Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao chỉ đường

Tiểu thuyết gốc · 3109 chữ

Quyển 1 - Chương 3 : Sao chỉ đường

Văn Thường vừa quay mặt nhìn, lập tức trông thấy Mohamed Sharian đang bước đến gần với trang phục của một du mục sa mạc.

- Ông Med!

Dù trời đang trở tối nhưng thân hình của Mohamed Sharian không thể nào phai trong trí nhớ của cậu. Văn Thường quả quyết gọi ông ấy, nghe trong giọng nói còn có sự phức tạp. Không thể có sự trùng hợp như vậy được, không thể nào có một người giống hệt ông chủ tiệm sách Mohamed Sharian ở lục địa Atlantis này.

- Ông đã mang tôi đến đây.

Đó không phải câu hỏi, Văn Thường đang nói với ông Med bằng một chút tức giận. Lão Med mỉm cười với bộ râu đung đưa trong gió, ông bước đến gần và ngồi cạnh Văn Thường. Thấy như vậy, Eira ngoan ngoãn buông tay Văn Thường và lùi ra sau lưng cậu.

Đức hạnh của một người phụ nữ là phải biết im lặng và tôn trọng cuộc trò chuyện quan trọng đúng lúc. Eira xứng danh con nhà quý tộc.

- Cậu giận tôi sao?

Ông Med hỏi với nụ cười trên môi.

Văn Thường nhíu mày suy xét. Cậu lắc đầu rồi nói:

- Không. Chỉ vì đột ngột nên tôi có chút bực, hơn nữa việc nằm trong tay người khác tính toán khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không trách ông, mà có thể là nên cảm ơn ông.

Ông Med gật gật đầu vừa lòng, sau đó nói:

- Tôi đoán cậu sẽ nói như vậy. Tôi cũng biết vì sao cậu cảm ơn tôi, nhưng để hiểu rõ, cậu có thể nói tôi biết vì sao không?

Đối với câu hỏi này, Văn Thường im lặng một lúc lâu, cậu cùng ông Med hướng mắt nhìn ánh hoàng hôn đang tắt dần nơi chân trời.

Cơn gió mạnh thổi qua, tạo thành những làn sóng cỏ mịn màn trên thảo nguyên vô tận. Nối đuôi nhau phát ra tiếng ào ào tĩnh mịch.

Ánh hoàng hôn trên thảo nguyên đang rút dần về chân trời khi mặt trời đang ngày càng lặn sâu. Khung cảnh này đẹp không tả xiết.

Chỉ một câu nói nhưng suốt nửa giờ vẫn không thốt lên được. Cái gọi "quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" chính là như vậy. Văn Thường suy nghĩ rất lâu cho câu nói của mình, dựa trên lý trí và con tim, một khi lời nói ra thì không bao giờ rút lại và thẹn với lòng.

Ông Med duy trì cười mỉm không nóng không vội, chờ đợi câu nói của một thống đốc không phải việc nhàm chán, ông nghĩ.

Eira không hiểu hai người nói gì nhưng cô biết chuyện này quan trọng nên nhu thuận ngồi im.

Một lúc sau, tia hoàng hôn cuối cùng cũng dập tắt, bóng tối lờ mờ phủ xuống thảo nguyên. Đôi mắt hoàng kim của Văn Thường lúc này sao mà nổi bậc, nó không nhạt nhòa trước bóng tối mà ngược lại có phần lấp lánh.

Cuối cùng, môi Văn Thường cũng kéo lên nụ cười mỉm, cậu nói sau một giờ tự nghĩ:

- Tôi cảm ơn ông vì đã mang tôi đến lục địa Atlantis này, đây mới là nhà của tôi. Tôi cảm ơn vì ông đã cho tôi cơ hội chinh phục, chiến tranh và những người dân chỗ này. Dù đến sau nhưng bằng mọi cách tôi sẽ cùng với người dân của mình xây dựng nên đế chế hùng mạnh bậc nhất trong lịch sử. Nói ra lời này có chút hoang đường nhưng tham vọng của tôi là thống nhất lục địa Atlantis huyền thoại.

