Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm suy nghĩ

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Viên Tuấn khó mà nói hết tâm tình trong lúc này.

Lúc đầu lòng đầy chờ mong và áy náy, sau đó lòng lạnh thất vọng và đau đớn, đến giờ phút này tức giận nhưng lại không biết làm sao. Làm hắn trải qua ngày đại hôn của mình hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Lòng hắn bực bội không hiểu, nhưng vẫn cứ phải làm theo lời nói vừa rồi.

Mặt hắn trầm như than, gần như cắn răng dùng trâm cắt đứt tay, màu máu đỏ trong ánh nến chập chờn đẹp đến quỉ dị, rơi xuống khăn lụa tạo thành một chấm đỏ đẹp đẽ, trông như nhiều đóa hoa mai nở rộ.

Thôi Linh vui vẻ xếp khăn hỉ lại, đặt vào trong hộp gỗ tử đàn ở đầu giường, sau đó thổi tắt ánh đèn, dùng dáng người hết sức hớn hở mạnh mẽ bò vào lại trong giường: "Phu quân này, thời gian không còn sớm, ngày mai chàng còn phải đi xa, nên nghỉ sớm chút đi."

Nàng nói xong lời, cũng không đợi đáp lại, rất nhanh đã ngủ mất, vì quá mỏi mệt, tiếng hít thở đều hơn bình thường rất nhiều.

Viên tuấn thờ ơ nhìn người phụ nữ thơm ngát bên cạnh, nếu không phải trong đầu còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, chắc hắn sẽ không ngừng được suy nghĩ muốn bóp chết nàng.

Miệng vết thương trên tay hắn chưa băng bó, người phụ nữ này cũng không hỏi thêm một câu đã thản nhiên tắt đèn, hoàn toàn xem hắn không ra gì.

Vậy nên vừa rồi nàng hết sức lấy lòng và nịnh nọt chỉ vì muốn gạt lấy máu của hắn, giúp nàng lừa được tổ mẫu để qua cửa ngày mai?

Chuyện này quả thực quá hoang đường!

Viên tuấn cuối cùng cũng không thể nằm chung giường với người phụ nữ hám lợi tàn nhẫn như thế được nữa.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, hắn không còn tâm trạng để ngủ, dứt khoát ngồi dậy. Động tĩnh này huyên náo không nhỏ, ngay cả Mộc Cẩn và Cát Ngạnh ngủ ở phòng sát bên cũng đến ngoài cửa lên tiếng hỏi, nhưng người trên giường lại dửng dưng không quan tâm, còn được nước lấn tới nhanh chóng chiếm cả cái giường lớn.

Hắn vô cùng thất vọng, lòng hờ hững xoay người rời đi không chút do dự.

Tiếng cửa đóng chặt kẽo kẹt nặng nề vang lên, Thôi Linh lặng lẽ mở mắt, rồi chống tay lên chăn ngồi dậy tựa vào đầu giường.

Nàng nghe được lời đối thoại nhỏ tiếng ngoài cửa: "Cô gia, sao người lại rời đi? Có gì thì cứ sai nô tỳ đi làm."

Giọng nam u buồn quạnh hiu đông lại: "Ta chợt nhớ còn một chỗ trên áo giáp vẫn chưa lau, ngày mai phải lập tức khởi hành, sợ quên mất chuyện này, nên bây giờ phải đến thư phòng để lau. Hai người các ngươi đi ngủ đi, đúng giờ đừng quên gọi ngũ nãi nãi thức dậy, còn phải kính trà cho trưởng bối."

Tiếng bước chân xa dần.

Từ từ nhòa theo bóng đêm, nàng lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng chặt kia thở dài: "Xin lỗi."

Sống ở thời đại phong kiến xa lạ và bảo thủ, muốn sống tốt hơn thì không thể không cần ngụy trang.

Có người im lặng thấp giọng cụp đuôi làm người, có người thể hiện sức mạnh để người khác không xem thường. Mà nàng, lý tưởng cuối cùng là ăn tạp chờ chết, nên mới chọn cách giả ngu ăn bám, giả heo ăn hổ. Tuy nghe vậy chẳng phải cao thượng gì, nhưng nàng thực hành nhiều năm cũng rất hiệu quả.

Đôi lúc nói một vài lời không đúng mực để làm người ta coi thường mình, không bị xem là đối thủ hoặc kẻ thù cũng là một kỹ năng sinh tồn.

Con nối dòng phủ An Ninh Bá um tùm phong phú, trong mười lăm tỷ muội, nàng đứng thứ chín, xấp xỉ tuổi nàng có năm sáu người.

Thôi Thành Giai cha nàng đảm nhiệm chức vụ ở Lại bộ, đã nhiều năm không thăng tiến, là một người không có tiền đố trong số các thúc bá (1), cũng là người mà tổ phụ xem nhẹ nhất. Mẫu thân nàng mất sớm, ông ngoại quá cố Kiến Thành hầu La Ân Thái cũng từng hiển hách một thời, nhưng bây giờ hai người cữu cữu đều không ở Thịnh Kinh, trừ ngày Tết tới chơi, đã nhiều năm rồi nàng chưa thấy người phía ngoại.

