Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 3150 chữ

Quyển 1 - Chương 2 : Khởi đầu

Gió lạnh thoáng qua mặt. Văn Thường không biết mình đã bất tỉnh bao lâu cho đến khi cơn gió mang mùi thảo nguyên thoáng qua đánh thức cậu.

Bất tỉnh à, mình thiếu ngủ hay sao? Văn Thường tự hỏi.

Tuy nhiên, dù bất tỉnh nhưng trong đầu Văn Thường lúc này đang sướng rên lên khi tinh thần bỗng nhiên thư thái tột độ, một phần là do cậu đang gối đầu lên đùi của ai đó, thật thơm và mềm.

Văn Thường rất muốn tận hưởng cái cảm giác êm đềm này nhưng cậu không thể nằm yên bất động như vậy nữa. Trong tim cậu đang có gì đó thoi thúc, nó đập mạnh liên hồi và báo cho Văn Thường biết rằng phía trước đang có gì đó kịch tính chờ cậu.

Văn Thường nhíu mày vài lần rồi chậm rãi mở mắt. Ánh sáng trước mặt dù không chói chang nhưng cũng đủ khiến cậu thấy loá.

Giống như cậu đã lâu ngày chưa tiếp xúc với ánh sáng vậy.

Văn Thường vừa mở mắt, không đợi cậu quan sát rõ tình huống thì đã nghe thấy tiếng người con gái đang cho cậu gối đầu mừng rỡ kêu vang:

- Thống đốc tĩnh rồi! Mọi người ơi, thống đốc tĩnh rồi!

- Hở?

Văn Thường nhíu mày khó hiểu. Do cậu đang gối đầu trên đùi cô gái này nên chỉ cần mở mắt thì sẽ nhìn thấy rõ gương mặt cô ấy.

- Thật xinh đẹp.

Văn Thường nói khẽ. Giờ đây, trước mặt cậu là một thiên thần mỹ miều với mái tóc màu bạch kim đang mừng rỡ chảy nước mắt vì cậu. Cô ấy hướng xung quanh kêu to mà không để ý đến đôi mắt vàng hờ hững của Văn Thường đang nhìn mình.

Đến khi cô gái định thần nhìn lại, chứng kiến thấy ánh mắt của cậu thì cô nín lặng và ửng đỏ mặt. Rất đáng yêu. Văn Thường cười mỉm, có vẻ như cô ấy cảm thấy áp lực từ cậu.

Văn Thường ngồi dậy trong sự giúp đỡ của cô gái. Cậu phát hiện bản thân đã kiệt quệ, cả thể lực và tinh thần.

- Thống đốc ngài thế nào rồi?

- Thống đốc, ngài đã bất tỉnh suốt hai ngày rồi đấy, chúng tôi thật lo cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy ổn chứ?

Văn Thường ngồi dậy vừa lúc có hàng chục người từ xung quanh đổ dồn về cậu, họ hỏi hang một cách ân cần. Lúc này cậu vẫn chưa hiểu kịp tình huống.

Vốn nên cảm thấy khó chịu nhưng khi cảm nhận được sự quan tâm nhiệt thành từ bọn họ, Văn Thường không nỡ nói ra lời lớn tiếng.

Cậu nhíu mày với cái đầu đau nhức và cố gắng suy nghĩ.

"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?"

Văn Thường hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra. Cậu bước vào tiệm sách cổ Sharian như những buổi sáng chủ nhật thường lệ, và cậu đọc quyển sách Atlantis một cách say mê, sau đó cậu cùng ông Med một hồi rồi bất tỉnh nhân sự?

Tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang nằm ở một nơi đồng không mông quạnh với rất nhiều nông dân vây quanh. Và một cô gái rất đẹp. Họ còn gọi cậu là thống đốc, cách gọi đối với thị trưởng một thành phố thời trung cổ.

Văn Thường đủ thông minh để phân tích tình huống lúc này, cũng đủ kiến thức để nhận biết trang phục mà cậu đang mặc trên người.

