Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong nhà có người mẹ ấu trĩ

Phiên bản Dịch · 1923 chữ

Từ trong phòng tập thể hình đi ra ngoài đã là 3 giờ chiều.

Tô Thần và Lâm Vũ Manh đã trao đổi phương thức liên lạc, sau đó đi tới trung tâm thương mại.

Hôm nay đúng lúc là sinh nhật 17 tuổi của em gái anh, anh đã chuẩn bị cho em ấy một bữa tiệc sinh nhật khó quên.

Vì bữa tiệc sinh nhật này, anh đã lén lút luyện tập kỹ năng nấu ăn trong một tháng, bây giờ cấp bậc kỹ năng đã tăng lên cao cấp, làm những món thường trong nhà đã dễ như trở bàn tay, không thua kém những đầu bếp trong các quán cơm.

Đương nhiên, những điều này cha mẹ và em gái anh đều chưa biết.

Từ khi anh bắt đầu luyện tập nấu ăn, mấy ngày đầu thực sự không ra được gì chỉ có thể vứt bỏ, sau lại miễn cưỡng nhìn tạm được mới bắt đầu bưng lên bàn, chất lượng món ăn cũng nhanh chóng tăng lên.

Đặc biệt là sau khi tăng lên cấp cao, nấu món ăn theo khẩu vị của cả nhà, cha mẹ và em gái cũng hỏi anh mua ở đâu, anh đều cười không nói gì.

Mua nguyên liệu nấu ăn và một số trang trí, sau đó Tô Thần nhanh chóng chạy về nhà bắt đầu bố trí.

Bên ngoài sắc trời đã dần dần tối sầm, sau khi bố trí xong mọi thứ, Tô Thần bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị bữa tối.

[Nấu ăn thuần thục +2]

[Nấu ăn thuần thục +2]

[Nấu ăn thuần thục +3]

[Trình bày sườn xào chua ngọt đẹp, nấu ăn thuần thục +200]

Bất luận là rửa rau hay thái rau đều có mức độ thuần thục tương ứng, chưa nấu xong một món ăn cũng nhận được một lượng lớn mức độ thuần thục.

Tô Thần nhìn giao diện.

Nấu ăn thuần thục (cấp cao): 35640/50000

Khoảng cách cấp đại sư đã không còn xa, không biết sẽ nhận được kỹ năng gì.

Từ sau khi kỹ năng nấu ăn tăng lên cấp cao, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc chuẩn bị một bữa tiệc lớn như vậy, ngày thường đều làm vài món là được rồi.

Sau khi chuẩn bị xong bữa tối phong phú, Tô Thần gửi cho mẹ mình một wechat.

Từ nhỏ em gái đã thích âm nhạc, ở phương diện này cũng rất có thiên phú, hôm nay cha mẹ đưa em ấy đi tham gia một cuộc thi đàn dương cầm, bây giờ có lẽ cũng sắp trở về rồi.

Người mẹ được lưu với tên gọi “Mẫu hậu đại nhân” rất nhanh đã gửi lại một wechat.

Mẫu hậu đại nhân: Chúng ta tới tiểu khu rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa?

Tô Thần: OK!

Mẫu hậu đại nhân: Ha ha…… Mạt Mạt còn nghĩ rằng chúng ta đã quên rồi, bây giờ đang hờn dỗi đây!

Tô Thần: Ha ha.

Mẫu hậu đại nhân: Xe chúng ta dừng rồi, sắp lên lầu.

Tô Thần nhìn tin nhắn này, vội vàng tắt hết đèn trong nhà, sau đó trốn vào một căn phòng ở tầng một.

Nhà có hai tầng, tầng một chủ yếu là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, còn có một căn phòng cho khách, lầu hai là mấy căn phòng ngủ và thư phòng.

“Mạt Mạt, hình như con không được vui?”

“Không có.”

“Làm sao vậy? Nói cho mẹ biết có phải có người khi dễ Mạt Mạt nhà ta, mẹ sẽ thay con đánh hắn.”

“Hừ!”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của người mẹ và em gái, Tô Thần vội vàng bắt đầu đốt nến trên bánh kem.

Tổng cộng có 17 cây nến vừa mới đốt xong toàn bộ thì cánh cửa được mở ra.