Eira mở to mắt, cô che lấy miệng trong sự kinh ngạc và sợ hãi trước tham vọng của Văn Thường. Thống nhất lục địa Atlantis - điều mà ngay cả Tứ Hoàng cũng không dám nghĩ đến.

Chỉ cần một đế chế vượt trội hơn thời đại, nó lập tức trở thành kẻ thù chung của tất cả kẻ còn lại. Không đế quốc nào muốn mình yếu đuối và chứng kiến kẻ khác vượt trội rồi chinh phục nước mình. Một quy luật vô hình.

Duy chỉ có ông Med vẫn mỉm cười vừa lòng, ông hỏi:

- Cậu biết lục địa Atlantis rộng lớn bao xa chứ?

- Không biết, nhưng chắc chắn nó không vô tận vì đế chế Sharian đã từng thống nhất Atlantis một lần trước đây, việc này có lẽ đã chìm vào dòng sông lịch sử và bây giờ trở thành truyện cổ tích cho trẻ con. Nhưng tôi lại tin việc này có thật.

Văn Thường khẳng định.

Nếu đã xác định mục tiêu của mình, Văn Thường không định ngồi yên chỗ này. Cậu hướng Eira hỏi:

- Thảo nguyên này tên là gì, em có bản đồ không?

Lần này không đợi Eira trả lời ông Med đã bật cười và nói:

- Cẩn thận dục tốc bất đạt. Câu trả lời của cậu tôi chấp nhận nó, và đây là món quà.

Nghe ông Med nói vậy, Văn Thường hướng mắt sang nhìn, chờ một món quà thú vị. Tuy nhiên, ông Med đáp lại bằng một ánh mắt chỉ hướng.

Cậu liền nhìn theo hướng đó, ngay cạnh mình. Đó là một quyển sách, nếu Văn Thường không nhìn lầm thì nó là quyển Atlantis đã mang cậu đến đây, ngoài việc đó ra thì Atlantis chỉ đơn thuần là quyển sách lịch sử khắc họa các đế chế đã tồn tại và biến mất trên lục địa Atlantis. Nhưng Văn Thường không nghĩ quyển sách lúc này còn bình thường như trước nữa, cậu thấy ánh sáng màu cam le lói bên trong những trang sách lúc này.

Văn Thường cẩn thận cầm lấy quyển sách dày cộm này lên. Với thứ ánh sáng le lói khi còn chưa mở sách ra, Atlantis đã không phải quyển sách bình thường. Và điều này là sự thật. . .

- Biên niên sử sử thi đại anh hùng thập thiên niên kỷ!

Văn Thường thì thào hàng chữ bên ngoài bìa sách. Giờ đây Atlantis đã không còn mà thay vào đó là "Biên niên sử sử thi đại anh hùng thập thiên niên kỷ"!

Dựa theo tên quyển sách, Văn Thường đoán chắc đây là quyển biên niên sử ghi chép thông tin các đại anh hùng trong lịch sử suốt mười nghìn năm qua. Nhưng lịch sử ở đây là của thế giới nào?

- Thế giới cậu sống tạm!

Ông Med đúng lúc giải thích, tựa như ông ta đang hiểu suy nghĩ của cậu. Và ý của ông ấy là Trái Đất khi Văn Thường đã nói Atlantis là thế giới của mình.

Trái Đất chỉ là nơi sống tạm.

Văn Thường gật đầu. Không cần Mohamed nói thì cậu cũng sẽ phát hiện khi chợt nhận ra hàng chữ này được viết bằng chữ cái Latinh, mà còn viết theo ngôn ngữ Việt Nam.

Tò mò, cậu mở quyển sách ra nhưng điều bất ngờ là cho dù cậu có dùng hết sức cũng không thể mở nó ra được.

- Chuyện gì xảy ra với nó vậy?

Biết có dùng thêm sức cũng vô dụng, Văn Thường hỏi Mohamed, cái mặt già cũng ông ta đang trêu tức nhìn cậu làm trò hề. Ông ta vuốt râu và nói:

- Cậu chưa thể mở quyển sách này ra cho đến khi xây dựng được ngôi làng của mình! Đây là phần thưởng khi cậu được tôi đưa đến đây và khi cậu chọn cách cai trị thứ hai.

Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán của Văn Thường, nhưng ý sau của ông Med khiến cậu chú ý. Cậu đưa quyển sách cho Eira phía sau. Còn phần mình thì hỏi ông Med:

- Ý của ông là gì? Nếu tôi chọn cách thứ nhất thì phần thưởng sẽ là gì?

- Một binh đoàn khởi đầu và quyển sách chứa hàng triệu thanh vũ khí thần thánh bên trong. Hơn nữa không cần phải xây dựng được ngôi làng thì đã có thể sử dụng.

Đối với việc này, Văn Thường không đổi sắc gật đầu. Thấy vậy, ông Med lấy giọng điệu bất ngờ hỏi cậu:

- Cậu không ghen tị sao? Với một binh đoàn khởi đầu, cậu sẽ tiến nhanh đến vị trí đế chế hơn.

Văn Thường mỉm cười và lắc đầu, cậu thong thả đáp:

- Tôi sẽ không hối hận khi đưa ra quyết định và cũng không rút lại nó. Quyển sách của tôi sẽ có khía cạnh mạnh mẽ của nó. Huống hồ đi nhanh đến vị trí đế chế cũng có cái hại của nó khi cơ sở chưa ổn định. Quyển sách khác nhau lợi hại cũng khác nhau. Chẳng lẽ ông lại cho tôi một phế phẩm?

Mohamed bật cười. Ông vừa lòng nói:

- Tâm tính không tệ, rất giống tôi ngày đó!

Sau tất cả mọi thứ, việc đầu tiên Văn Thường cần làm là dựng lên ngôi làng của mình, bắt đầu từ đó để gầy dựng nên một đế chế hùng mạnh sau này.

- Chúng ta sẽ di chuyển vào ngày mai để tìm địa thế phù hợp để xây làng. Nơi này bốn vách trống trãi, thảo nguyên trăm dặm, lợi là có thể thấy kẻ thù từ xa, nhưng hại thì vô số, tứ cố vô thân.

Văn Thường đưa ra quyết định. Eira nghe được hai mắt sáng lên, đối với việc xây ngôi làng mới mong mỏi có thừa. Họ đã mất nhà và chạy trốn hàng tháng trời.

Văn Thường mỉm cười và nói:

- Em không cần phải yên lặng như vậy, nếu có việc cứ nói, tôi không phải quý tộc.

Một câu nói đơn giản nhưng phá vỡ tư tưởng đức hạnh ngàn năm của Atlantis. Eira trợn mắt nhìn cậu, nhưng rồi cô mím môi và nói:

- Vâng ạ.

Lúc Văn Thường và Eira nói chuyện. Mohamed Sharian môi mập mờ muốn gì đó nhưng rồi ông ta mỉm cười và dấu đi.

Văn Thường vừa lúc liếc mắt nhìn thấy, nhưng cậu tỏ như không biết cũng không hỏi, cậu cũng có thắc mắc rất lớn về thân phận của Mohamed - kẻ có thể từ Trái Đất kéo cậu xuyên không đến Atlantis. Nhưng Văn Thường không muốn hỏi nhiều.

Người khác nếu muốn nói sẽ tự khắc nói, cậu không muốn ép.

Eira được cho nói chuyện thì không kiềm được hoan hỉ trầm trồ về quyển sách.

- Woa, trông quyển sách này thật đẹp mắt và mạnh mẽ, hẳn là một quyển sách ma pháp rất đắc tiền.

- Ma pháp?

Văn Thường bắt được điểm mấu chốt.

- Ừm, Atlantis không thiếu những pháp sư hùng mạnh, họ là những người có thể điều khiển thiên nhiên. Tứ Hoàng Napoliver là một trong số đó, đế quốc Napoliver có hẳn một binh đoàn ma pháp sư hùng mạnh, họ có đủ sức mạnh để giao chiến với một con rồng!

Eira ca thán, cô vô tình tiết lộ rất nhiều điều mới mẻ cho Văn Thường, cậu mỉm cười khi tim mình đập mạnh hơn vài nhịp. Nổi khao khát về quyền lực và chinh phục thứ mới mẻ trào lên mãnh liệt trong tim Văn Thường lúc này.

