Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ không phải là con trai giả

Phiên bản Dịch · 1562 chữ

[Nấu ăn thuần thục +5]

[Nấu ăn thuần thục +5]

……

[Trình bày món sợi khoai tây chua ngọt đẹp, nấu ăn thuần thục +100]

Lúc này Tô Thần vì chứng minh bản thân, cầm con dao với kỹ thuật thái rau quả rất thành thạo, mấy miếng khoai tây trong nháy mắt đã biến thành một đống sợi khoai tây rất đều nhau, sau khi làm ra một dĩa sợi khoai tây chua ngọt thì cả nhà đều cả kinh há miệng.

“Bây giờ đã tin chưa?” Tô Thần đặt dĩa sợi khoai tây chua ngọt lên bàn cơm, bình tĩnh cười hỏi một câu.

“Anh, anh quá xuất sắc rồi!” Vẻ mặt Tô Mạt kinh ngạc khen ngợi.

“Cục cưng của ta, quá ghê gớm rồi, con vẫn là con trai cá mắm của ta sao?” Ôn Hà nhíu mày, tầm mắt quan sát Tô Thần từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn thấu xem anh có phải là con trai giả đang ngụy trang không.

Đây chính là kỹ năng mà một người mẹ như bà không biết làm.

Có một khoảng thời gian khi bà vừa mới kết hôn với Tô Văn Sơn bà cũng cố gắng học tập xuống bếp, nhưng hình như trời sinh bà xung khắc với kỹ năng này.

Sau vô số lần làm hỏng dụng cụ nhà bếp, lại lãng phí không biết bao nhiêu lương thực, thiếu chút nữa là đốt cháy nhà bếp mấy lần bà mới cam chịu số phận mà từ bỏ.

Từ đó về sau, về cơ bản phòng bếp đã biến thành một phòng có tác dụng trang trí ở trong ngôi nhà này, chỉ có Tô Văn Sơn thỉnh thoảng dùng để nấu mì, hâm nóng sủi cảo đã đông lạnh hay gì đó.

Trước kia khi Tô Thần và Tô Mạt còn nhỏ, có một khoảng thời gian mời bảo mẫu tới phụ trách nấu cơm, sau khi trưởng thành thì cả nhà thường xuyên ăn ở bên ngoài, về sau việc ăn ở bên ngoài càng thuận tiện hơn.

Tô Thần tức giận liếc mắt nhìn mẹ mình: “Mọi người không phát hiện gì sao, đồ ăn trong khoảng thời gian này không phải càng ngày càng tốt sao?”

Ba người nghe vậy thì ngẫm lại, hình như đúng là như vậy.

“Chẳng trách tại sao mẹ lại cảm thấy tay nghề của đồ ăn bên ngoài càng ngày càng tốt, chỉ có điều con học cũng quá nhanh rồi!” Trong lời nói của Ôn Hà tràn đầy sự oán niệm.

“Anh, anh thật là lợi hại, hóa ra đồ ăn mấy ngày này đều do anh nấu.” Vẻ mặt Tô Mạt sùng bái nhìn anh của mình.

“Tạm được!” Trong lòng Tô Thần khá là hưởng thụ ánh mắt sùng bái của em gái.

“Tiểu Thần, cha phát hiện trong khoảng thời gian này hình như con thay đổi rất nhiều, có phải có ý nghĩ gì không?” Tô Văn Sơn nhìn con trai hỏi.

Trước kia Tô Thần đều qua loa cho xong chuyện, bộ dạng dường như đối với thứ gì cũng không thèm để ý, mặc dù không gặp rắc rối không gây chuyện, nhưng lại thiếu đi tinh thần phấn chấn mà người trẻ tuổi nên có.

Trong khoảng thời gian này lại đột nhiên thay đổi rất nhiều, chẳng những đi tập thể hình, lại còn đi học xuống bếp.

Tô Thần cười lắc đầu: “Chính là cảm thấy lúc trước quá lười nhác, muốn thay đổi bản thân một chút, học hỏi được nhiều điều hơn.”

“Được, con có ý tưởng là tốt, người trẻ tuổi nên như vậy.” Tô Văn Sơn nở nụ cười vui mừng gật đầu.

“Thần Thần có phải con nhìn trúng cô gái nào đó? Giống như những nam sinh ở độ tuổi này đều muốn trở nên ưu tú bởi vì cô gái xinh đẹp!” Ôn Hà nháy nháy đôi mắt to.

“Thật vậy sao? Ai vậy anh?” Tô Mạt nhìn mẹ mình kinh ngạc, vẻ mặt bát quái dò hỏi.

“Cái gì vậy, nghĩ đi đâu vậy, không có.” Tô Thần lắc đầu không nói nên lời, trong đầu lại không tự chủ hiện lên nụ cười ngọt ngào của cô gái đã nhìn thấy trong phòng tập thể hình ngày hôm nay.

Sau khi hồi phục tinh thần, Tô Thần nghi hoặc nhíu mày.

“Tại sao lại nghĩ đến cô ấy? Không nên như vậy, hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên mà!”

Hai mẹ con Ôn Hà và Tô Mạt nhìn thấy tất cả vẻ mặt biến hóa của Tô Thần, trao đổi ánh mắt đều lộ ra nụ cười hiểu ý nhau.

“Được rồi được rồi, mau ăn đi, Mạt Mạt không phải con nói muốn đi chơi với bạn học sao, cẩn thận đừng đến muộn.” Tô Văn Sơn đột nhiên nói một câu.