Tình cảm cứ thế vơi dần, tiếp tục im lặng cũng không xong chuyện, luôn có những người buồn đời đến gây chuyện, chẳng bằng một khuôn mặt tươi cười trời sinh, gặp người thì cười, thi thoảng phô bày một chút ngu ngốc, cùng lắm các trưởng bối sẽ chú ý và yêu thương hơn. Mấy người đường tỷ muội cũng lười xem nàng thành mục tiêu và đối thủ.

Nếu không...

Nàng sinh ra đã có một khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn, nếu còn thông minh lanh lợi, lại được yêu thích thì sẽ có bao người hận đây!

Cho nên mới nói, ở chỗ lạ tai vách mạnh rừng không nên nói đạo lí và lời thật, sao Thôi Linh lại không hiểu chứ?

Chẳng qua lúc đó Cát Ngạnh khóc đến đau lòng, nàng vội vàng muốn vỗ về nha đầu rất trung thành nhưng lại cứng đầu, lớn lên từ bé với nàng nên mới nói ra những lời trong lòng mình. Lúc đó cũng nghĩ là người Viên gia đã được gọi ra ngoài hết, sân ngoài cũng không có người trông giữ, người không có nhiệm vụ cũng không thể tùy tiện ra vào, lúc đó mới nói không ngăn lại.

Sau đó Viên ngũ lang sai người truyền lời bảo sẽ ngủ lại thư phòng, khi ấy nàng mới nghĩ tới lúc Mộc Cẩn ra ngoài trả hộp đồ ăn, khi trở về từng kể bà tử giữ viện có nói lúc trước Viên ngũ lang có trở về nhưng rất nhanh đã đi mất.

Lúc ấy nàng vừa dùng xong thức ăn phong phú, tha hồ nghĩ đến cuộc sống vui vẻ trong tương lai, dĩ nhiên cũng không quan tâm chuyện đó, mảy may xem thường. Sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là miệng mình không khéo rước lấy đại họa.

Quả đúng là không tìm chết thì sẽ không chết (2)!

Thôi Linh cũng từng nghĩ nên cứu vớt như thế nào, nhưng thời gian Viên ngũ lang cho nàng thật sự quá ít, nàng lại lười tốn nhiều tâm tư để giữ trượng phu mới cưới lại. Sau lại đưa ra quyết định, nếu hắn đã ghét nàng, vậy cứ dứt khoát khiến hắn ghét nàng tới bến luôn đi, dù sao nàng cũng vốn không muốn lấy được yêu thương của trượng phu.

Nói trắng ra hắn là một người sắp ra trận, phải nhận áp lực rất lớn, quả thật cũng không cần phải có thêm một người để nhớ nhung trong lòng.

Đối với nàng mà nói, người trượng phu sắp đánh trận nơi xa này phải rất lâu mới về được, thậm chí còn có khả năng không về được, còn nàng lại càng không cần phải tốn thời gian và tâm tư lên người hắn. Nàng cũng không phải người máu lại vô tình, ngày nào đó xuất hiện cùng lúc, sẽ khó tránh được nhớ mong. Cuộc sống sau này rất dài, lòng có liên hệ sẽ gây ảnh hưởng đến việc chuyên tâm hưởng thụ cuộc sống của nàng, chuyện này cũng không hợp với hy vọng của nàng.

Nên đêm qua, mãi đến khi hoàn toàn chọc giận Viên ngũ lang rời đi, nàng vẫn không thấy rõ mặt mũi của hắn. Trong lúc thắp đèn, nàng cũng cố gắng hết sức không để mắt mình nhìn lên mặt hắn, sợ một khi nhớ kỹ dung mạo của hắn, hắn sẽ bước vào mộng nàng chỉ trích nàng là một cô gái hư hỏng.

Cách này tuy ích kỷ nhưng cũng là một cách bảo vệ bản thân.

Không có tình cảm, nếu sau sau này có chuyện cũng sẽ không đau lòng, đây là đạo lý mà cuối kiếp trước nàng mới lĩnh ngộ được.

Về phần Viên ngũ lang...

Thôi Linh có đủ tự tin hắn sẽ không tố cáo việc làm của mình với Viên lão thái quân.

Tuy thành thân khá gấp, nhưng tổ phụ An Ninh bá Thôi Hoằng Cẩm cũng cố ý sai người nghe ngóng cách làm người của Viên ngũ lang. Nghe nói tính tình hắn chín chắn độ lượng, cũng là tướng tài, chắc sẽ không gây khó dễ với một cô gái không có kiến thức như nàng.

Huống hồ người của Viên gia đều rất hiếu thảo, vì để tâm trạng Viên lão thái quân thoải mái, Viên Ngũ lang nhất định cũng sẽ không phá sân khấu của nàng.

Nàng suy nghĩ miên man một hồi, trời rất nhanh đã sáng, tuy cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng nghĩ nếu lúc này nằm xuống ngủ tiếp, đến lát nữa sẽ khó thức dậy, chi bằng bây giờ trang điểm thay đồ, ngồi chờ ma ma tới lấy khăn cưới, cũng để lại cho Viên lão thái quân một ấn tượng tốt.

(1) Thúc bá: Chú bác

(2) Không tìm chết thì sẽ không chết: "no zuo no die", là một meme của mạng xã hội Trung Quốc, có thể hiểu đại khái là nếu bạn không làm gì ngu ngốc thì bạn sẽ không bị gậy ông đập lưng ông.

Bạn đang đọc Đóa Hoa Mềm Mại Nhà Tướng của Phỉ Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nuoccom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.