Văn Thường thở ra một hơi ổn định tâm tình, hồi phục bình tĩnh, cậu có một điều thắc mắc. Căn cứ theo quyển sách Atlantis ngày đó, Tứ Hoàng của lục địa Atlantis lần lượt là đế chế Armic Lydian, đế chế Excalibur Thần Thánh, đế quốc Lưỡng Hà và nền văn minh Athens.

Tứ Hoàng là những kẻ có địa vị và lãnh thổ rộng lớn nhất lục địa Atlantis, họ sở hữu sức mạnh và những phát minh vượt thời đại, vượt trội hơn bất kì kẻ nào.

Cớ sao Tứ Hoàng trong miệng Eira có hai tên là đế chế Nosengard và đế quốc Napoliver? Hai nền văn minh này dẫu có mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là thế lực hạng nhất mà thôi. Vẫn còn kém xa Tứ Hoàng như thể khoảng cách giữa làng Lothia và đế chế Nosengard vậy.

Mặc dù vậy, đó chỉ là suy đoán khi cậu chưa hiểu gì về sức mạnh thật sự của đế chế Norsengard, về quân lực, kinh tế và cả lãnh thổ. Có thể quyển sách và thực tế có khác biệt, hoặc có gì đó đã bị phủ mờ và che dấu đi. Văn Thường khẽ nhíu mày.

Cậu không hỏi vấn đề này với Eira, khi mà kiến thức của cô ấy đang cho rằng Napoliver và Nosengard là hai Tứ Hoàng thì có hỏi cũng không có kết quả, chỉ tổ làm hoảng lòng dân.

Cậu lắc đầu và không suy nghĩ nhiều vấn đề này nữa, cái trước mắt là gây dựng lên đế chế của mình. Sẽ không có kết quả gì nếu cứ ngồi suy đoán, khi có đủ quyền lực cậu sẽ có tư cách chạm đến những tri thức cao siêu hơn của lục địa Atlantis.

Đã vậy, Văn Thường nhẹ nhàng hỏi Eira:

- Thảo nguyên này có tên là gì? Nó ở đâu trên bản đồ em biết không?

Eira khó hiểu nhìn Văn Thường, nhưng khi nhớ đến cậu nói mình tạm thời bị mất trí nhớ cho nên cô cẩn thận hồi đáp:

- Lục địa Atlantis rộng lớn vô tận, không những thảo nguyên mà còn có sông núi và các loại địa hình tài nguyên khác, số lượng nhiều đến không thể đếm hết. Vì thế mà chúng không có tên. Trừ khi thống đốc xây dựng nền văn minh của mình, các loại địa hình nằm trong lãnh thổ của anh sẽ do chính anh đặt tên và gửi chúng về Thánh Đường Trung Tâm. Thánh Đường Trung Tâm sẽ thêm tên lãnh thổ của anh vào bản đồ của Atlantis. Mỗi ngày mỗi giờ trôi qua, bản đồ của lục địa Atlantis vẫn tiếp tục mở rộng bởi các nền văn minh mới nổi khác. Thống đốc, anh có muốn nền văn minh của mình xuất hiện trên bản đồ không?

Eira mỉm cười nhìn cậu.

- Đương nhiên!

Đây chỉ là mục tiêu nhỏ mà thôi. Chợt, Văn Thường nghiêm túc nói:

- Em thông báo với mọi người nghỉ ngơi thật sớm, có thể rạng đông chúng ta phải lên đường, hoặc sớm hơn.

Khi biết có pháp thuật tồn tại, Văn Thường càng cảm thấy thảo nguyên này không an toàn. Đó chỉ là tiềm thức nhưng cậu tin vào cảm giác của mình.

Eira vâng lời Văn Thường, ôm theo quyển sách biên niên sử cô đi đến chỗ những người nông dân đằng xa, họ đang tụm năm tụm bảy trò chuyện bên những chiếc xe lương thực, có nhóm thì chia thành vòng tròn lớn, đốt lửa và ca hát, nói cười rôm rã - niềm vui nho nhỏ của những người nông dân chất phát.