Tô Thần vội vàng dùng điện thoại để điều khiển đèn màu và âm hưởng trong phòng khách, những chiếc đèn màu với đủ loại màu sắc được bố trí trong phòng bắt đầu chớp nháy, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

“A!” Em gái thốt lên tiếng hét đầy kinh hỉ.

Lúc này, Tô Thần dùng xe đẩy đẩy bánh kem từ trong phòng đi ra, hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

“Happy birthday to you……”

[Ca hát thuần thục +2]

[Ca hát thuần thục +2]

……

Trước cửa, một cô gái mặc chiếc váy màu trắng xinh đẹp dễ thương đang lấy tay che chiếc miệng nhỏ, mặt tràn đầy kích động nhìn Tô Thần.

Đó chính là Tô Mạt em gái của Tô Thần, là ruột thịt, không có thu dưỡng cẩu huyết gì đó.

Đứng bên cạnh cô gái chính là cha mẹ cô, cũng vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Cha là Tô Văn Sơn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bây giờ đã là một ông chủ của một công ty có hơn trăm triệu, Ma Đô là thành phố có nền kinh tế phát triển nhất Hoa Quốc, điều này giá trị con người có thể không tính cái gì, nhưng cũng đủ để gia đình có một cuộc sống giàu có.

Mẹ là Ôn Hà lúc trẻ cũng làm giáo viên được mấy năm, sau khi gả cho Tô Văn Sơn thì cùng ông ấy gây dựng sự nghiệp, bây giờ cũng là bà chủ kiêm tổng giám tài vụ trong công ty.

“Con…… Con còn nghĩ rằng mọi người đã quên rồi.” Đôi mắt của Tô Mạt chứa đầy nước mắt, nhìn mẹ của mình.

“Hi hi…… Sao có thể quên được!”

Ôn Hà giang hai tay ôm lấy con gái, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt cô ấy, nghịch ngợm nháy mắt nói: “Đây không phải là chủ ý của anh con sao, nói là cho Tiểu Mạt Mạt nhà chúng ta một kinh hỉ.”

“Đáng ghét!”

Tô Mạt ấm ức trợn mắt với mẹ mình.

Tô Thần và cha Tô Văn Sơn nhìn nhau, đều không nhịn được cười.

Lại nói cũng kỳ quái, cha Tô Văn Sơn có tính cách nho nhã trầm ổn, lại vừa ý với người mẹ có tính cách tùy tiện, hơn 40 tuổi vẫn cứ sống giống như một cô gái nhỏ.

Hơn nữa cũng không biết có phải do vấn đề tâm lý không, dung nhan của Ôn Hà không hề có dấu hiệu già nua, nhìn qua cũng chỉ hơn 20 tuổi, khi mẹ con đi ra ngoài đi dạo phố thường xuyên bị người nhận nhầm là hai chị em.

Mỗi lần như vậy, sau khi trở về nhà Ôn Hà sẽ khoe khoang cười hớn hở với bọn họ.

Tô Mạt đi tới trước mặt Tô Thần, nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngẩng đầu cảm động nói: “Anh, cảm ơn anh.”

“Nha đầu ngốc, cảm ơn cái gì.”

Tô Thần cười sủng nịch, sau đó từ trên chiếc xe đẩy cầm lấy một hộp quà nhỏ đưa cho cô: “Tặng cho em, không phải em vẫn luôn muốn Nữ Đế Thủ Biện sao!”

“Thật sao? Woa, cảm ơn anh.” Tô Mạt kích động nhận hộp quà.

Cha mẹ cũng đi tới, tặng món quà sớm đã chuẩn bị xong rồi, điều này khiến tiểu nha đầu vui mừng không ngớt.

Sau đó Tô Mạt ước nguyện rồi cả nhà bắt đầu thưởng thức mỹ vị của bánh kem, bánh kem không phải do Tô Thần làm, mà là được đặt riêng trong một tiệm bánh kem mà Tô Mạt rất thích.

“Á! Mẹ xấu xa, mẹ làm gì vậy, lát nữa con sẽ đi chơi với bạn học!” Tô Mạt bỗng nhiên hét lên, tức giận trừng mắt với người mẹ đã chạy xa, cô bị đánh lén, trên mặt bị quẹt bánh kem.

“Ha ha…… Ai bảo con chỉ biết ăn.” Ôn Hà cười trên nỗi đau của người khác.

