Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viết bài hát tặng em gái

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Tô Mạt và các bạn học hẹn nhau ở một KTV.

Tô Thần đã thi bằng lái xe, trong tay cũng có một chìa khóa xe dự phòng của nhà mình, trực tiếp lái xe chở em gái đi tới KTV.

Các bạn của em gái đã bao một phòng riêng, đang ở trong phòng đợi em ấy.

Hai người đi lên lầu, dựa theo tin nhắn của một em gái gửi tới tìm được phòng riêng.

“Happy birthday to you……”

Vừa mới đẩy cửa đi vào thì vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, trên bàn trà trong phòng riêng, còn bày bánh kem dĩa đựng trái cây và đủ loại đồ ăn vặt.

Ngày thường ở trường học nha đầu này có nhân duyên rất tốt, vì vậy có không ít người tới chúc mừng sinh nhật cho em ấy, một căn phòng lớn khoảng mười mấy người, chủ yếu là nữ sinh chỉ có ba người nam sinh.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Mặt Tô Mạt tràn đầy nụ cười nói cảm ơn.

“Chào mọi người, anh là Tô Thần anh của Mạt Mạt.” Tô Thần mỉm cười tự giới thiệu.

“Đẹp trai quá!”

“Ya hú……”

“Còn đẹp hơn trong ảnh.”

“Mạt Mạt cậu cũng không nghĩa khí rồi, có một người anh đẹp trai như vậy lại không nói cho chúng tớ biết.”

Mấy thiếu nữ tràn đầy sức sống xông tới, nói ríu rít.

“Các cậu đừng mê trai nữa được không!” Tô Mạt tức giận trợn trắng mắt, giới thiệu từng chị em tốt với Tô Thần đều ở chung ký túc xá với cô.

Trường cao trung em ấy đang theo học cách nhà không xa, ngồi xe buýt khoảng 40 phút, chỉ có điều nha đầu này cứ khăng khăng muốn ở nội trú, chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà ở.

“Chào anh Tô Thần!” Mấy thiếu nữ tràn đầy sức sống vui vẻ chào hỏi.

“Chào các em, cảm ơn các em đã tới chúc mừng sinh nhật Mạt Mạt.”

Tô Thần nở nụ cười cởi mở tự tin lại cộng thêm giá trị nhan sắc cao, trực tiếp trêu chọc mấy thiếu nữ, tim đập nhanh hơn, mặt mày xấu hổ.

Sau khi được mấy cô gái nhiệt tình kéo ngồi xuống, một đám bạn học lần lượt tới tặng quà cho Tô Mạt.

Tô Mạt vui vẻ nhận quà, cực kỳ hạnh phúc.

Lúc này, một nam sinh có mái tóc được uốn hơi cong cong, gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười đi tới, trước tiên gật đầu coi như chào hỏi với Tô Thần, sau đó trong mắt chỉ còn mình Tô Mạt, bàn tay giơ một hộp quà tinh xảo.

“Mạt Mạt, sinh nhật vui vẻ, đây là món quà mình đã dày công chọn cho bạn.”

Ánh mắt Tô Mạt trách cứ trừng mắt nhìn mấy chị em tốt, cô không mời người này, còn đặc biệt nói cho mấy chị em tốt này đừng để tin tức cô tổ chức sinh nhật lộ ra ngoài.

Không cần phải nói, khẳng định là ai đó là lỡ miệng nói ra.

Mấy cô gái lập tức chột dạ nhìn về phía khác.

Cho dù sự việc có chút đau đầu, nhưng không thể đánh người mặt cười hơn nữa đều là bạn học không thể không cho nhau mặt mũi, vì vậy Tô Mạt vẫn nhận hộp quà, không mặn không nhạt nói tiếng cảm ơn.

Tô Thần ngổi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, mỉm cười không nói gì.

Anh hiểu rất rõ tính cách của em gái mình, từ vẻ mặt biến hóa của Tô Mạt, đại khái cũng có thể đoán được chuyện như thế nào.

Tô Thần cũng không lo lắng em gái mình sẽ yêu sớm, từ lúc sinh em ấy cha mẹ đã tuân theo phương châm “Con gái phải nuôi dưỡng sung túc”, tất cả mọi thứ đều cho em ấy những thứ tốt nhất, bồi dưỡng các loại sở trường và sở thích hứng thú để em ấy mở rộng tầm mắt.

Một nam sinh bình thường, em ấy có thể nhìn vừa mắt sao.

Từ Dương thấy Tô Mạt nhận hộp quà thì trong lòng vui như nở hoa, vốn muốn ngồi bên cạnh Tô Mạt để thừa thắng xông lên, nhưng bên trái Tô Mạt là Tô Thần, bên phải thì bị một chị em tốt ôm cánh tay, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi trở lại.

“Mạt Mạt mau ước nguyện đi, sau đó thổi nến cắt bánh kem!” Một cô gái ở cùng phòng ký túc với Tô Mạt tên là Mạnh Tư Tư cười nói.

“Ăn bánh kem thôi……”

Một nhóm thiếu nữ hoan hô.

Tô Mạt nhắm mắt ước nguyện, sau đó thổi tắt nến, bắt đầu cắt bánh kem.

Trong phòng bao rất nhanh đã trở nên náo nhiệt, ca hát chơi trò chơi, tiếng cười nói nháo thành một mớ hỗn độn.