Văn Thường ở xa mỉm cười mà nhìn, cậu rất quý con dân của mình, từng người một, chính những người nông dân ở đây sẽ giúp cậu gây dựng nên đế chế huy hoàng.

Chứng kiến Eira đi đến, bọn họ yên lặng và nghe cô thông báo.

- Ông có ma thuật hay khả năng đặc biệt gì không ông Med?

Văn Thường tò mò hỏi trong khi đôi mắt màu vàng kim không rời khỏi Eira.

Tuy nhiên, đáp lại cậu là sự im lặng.

- Ông Med?

Văn Thường hỏi lại đồng thời quay mặt sang nhìn. Cậu lập tức nhíu mày vì bên cạnh cậu chỉ còn thảo nguyên lờ mờ bóng tối.

Từ lúc nào chẳng biết, Mohamed Sharian đã biến mất.

Quan sát một hồi không có kết quả, Văn Thường lắc đầu và chú ý đến nhóm con dân đang nhao nhao dập tắt đóng lửa và thay nhau chui vào lều.

Cậu không quan tâm đến an toàn của ông Med, kẻ đã đem cậu xuyên không đến đây hẳn không phải yếu đuối. Có thể ông Med là một ma thuật sư huyền thoại nào đó mà cậu không biết?

Nếu ông ta đã cố ý biến mất, Văn Thường cũng không để ý nữa. Cậu cảm thấy mình nợ ông Med một ân tình lớn khi đưa cậu đến đây, nếu có cơ hội cậu sẽ báo đáp.

Màn đêm buông xuống thật nhanh, cứ ngỡ như khắp thảo nguyên không một ánh đuốc sẽ chìm vào bóng đêm lạnh lẽo nhưng không. Hàng vạn vì sao lấp lánh trên trời trông giống như dãy ngân hà trải khắp bầu trời đêm đang soi sáng mặt đất.

Ánh sáng mờ ảo cùng vẻ đẹp rực rỡ của sao trời, khiến cho buổi đêm trên lục địa Atlantis trở thành bức tranh thật đẹp trong thi ca.

Văn Thường không ngủ, cậu lấy quyển sách Biên niên sử sử thi đại anh hùng làm gối đầu và nằm trên nền cỏ ngắm nhìn trời đêm, ngực của cậu thì bị Eira chiếm dụng, cô ngoan ngoãn rút vào lòng cậu say giấc nồng như mèo con.

Văn Thường không ngủ vì đề phòng bất trắc, nếu có nguy hiểm xảy ra thì có thể phản ứng kịp, việc biết trước nguy cơ và việc hóa giải nguy cơ có ý nghĩa hoàn khác nhau. Cậu không cảm thấy an toàn khi không có tường thành xung quanh.

Tuy nhiên, những cơn gió dịu nhẹ và thơm tho của thảo nguyên như thể một liều thuốc ngủ liên tục thổi qua Văn Thường. Cậu định chợp mắt một chút. Nhưng đột nhiên, khoảnh khắc sau đó trời sao trên đầu bỗng có gì đó đặc biệt diễn ra, nó rất nhanh. Mặc dù vậy, Văn Thường vẫn có thể nhìn thấy rõ điều đó khi cậu chưa một lần dời mắt khỏi bầu trời. Có vỏn vẹn bảy ngôi sao vụt sáng lên và sau đó trở lại bình thường, bảy ngôi sao này vừa vặn xếp thành hình mũi tên chỉ về hướng tây.

Cũng vào lúc đó, quyển Biên niên sử cậu gối đầu vốn tản ra màu cam mơ hồ cũng phát sáng lên khác thường, le lói ở khoé mắt vàng kim của cậu, không nhiều nhưng đủ để Văn Thường nhận ra khác biệt dù không nhìn tận mắt.

Là quyển sách hay là trời cao tự diễn?

Văn Thường mỉm cười và chợp mắt.

Bạn đang đọc Đế Quyền Atlantis sáng tác bởi ThườngKiệt

Truyện Đế Quyền Atlantis tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThườngKiệt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.