầu cho lòng không tạp niệm, được sống một cuộc sống giản đơn. Nàng thật sự không đủ sức gánh vác nhiều tình cảm như thế.

Thứ hai, Viên ngũ lang tốt như vậy, lòng nàng khó tránh có mấy phần áy náy.

Thậm chí nàng còn mơ hồ cảm thấy, chàng trai xuất sắc như hắn cưới phải một người thê tử không muốn cùng hắn chạm đến giấc mộng uyên ương, giống như một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Cắm trên phân, thật không đáng. Nhìn biểu hiện đêm qua và sáng nay của hắn, có lẽ cũng đã ý thức được điều này.

Vì suy nghĩ thay hắn, tốt hơn là không lộ mặt làm cản trở tầm mắt của hắn.

Thôi Linh quyết định nhìn thẳng, hết sức ngoan ngoãn theo sát bước chân của Viên ngũ lang đi đến trước mặt một lão phu nhân mặc mày hiền hậu.

Tuy lão phu nhân đầu đầy tóc bạc, nhưng gương mặt được chăm sóc rất tốt, mới nhìn cũng chỉ trên dưới năm mươi tuổi, làn da trắng ngần, tinh thần phấn chấn. Trên người mặc một bộ cẩm y (2) mẫu đơn đón gió màu xanh ngọc thêu chữ "vạn" bằng tơ vàng. Trên trán đeo mạt ngạch (3) bằng cẩm thạch khảm trân châu, thoạt nhìn vừa quý phái vừa khí phách.

Có lẽ, vị này là lão phong quân (4) của phủ trấn quốc tướng quân, là thái bà bà (5) Viên lão thái quân của nàng.

Thấy Viên ngũ lang quì xuống, Thôi Linh cũng vội quì theo, vấn an cùng với Viên ngũ lang: "Cháu dâu vấn an tổ mẫu, mong tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn."

Sau đó bưng một chén trà trong khay của lão ma ma, cung kính dâng lên trước mặt của Viên lão thái quân: "Mời tổ mẫu dùng trà."

Viên lão thái quân rất thích cô cháu dâu nhỏ mới cưới này, hốc mắt vui mừng đã ươn ướt.

Bà quay đầu nhìn Đỗ ma ma ở sau lưng với ánh mắt dò hỏi, thấy Đỗ ma ma cười gật đầu, lòng lập tức hiểu đêm qua ngũ lang không phụ kỳ vọng của bà, đã viên phòng với cháu dâu mới cưới. Bà tất nhiên biết chỉ một lần này mà có thể có con là một mong ước xa vời, nhưng bà đã lớn tuổi, không phải chỉ là một mong muốn thôi sao?

Lão thái quân nhận chén trà uống một ngụm rồi đặt xuống, vừa cười vừa nói: "Cháu ngoan, ngẩng đầu lên, để tổ mẫu nhìn thử nào?"

Muốn sinh sống nhàn hạ và thanh thản ở Viên gia, thì cần phải lấy lòng Viên lão thái quân. Người đứng đầu đã lên tiếng, Thôi Linh sao dám chậm trễn? Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ôn hòa không có ác ý mở to, khẽ mỉm cười nhìn lão thái quân.

Lão thái quân thấy cháu dâu nhỏ có mỹ mạo động lòng người, cùng với ngũ lang tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, vô cùng xứng đôi, lòng bà cực kỳ vui mừng, luôn miện nói "tốt".

Lúc nên tặng lễ gặp mặt, bà tháo một chiếc vòng tay oánh nhuận màu đỏ trên cổ tay ra, kéo tay Thôi Linh đeo chiếc vòng tay vào: "Chiếc vòng huyết ngọc này là do tổ phụ con năm đó mang từ Nam Uyển quốc về, là đồ tốt, lấy đi"

Lão thái quân nói xong, ngẩng đầu nhìn đám con dâu, cháu dâu trong phòng, vừa cười vừa nói: "Các con ấy à, cũng đừng trách ta thiên vị vợ của tiểu Ngũ. Đứa bé này thật sự rất khiến người ta yêu quý, ta vừa nhìn thấy nàng thì trong lòng đã thấy vui vẻ."

Một vị phu nhân hồn hậu cười nói: "Sao thế được? Ngũ đệ muội ngày thường vừa tốt lại vừa khôn khéo. Đừng nói là lão thái quân, ngay cả mấy chị em dâu bọn con trông thấy cũng thấy thân thiết, vui vẻ bội phần.