Văn Thường có học thức rất sâu do khả năng học qua là không bao giờ quên của mình. Nhìn trang phục trên người, cậu lập tức nhớ đến hàng chữ La Mã cổ đại!

Người La Mã cổ đại đã chinh phục rất nhiều khu vực của Hy Lạp vào năm 146 trước Công nguyên, cùng với đó là sự thừa kế nền văn hóa Hy Lạp cổ đại. Trong khía cạnh quần áo, họ cũng mặc áo choàng giống như người Hy Lạp cổ đại.

Từ phục trang của Hy Lạp, La Mã cổ đại đã có phát minh riêng của họ: cũng là áo choàng và nó được gọi là Toga, chỉ được mặc bởi công dân La Mã, đó là khoác trực tiếp một miếng vải hình vòng cung dài, nửa ngực cùng cánh tay còn lại sẽ phơi trần, tùy thuộc vào các dịp lễ mà nó sẽ được khoác kiểu khác nhau.

Các công dân bình thường mặc áo trắng, áo của các quan chức và giáo sĩ có viền màu tím, các quan chức cao cấp có màu đỏ thẫm, các tướng lĩnh và hoàng đế thì được thêu bằng sợi chỉ vàng trên áo choàng màu tím. Ở La Mã cổ đại, màu trắng đại diện cho sự tinh khiết và toàn vẹn, và màu tím được coi là một màu sắc cao quý.

Áo của Văn Thường có viền màu đỏ thẫm. Không nghi ngờ gì nữa, đây là trang phục của thống đốc một thành phố thời La Mã cổ đại. Và cũng không còn nghi ngờ gì nữa. . .

- Mình xuyên không rồi.

Văn Thường lẩm bẩm kèm với hơi thở dài.

Sẽ không có đoàn làm phim nào dở hơi đi troll cậu cả.

Sự lo lắng chân thành từ những người xung quanh đang chứng minh điều này là sự thật.

Nghĩ đến việc mình xuyên không. Văn Thường không khỏi nhíu mày nghĩ về ông Med. "Tôi luôn nghĩ ông có gì đó đặc biệt". Và sau những câu hỏi khác thường của ông ấy, cậu đã xuyên không đến đây.

Văn Thường thẩn người bàng hoàng trong sự hỏi thăm liên tục từ những người nông dân xung quanh.

Dù tinh thần của Văn Thường đanh thép đến đâu cũng phải shock đôi chút. Thử nghĩ bỗng nhiên xuyên không rời bỏ thế giới cũ của mình ai chẳng thấy hốt hoảng.

Nhưng mà. . . Cũng có chút kích thích.

- Xin mọi người hãy yên lặng một chút, thống đốc cần được yên tĩnh.

Trông thấy Văn Thường thỉnh thoảng nhíu mày, cô gái tóc bạch kim vội vàng lên tiếng trấn an mọi người xung quanh, giọng nói của cô ấy rất ôn nhu, dễ đi vào lòng người. Được cô nàng cảnh tỉnh, bọn họ mới nhao nhao hối lỗi:

- Tiểu thư Eira nói đúng. Xin lỗi, tại chúng tôi lo lắng cho thống đốc quá.

- Đã làm phiền ngài rồi thưa thống đốc.

- Thống đốc nghĩ ngơi cho thật khoẻ đi ạ.

- Cảm ơn tất cả.

Văn Thường thì thào. Cậu cần phải đáp lại sự nồng nhiệt từ họ. Để duy trì lòng kính trọng và cảm giác thân thiết đối với người dân của mình.

Được Văn Thường đáp lại, những người nông dân chất phát này mới chịu tản đi. Cũng không đi xa, họ đi đến những túp liều bằng vải bố đằng xa.

Văn Thường ẩn ý đưa mắt nhìn theo. Ở đây có mười cái liều, mỗi cái chứa được mười người dù rất miễn cưỡng. Đằng xa kia còn có đặt dụng cụ làm công nông, xếp ngay ngắn, tương đối nhiều, khoảng hai đến ba trăm cây cuốc, xẻng và rìu. Bên cạnh đó là năm chiếc xe ngựa chở lương thực được phủ rơm tránh nắng mưa.