“Á á á……”

Tô Mạt tức điên, tay nhỏ quẹt trên bánh kem sau đó xông qua đó.

Rất nhanh hai mẹ con đã nháo thành một mớ hỗn độn.

Tô Thần và cha Tô Văn Sơn liếc nhìn nhau, đều dở khóc dở cười.

“Bịch!”

Một miếng bánh kem bay qua dính trên mặt Tô Thần.

Khóe miệng Tô Thần giật giật, đen mặt nhìn qua, chỉ thấy người mẹ rất ấu trĩ le lưỡi làm mặt quỷ với mình.

“Mạt mạt, anh giúp em!” Tô Thần tiện tay móc một miếng bánh kem, tức giận xông qua đó.

“A a a! Chồng ơi, hai tên tiểu tử này hợp nhau ăn hiếp em, anh mau tới giúp em.” Ôn Hà lớn tiếng cầu cứu chồng mình.

“Anh mới không cần, bẩn muốn chết.” Vẻ mặt Tô Văn Sơn ghét bỏ.

“Anh dám không tới giúp em, hôm nay ngủ ở thư phòng.” Ôn Hà tức giận quát.

“Anh, anh tới đây.”

Tô Văn Sơn rất từ tâm tiến lên hỗ trợ.

Cuộc đại chiến bánh kem chính thức bắt đầu.

Cuộc đại chiến kéo dài mười mấy phút cuối cùng cũng kết thúc, mấy người thở hổn hển, trên mặt, trên người, trên tóc đều dính kem.

Bốn người nhìn nhau, sau đó đồng thời cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy sự hạnh phúc và vui vẻ.

“Thật là, đều do mẹ, bẩn muốn chết.” Tô Mạt thu lại nụ cười, trách cứ trừng mắt nhìn mẹ của mình.

Ngược lại Ôn Hà cười rất vui vẻ.

“Được rồi, ăn cơm trước rồi đi quét dọn, nếu không thì đồ ăn sẽ nguội.” Tô Thần xoa xoa ấn đường nói.

Cả nhà đi đến bàn ăn, nhìn trên bàn một bàn đồ ăn, ngửi rất thơm không tự chủ được nuốt nước miếng.

Lúc nãy ăn bánh kem cũng không nhiều, lại còn rượt đuổi vui đùa một trận, bụng càng đói hơn.

“Woa, hình như nhìn rất ngon!” Tô Mạt gấp tới mức không thể chờ nổi ngồi xuống trực tiếp dùng tay, cầm lấy một miếng sườn.

Tô Thần vội vàng dùng chiếc đũa đánh vào tay cô, trừng mắt nhìn cô: “Không được dùng tay, đi rửa tay trước!”

Nhưng anh đã quên nhà này vẫn còn một người ấu trĩ không phù hợp với tuổi tác.

Chờ đến khi anh phản ứng lại mẹ anh đã trộm một cánh gà, vừa khen ngon vừa đi vào phòng bếp rửa tay.

Rất nhanh, cả nhà đã rửa tay ngồi vào bàn.

Hai mẹ con trực tiếp bắt đầu ăn uống thỏa thích, dáng vẻ thục nữ gì đó ở trước mặt người nhà căn bản không tồn tại.

Tô Thần cười khổ lắc đầu, giơ một ly nước trái cây, nói: “Trước tiên cụng ly đã, chúc Mạt Mạt sinh nhật 17 tuổi vui vẻ.”

“Cảm ơn anh!” Tô Mạt đặt đũa xuống, mỉm cười cũng nâng ly lên.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Cả nhà cùng cụng ly.

“Thần Thần, đồ ăn này ăn rất ngon, con mua ở đâu vậy?” Ôn Hà tò mò hỏi một câu.

“Mua cái gì, đều là con nấu hết đó.” Tô Thần cười đáp lại.

“Đừng nói đùa, mau nói đi mua ở đâu, sau này chúng ta sẽ tới mua cơm.” Ôn Hà cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục dùng bữa, nói mơ hồ không rõ.

Tô Mạt đang vật lộn với một cái đùi gà, cũng liên tục gật đầu.

“Thật sự là do con nấu.” Tô Thần dở khóc dở cười.

Bạn đang đọc Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần (Bản Dịch) của Lưu Lãng Cẩu Đích Bi Ai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThúyHường
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.