Tô Mạt nghe vậy, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sắc mặt khẽ biến.

“Thôi chết! Chỉ có nửa tiếng nữa, không được, thật sự bị muộn rồi, con phải nhanh lên một chút.”

Ăn cơm, tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, Tô Mạt trang điểm xinh đẹp chuẩn bị đi ra ngoài.

“Mạt Mạt…… Các con đi chơi ở đâu vậy, dẫn mẹ đi cùng với, mẹ ở nhà rất nhàm chán.” Ôn Hà ngồi trên sô pha ăn trái cây, chớp chớp đôi mắt to nhìn con gái với vẻ mặt khát vọng.

“Mẹ, mẹ lại làm trò mê hoặc gì vậy, chúng con là bạn học cùng một khối, mẹ đi có thích hợp không?” Tô Mạt nhíu mày nói.

“Mẹ có thể giả bộ làm chị gái của con, tuyệt đối sẽ không bại lộ.” Ôn Hà nói với vẻ mặt tự tin.

“Không cần, nếu mẹ đi con sẽ không đi.” Tô Mạt trầm mặt nói.

“Hu hu…… Mạt Mạt trưởng thành rồi, ghét bỏ mẹ.”

Ôn Hà giả vờ khóc với vẻ mặt bi thương.

“Mẹ, mẹ đừng làm như vậy, Mạt Mạt đi chơi cùng bạn học mẹ đi quả thực không được thích hợp, đợi lát nữa con cùng mẹ chơi game.” Tô Thần đang lau nhà, cười khổ nói giúp một câu.

“Hừ! Vẫn là Thần Thần tốt với mẹ.” Cuối cùng Ôn Hà cũng thỏa hiệp.

Tô Mạt nhìn anh với ánh mắt cảm kích.

“Mạt Mạt, đi ra ngoài chơi nhớ chú ý an toàn.” Tô Văn Sơn đang rửa chén trong phòng bếp lớn tiếng nhắc nhở.

“Con biết rồi cha!”

Tô Mạt đáp lại, nhìn lướt qua tin nhắn trong nhóm bạn, nhất thời sửng sốt.

“Mạt Mạt, anh cậu cũng quá đẹp trai rồi, cậu hãy dẫn anh cậu tới đây đi.”

“Đúng đúng đúng cần phải dẫn tới đây, nếu không thì sẽ không tặng quà.”

“Đã đẹp trai còn biết nấu ăn, trời ạ, Mạt Mạt anh cậu có bạn gái chưa?”

“Mạt Mạt cần phải dẫn tới đây, nếu cậu tới một mình chúng tớ sẽ rời đi.”

“Tán thành!!!”

……

Hóa ra lúc nãy cô đã gửi mấy bức ảnh chụp lên nhóm, lập tức gây nên sự chấn động.

Mấy đứa con gái chết bầm kia, tớ mới là chị em tốt của mấy nguời, vậy mà các người lại nhớ thương anh tớ!

Sắc mặt Tô Mạt khó xử, liếc mắt nhìn mẹ mình đang xem TV, đè thấp giọng kêu Tô Thần: “Anh!”

“Làm sao vậy?” Tô Thần nghe được tiếng kêu, nhìn cô nghi hoặc.

“Anh đi cùng em được không, mấy người bạn của em nói nhất định phải dẫn anh đi cùng.” Tô Mạt chắp tay trước ngực, nói năn nỉ.

“Anh đi? Nhưng cái này……”

Tô Thần nhìn vết kem vẫn còn dính trên người mình.

“Em chờ anh.” Tô Mạt nháy mắt, hướng về phía mẹ mình chu môi.

Tô Thần hiểu ý gật đầu, sau đó lặng lẽ đi lên phòng ngủ của mình.

Tô Mạt cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha, thất thần chơi điện thoại chờ đợi.

“Sao con còn chưa đi?” Bàn tay Ôn Hà cầm một quả nho cho vào miệng, nhìn con gái nghi ngờ.

“Con…… Con hỏi các bạn ấy đang ở đâu.” Tô Mạt chột dạ trả lời.

“Ồ!”

Ôn Hà cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục xem bộ phim Hàn cẩu huyết trên TV.

Chỉ trong chốc lát, Tô Thần đã mặc bộ quần áo sạch sẽ từ trên lầu đi xuống, trao đổi ánh mắt với Tô Mạt.

Hai anh em lặng lẽ đi ra cửa, thay giày sau đó mở cửa nhanh chóng xông ra ngoài, đóng cửa một tiếng rầm rồi bỏ chạy.

Trong phòng Ôn Hà nhìn cánh cửa được đóng lại thì sửng sốt một lát, rồi mới hiểu rõ mọi chuyện.

“Chồng ơi, hai đứa tiểu hỗn đản này ăn hiếp em……”

Ôn Hà đứng dậy, cực kỳ đáng thương tìm Tô Văn Sơn khóc lóc kể lể.

“Xì!”

“Ha ha……”

Hai anh em chạy vào thang máy nhìn đối phương, đồng thời nở nụ cười.

“Lúc này chắc chắn mẹ sẽ tức muốn chết, đợi lát nữa em trở về sẽ chịu tội.” Tô Thần cười nói.

“Ngày mai sẽ cùng mẹ đi dạo phố là được!” Tô Mạt cười nhún vai.

Bạn đang đọc Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần (Bản Dịch) của Lưu Lãng Cẩu Đích Bi Ai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThúyHường
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.