"100 người?"

Quá ít so với một thành phố thời La Ma cổ đại hùng vĩ. Mà Văn Thường cũng đã phát giác được nơi cậu đang dừng chân không phải là thành phố.

Nơi đây là một thảo nguyên rộng lớn với cỏ non bạc ngàn. Ánh hoàng hôn từ chân trời kéo dài trên thảo nguyên, màu chiều muộn rực rỡ thật lung linh nơi khoé mắt vàng kim của Văn Thường, cùng với sự tĩnh mịch vốn có của nó, hoàng hôn.

Mặt trời đã sắp lặng nơi chân trời. Trời rất nhanh sẽ chuyển tối.

Văn Thường có cảm giác không ổn khi đêm đến. Tim cậu mách bảo thảo nguyên này không đơn giản và đẹp đẽ như vẻ bề ngoài của nó. Văn Thường tin dự cảm của mình.

Nhưng lo lắng thì cũng vô dụng khi không nắm giữ thông tin gì.

Cậu hướng mắt nhìn đến cô gái ngoan ngoãn ngồi cạnh mình và hỏi:

- Em là Eira?

- Vâng ạ.

Eira nhu thuận trả lời.

- À thì đầu óc tôi dường như có chút vấn đề, em có thể nói tôi biết vì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây không?

Một cái cớ hoàn hảo.

Nhưng mà đầu óc Văn Thường đúng là có vấn đề thật. Cậu cảm thấy có một kí ức lạ lẫm tồn tại trong đầu, chỉ là cảm giác mà thôi, cậu vô phương tìm hiểu kí ức đó có gì.

Vừa nghe được câu hỏi của Văn Thường, Eira liền chuyển sắc lo lắng. Cô hỏi gấp:

- Ngài mất trí nhớ rồi ư thống đốc? Ngài có cảm thấy đau đầu không?

Văn Thường hơi xúc động khi có cô gái còn đẹp hơn minh tinh Hàn Quốc sốt sắng vì mình, lần đầu tiên được gái quan tâm sau hai mươi tám năm cuộc đời FA. Cậu lắc đầu bảo:

- Cảm ơn em, tôi ổn, chỉ tạm thời quên đi mà thôi. Giờ em kể tôi nghe được chứ? Trông chúng ta như những nạn nhân của chiến tranh và đang tìm cách chạy trốn khỏi nó vậy.

Thật buồn là suy đoán của cậu đúng khi chứng kiện nổi hoảng sợ và đau buồn hiện lên trên mặt Eira khi nghe cậu hỏi.

Eira trung thành với trái tim của mình khi đôi mắt to long lanh chợt đượm nước mắt, cô mếu máo đôi môi nhỏ nhắn và kể cho Văn Thường nghe những chuyện đã xảy ra.

Lothia - tên của một ngôi làng bộ tộc nhỏ trên lục địa Atlantis vô tận, cũng là ngôi làng của những người nông dân đang ở đây. Làng bộ tộc như Lothia có rất nhiều trên khắp lục địa.

Họ sinh sống chủ yếu bằng nghề nông ngư nghiệp, không có quân đội hay vũ trang mạnh mẽ, ai là đàn ông thì người đó là lính làng.

Một khi bị quân trinh thám của các đế quốc phát hiện, họ phải dâng tặng cống phẩm hàng năm cho họ, con người hoặc của cải, như thể thuế đất. Đổi lại ngôi làng này sẽ được khai thác tài nguyên trong sự bảo hộ của đế quốc đang phụ thuộc. Tuy nhiên, đó chỉ là trên giấy.

Các đế quốc sẽ trấn lột các ngôi làng bộ tộc một cách triệt để và sẵn sàng tàn nhẫn giết bỏ nếu hết giá trị để lợi dụng. Còn chuyện bảo hộ ư? Nó giống với việc nói rằng: "Con hàng này là của anh, bọn mày đừng hòng đừng đụng vào". Bọn mày ở đây đương nhiên là các đế quốc khác rồi.