Thôi Linh lặng lẽ nâng mắt nhìn, người vừa nói chuyện là một người phu nhân mặc bộ váy màu hồng cánh sen ngồi ở vị trí đầu bên tay phải lão thái quân, tướng mạo đoan trang, khoan thai, phong thái trên người không tầm thường.

Nang đang âm thầm suy đoán xem thử vị này có phải là Nghi Ninh quận chúa nhà trưởng công chúa Phúc Vinh hay không, hay là tam tẩu Liêm thị đến từ phủ quốc công.

Lúc này, bên tai truyền đến giọng Viên ngũ lang khẽ nhắc nhở: "Đây là đại tẩu."

Trước khi Thôi Linh xuất giá, nàng đã từng xem qua danh sách thành viên của Viên gia.

Biết trấn quốc tướng quân Viên Thế Thao và phu nhân Hoàng thị vô cùng ân ái, năm đứa con trai dưới gối đều là con vợ lớn chính thất. Vài năm trước, sau khi Hoàng thị mắc bệnh qua đời, Viên tướng quân không có lòng tái giá. Lão thái quân thấy khi ấy đã cưới vào cửa bốn cô cháu dâu, mỗi người đều rất giỏi, chuyện xử lý và lo liệu việc nhà không lo không có ai làm, nên cũng tùy ý ông.

Trong phủ trấn quốc tướng quân không có tướng quân phu nhân. Bình thường, tất cả công việc đều do Viên lão thái quân làm chủ, lễ nghĩa qua lại ngày Tết cũng không thua kém người khác.

Trên đường tới đây, Đỗ ma ma cũng rất thành thạo chỉ điểm cho nàng. Lão thái quân đã lớn tuổi, không có nhiều sức lực như vậy. Tuy nói, gia đình này do lão thái quân đứng đầu, nhưng thật ra cũng chỉ giúp đỡ đưa ra chủ ý cho những chuyện đại sự. Người đứng đầu thật sự trong gia đình phủ tướng quân thật ra là đại nãi nãi Nghi Ninh quận chúa.

Bởi thế, Thôi Linh không dám có nửa lòng xem thường vị đại tẩu này. Trừ lão thái quân ra, đại tẩu cũng xem như là cấp trên trực tiếp của nàng, có thể có ảnh hưởng trực tiếp nhất đối với cuộc sống của nàng.

Viên ngũ lang giới thiệu: "Đây là đại ca, đây là đại tẩu."

Thôi Linh theo lời vấn an kính trà, lấy lễ gặp mặt đại ca đại tẩu tặng, rồi cùng Viên ngũ lang kính trà cho ba vị tẩu tẩu khác. Những thúc thúc, thẩm thẩm trong dòng họ đã chia phòng dọn ra ngoài cũng đều gặp mặt.

Sau khi kết thúc buổi lễ, Viên ngũ lang lập tức phải xuất phát.

Viên đại lang tên một chữ "Hạo". Vì là trưởng tử, để gìn giữ huyết mạch Viên thị và bảo vệ phủ trấn quốc tướng quân yên ổn, nên lúc cha và các đệ đệ xuất chinh ra trận, thì hắn nhất định phải ở nhà trông nom, làm tròn chữ hiếu thay cha, thay các đệ muội chủ trì đại cục.

Nam nhi xuất thân từ thế gia võ tướng, có ai chưa từng có ước ao và nhiệt huyết muốn ra trận giết địch trong lòng?

Nên đối với chuyện xuất chinh của ngũ đệ, tuy Viên Hạo luyến tiếc và lo lắng, nhưng bản thân hắn cũng vô cùng hâm mộ. Thế nhưng đâu còn cách nào khác, sinh ra trong trâm anh thế gia, thân là trưởng tử của Viên gia, hắn có nghĩa vụ nhất định phải hoàn thành và có trách nhiệm nhất định phải gánh vác.

Vẻ mặt hắn đanh lại, vỗ vai Viên ngũ lang: "Ngũ đệ, đây là lần đầu đệ ra trận. Đến Tây Bắc, chớ có tham công liều lĩnh, nhớ phải tuân theo lệnh của phụ thân mà hành sự. Trong nhà, đệ không cần lo lắng, đại ca sẽ chăm sóc tốt cho tổ mẫu và đệ muội."

Viên Tuấn không nói gì, chỉ dùng sức ôm huynh trưởng. Huynh đệ trong lúc thế này, có mấy lời không cần mở miệng nói, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hiểu.

Một hồi lâu sau, hắn buông tay, nói vài lời bảo trọng với mấy vị tẩu tẩu. Xong việc mới đến trước mặt lão thái quân, trịnh trọng vái chào: "Tổ mẫu, người phải chăm sóc thân thể thật tốt. Tôn nhi hứa với người nhất định sẽ trở về không chút thương tích."