Tô Thần ngồi ở đó cắn hạt dưa, mặt mỉm cười.

Không giống như em gái Tô Mạt, anh không có nhiều bạn, dù sao lúc trước anh ở trường học biểu hiện rất bình thường, đều là qua loa cho xong chuyện, không có những lý tưởng này.

Đã không còn nhiều bạn học cao trung vẫn còn liên lạc, ở đại học thì có một số người ở cùng ký túc xá và cùng lớp thì có chút quen thuộc hơn.

Sinh nhật ngày trước của anh, cũng chỉ là mấy người bạn cùng nhau ngồi ăn thịt nướng uống chút rượu rồi xong, đâu có làm ầm ĩ như vậy.

Nam sinh tên Hứa Dương đang hát một bản tình ca đầy thâm tình, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Tô Mạt, nhưng Tô Mạt đang cùng mấy chị em tốt cười nói, căn bản không nhìn thấy điều đó.

“Anh Tô Thần, anh đừng ngồi một mình ở đó, mau tới đây chơi với chúng em đi!” Mạnh Tư Tư cười nói với Tô Thần.

“Không cần đâu các em cứ chơi đi, anh ngồi xem là được.” Tô Thần vội vàng cười lắc đầu từ chối.

Cho dù chỉ kém vài tuổi, nhưng anh có cảm giác bản thân mình thực sự không thể chơi cùng nhóm thiếu nữ đầy sức sống này.

“Vậy anh hát một bài nha!” Mạnh Tư Tư chớp chớp mắt.

“Đúng đúng đúng, tới hát một bài.”

“Tới hát một bài, tới hát một bài……”

Một nhóm thiếu nữ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đều vỗ tay la hét.

“Được rồi được rồi, anh tới hát một bài.” Tô Thần cười khổ gật đầu.

“Anh Tô Thần, anh muốn hát bài gì, em bấm chọn giúp anh.” Một cô gái đang ngồi trước máy karaoke giơ tay hét lên.

Tô Thần hát một bài ca dao mà mọi người đều rất quen thuộc, giọng anh cũng không tính là hay, nhưng giọng rất từ tính, khí chất thành thục cùng với khuôn mặt tuấn lãng đã làm một nhóm thiếu nữ hoàn toàn mê muội, si mê nhìn anh.

“Tỏ vẻ gì chứ không phải chỉ lớn lên đẹp trai thôi sao, hát cũng chẳng ra sao!”

Trên mặt ba người nam sinh không có biểu hiện cái gì, nhưng trong lòng đều không phục, cảm thấy bị cướp đi sự nổi bật.

[Ca hát thuần thục +2]

[Ca hát thuần thục +2]

……

Mức độ thuần thục không ngừng gia tăng, sau khi anh hát xong bài hát, lại tăng mức độ thuần thục lên 200 điểm, sau đó một giọng nói nhắc nhở vang lên trong đầu anh.

[Kỹ năng ca hát thuần thục đã đạt tới 10000, cấp bậc tăng lên cấp cao]

Cùng với giọng nói nhắc nhở, trong nháy mắt trong đầu Tô Thần dường như có rất nhiều tin tức, ví dụ như làm thế nào để sáng tác một bài hát, làm thế nào để kiểm soát giai điệu, còn có mấy ca khúc hình như anh chưa từng nghe qua đều xuất hiện rất rõ trong đầu anh.

Điều này làm cho anh rất ngờ vực và hiếu kỳ, còn có kiểu khen thưởng này?

“Anh Tô Thần, anh hát hay quá đi.”

“Hát thêm một bài nữa đi.”

“Đúng vậy, hát thêm một bài nữa đi……”

Vẻ mặt nhóm thiếu nữ tràn đầy kích động hò hét hoan hô.

Tô Thần không từ chối được, đúng lúc cũng muốn thử một bài hát ở trong đầu, vì thế cười gật đầu nói: “Hôm nay là sinh nhật của em gái anh, vì vậy anh sẽ hát một bài hát viết tặng em gái”.

Vẻ mặt các thiếu nữ tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Tô Mạt, một người anh như vậy bọn họ cũng muốn!

“Anh Tô Thần bài hát tên là gì vậy?” Cô gái phụ trách bấm bài hát hỏi một câu.

“Tên là bài hát viết tặng em gái!” Tô Thần cười đáp lại.

“Cái tên này…… Hình như chưa từng nghe qua!”

“Tớ cũng chưa từng nghe qua, ai hát vậy?”

“Anh Tô Thần không tìm được bài hát này!” Cô gái nhìn Tô Thần ngờ vực.

Tô Thần sửng sốt, chẳng lẽ hệ thống khen thưởng bài hát mới sáng tác sao?

“Anh hát!”

Tô Thần cười, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ giai điệu trong đầu, sau khi chuẩn bị được một lúc, tiếng hát vui vẻ bắt đầu vang lên.

“Em nói em nói có một giỏ phiền não của trưởng thành,

Giống như kẹo cao su chứa đầy túi quần.

Anh thích nhìn thấy bộ dạng ủ rũ đáng yêu của em

Lại lén lút vì em mua một que kem……”

Bạn đang đọc Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần (Bản Dịch) của Lưu Lãng Cẩu Đích Bi Ai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThúyHường
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.