Kết cục của các ngôi làng bộ tộc khi bị đế chế phát hiện và khai thác triệt để chỉ có hai loại. Thứ nhất, nam giới bị tàn sát tất cả bất kể già trẻ lớn bé hoặc là bị bắt làm nô lệ nếu đế chế đang thiếu. Nữ giới thì bị bắt làm nô lệ tình dục cho quân đội cấp thấp cho đến khi mất hết lí trí và cũ nát thì chúng sẽ giết họ. Những người phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp thì sẽ có một khoảng thời gian sống tốt hơn khi họ được được đưa lên binh đoàn cấp cao hoặc giới quý tộc như những món quà tặng, nhưng kết cục chung quy rất bi thảm.

Ở cái thế giới này, nếu con người sống mà không còn giá trị sẽ bị đào thải đi, quy luật bất biến đối với kẻ yếu nhược.

Nếu may mắn phụ thuộc vào một vương quốc tốt bụng, chính sách trai trị của vương quốc đó sẽ không có quá nhiều hà khắc. Ít nhất sẽ không có người chết. Chỉ cần phụ thuộc vào vương quốc ôn hòa như vậy là điều quá tốt đối với một làng bộ tộc.

Và làng Lothia là một trong số những ngôi làng may mắn đó. Làng bộ tộc Lothia nằm trên lãnh thổ của đế quốc Wale, hay còn gọi là Xứ sở Wale. Một cái tên đầy mỹ miều cùng với bản chất của nó.

Đế quốc Wale không đàn áp đối với các làng bộ tộc của mình, thuế hàng năm là sản lượng nông nghiệp của bộ làng nhưng cũng thu vừa phải. Thực tế một trăm người nông dân ở đây đối với xứ sở Wale rất yêu quý.

Bản thân Eira là tiểu thư của một quý tộc đến từ xứ sở Wale - dòng họ nhà Lorraine. Eira Lorraine.

Cô trốn khỏi gia tộc bởi cuộc hôn nhân chính trị mà cô thà chết không chấp nhận. Eira trốn đến làng bộ tộc Lothia và sinh sống ở đây đã được bốn năm.

Mọi thứ đều rất tốt đẹp cho đến một ngày đế quốc Wale chạm trán với hoàng triều Norsengard - một trong tứ hoàng thống trị lục địa Atlantis!

Xứ sở Wale trước những đợt chinh phạt khủng khiếp của hoàng triều Norsengard đã nhanh chóng bị tàn phá nặng nề, hàng loạt thành trì bị công phá, khói lửa chiến tranh nổ ra khắp nơi.

Bằng vào quân lực gấp hai lần xứ Wale cùng với sự thiện chiến và tinh nhuệ, quân đội của hoàng triều Norsengard không đến nửa năm đã có mặt trên khắp các mặt trận đế quốc Wale, sang bằng các toà thành trì thành bình địa.

Họ đã đến, đã chinh phạt và đã chiến thắng triệt để.

Chỉ một năm chưa tới. Đế quốc Wale lừng lẫy một thời đã bị hoàng triều Norsengard chinh phục. Tứ Hoàng Norsengard khẳng định vị thế của mình trên đấu trường lục địa. Một tiếng gầm của chúa tể cất vang khiến cho các đế quốc xung quanh hoảng sợ dè chừng.

Quý tộc và hoàng gia xứ Wale kẻ thì bị treo cổ tường thành, kẻ thì bị bắt làm nô lệ.

Và Văn Thường chính là thống đốc một thành phố của xứ Wale may mắn trốn thoát. Trên đường đào vong, cậu đã cưu mang ngôi làng bộ tộc Lothia này bằng chút quân lực ít ỏi còn xót lại của mình.

Những binh sĩ anh dũng đã hy sinh để đổi lấy một trăm mạng người nơi đây và lòng kính trọng tuyệt đối từ họ.

Thực chất cái thể xác này cũng đã kiệt quệ mà chết, kẻ đang ngồi đây chính là linh hồn của Văn Thường cùng đôi mắt vàng kim của cậu.