Viên lão thái quân rưng rưng nước mắt, thân là phụ nữ nhà tướng, hoàn cảnh thế này bà đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Lúc trẻ tiễn biệt phu quân, sau lại tiễn biệt con cái, bây giờ tiễn biệt cháu trai nhỏ nhất. Tuy trong lòng bà cũng luyến tiếc, nhưng lại có vài phần trấn định và bình tĩnh hơn người khác.

Bà cố nén nước mắt, vỗ nhẹ lên cánh tay của Viên Tuấn: "Cháu ngoan, tổ mẫu tin con. Đi đi, để vợ con tiễn con."

Cảnh tượng ly biệt này quả thật có chút đau thương. Người tự cho là đã luyện được tâm địa sắt đá như Thôi Linh nhìn thấy cũng khó tránh cảm động theo. Tuy trừ mối quan hệ phu thên trên danh nghĩa, nàng cố gắng không có bất kỳ mối quan hệ nào khác với Viên ngũ lang, nhưng nàng không tự chủ được, nàng vẫn cảm thấy chóp mũi cay cay.

Nàng được ma ma bên người lão thái quân đi theo đưa Viên ngũ lang đến nhị môn. Một con tuấn mã đen sẫm tỏa sáng đã chờ xuất phát, tùy tùng và thị vệ bên cạnh đã ở phía trước chờ lên đường.

Viên Tuấn dừng bước nhìn thê tử mới cưới, kinh ngạc khi phát hiện vệt sáng trong mắt nàng, hình như cũng có nước mắt.

Nhất thời, hắn cảm thấy ngũ vị tạp trần, lòng không khỏi tan chảy. Hắn thầm nghĩ, lần này đi cũng không biết khi nào mới có thể trở về, coi như nàng thật sự là một cô gái độc ác, nhưng dù sao đi chăng nữa, hắn mãi mãi nợ cô gái này rất nhiều.

Thầm thở dài, lòng hắn vẫn không nhịn được tan ra, chỉ điểm nói: "Sau khi ta đi, nàng phải hiếu thảo với tổ mẫu thật tốt. Có chuyện gì cứ mở miệng nói, tổ mẫu sẽ làm chủ cho nàng."

Thôi Linh vô cùng cảm động. Cho đến lúc này, Viên ngũ lang vẫn còn suy nghĩ cho nàng. Nam tử như vậy thật là quang minh lỗi lạc.

Nàng thật sự cảm thấy mình không xứng với hắn. Nhưng bây giờ, hôn lễ đã thành, nói đến chuyện này thì đã muộn. Nàng cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Chàng đến Tây Bắc cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, trên chiến trường đừng quá liều lĩnh. Ta không phải bảo chàng trốn việc, chẳng qua là núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, tính mạng mới là quan trọng nhất. Ừm, chàng nhất định phải sống sót trở về!"

Nói xong những lời ấm áp này, lòng Viên Tuấn khẽ rung động, đang định đáp lại đôi câu quan tâm săn sóc.

Lúc này, Thôi Linh bỗng nhiên lắp bắp nói, giọng nói vẫn vô cùng chân thành: "Nếu cơ duyên trùng hợp, chàng gặp được người con gái chàng yêu thì cũng đừng kiêng dè ta, ta không ngại!"

Lời Viên Tuấn muốn nói nhất thời cứng lại trong họng, sắc mặt trầm xuống, một ngọn lửa giận vô hình phun ra ngoài. Nếu không phải trước giờ hắn không đánh con gái, thì bây giờ hắn thật sự rất muốn bóp chết nữ tử tự cho mình khoan dung rộng lượng kia.

Nàng nghĩ chiến trường là nơi nào?

Lại còn cơ duyên trùng hợp, gặp được người con gái mình yêu?

Lúc này, dù có giơ ra khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, Viên Tuấn cũng không muốn nhìn thêm lần nào. Hắn tức giận bừng bừng phất ống tay áo, không nói câu nào đã phóng lên ngựa, như một tia chớp chạy như bay ra khỏi nhị môn.

(1) Cái đệch: Nguyên văn là Shi, nghĩa là phân, cứt. Mình sửa lại cho nó tế nhị.

(2) Cẩm y: Áo gấm.

(3) Mạt ngạnh: Là một loại trang sức ngày xưa, tựa như băng đeo trán ngày nay.

(4) Lão phong quân: Là tôn xưng của người hiển quí, được hoàng đế phong cho trưởng bối.

(5) Thái bà bà: bà nội chồng.

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.