Đầu đuôi câu chuyện xem như hiểu rõ, Văn Thường phất tay ra hiệu dừng lại. Cậu sợ cô bé Eira này sẽ khóc hết nước mắt khi kể.

Đối với Eira, Văn Thường rất cưng chiều. Bởi vì cô là người đầu tiên cho cậu cảm giác ấm áp từ sự quan tâm. Văn Thường nhẹ tay lau khoé mắt Eira một lần rồi đạm mạc hỏi:

- Em nói thế giới này có tên là gì?

- Lục địa Atlantis ạ?

Eira khó hiểu nhìn cậu. Cô cảm thấy thần kinh của Văn Thường thật sự có vấn đề lớn.

- Tôi không sao.

Văn Thường nói khi thấy ánh mắt lo lắng đó.

Cậu xoa cằm và suy nghĩ tiếp. Có vẻ như cậu đã xuyên không đến lục địa Atlantis thông qua quyển sách Atlantis trong tiệm đồ cổ Sharian. Đánh chết cậu mới không tin ông Med là người bình thường.

Nếu đây là lục địa Atlantis trong quyển sách thì nhất định sẽ có thông tin khớp trong sách. Cậu hỏi Eira:

- Em có từng nghe qua đế chế La Mã hay Hy Lạp chưa?

- La Mã? Hy Lạp?

Eira cố gắng suy nghĩ nhưng rồi lắc đầu không biết. Thấy vậy, Văn Thường hỏi tiếp:

- Thế đế chế Sharian?

Đế chế Sharian - đế chế duy nhất trong lịch sử từng thống trị lục địa Atlantis tưởng như vô tận này.

- Oh, em có nghe cha kể về truyền thuyết đế chế Sharian khi còn bé, sao vậy? Anh ổn chứ?

Tự dưng hỏi đến chuyện kể miệng của trẻ con, Eira nghĩ Văn Thường đang bất ổn. Thế nên cô sát đến gần và đưa tay lên trán cậu, đôi ngực trắng muốt căng tròn sau lớp vải mỏng đó áp chặt tay cậu.

- Thật mềm mại và đàn hồi.

Văn Thường nhắm mắt, mặt không đổi sắc đánh giá.

- ?

Eira ném đôi mắt to màu xanh biếc nhìn cậu một cách khó hiểu.

Văn Thường mở mắt ra. Lần này, đôi mắt cậu không còn mệt mỏi nữa mà rất tỉnh táo và có thần.

- Norsengard đã phá huỷ nhà của chúng ta. Tôi sẽ nhớ mối thù này. Sẽ có một ngày chúng ta quay lại và sang bằng, nghiền nát chúng như cách chúng đã làm với chúng ta. Chúng ta sẽ làm điều đó với tư cách là một đế chế.

Văn Thường không nhanh không chậm nói, thậm chí còn rất điềm tĩnh khi nói ra điều làm Eira chấn động. Dù cậu hời hợt nhưng khí chất vương giả của cậu thời điểm này triệt để lộ ra. Từ bây giờ cậu không còn là một đế vương giữa chốn đô thị nữa, Văn Thường đang sống ở thế giới dành cho cậu đúng nghĩa.

Nếu quyển sách Atlantis viết khớp với những gì ở lục địa Atlantis này thì Norsengard không phải là Tứ Hoàng thật sự. Chúng mạnh nhưng không phải không thể hạ bệ.

Eira đáng yêu trợn mắt há to miệng nhỏ nhìn cậu.

- Thống đốc, anh điên rồi!

Eira hét lên. Cô quýnh quáng ôm chặt tay Văn Thường.

Đối với thái độ xem mình như thằng điên của Eira, Văn Thường quay mặt sang nhìn cô và tiêu sái đá lông mày một cái.

Thấy cậu làm vậy, Eira khựng lại một chút, ngay sau đó cô khóc òa lên. Cô xiết chặt cánh tay Văn Thường, cô sợ cậu điên thật sự. Hai quả ngực trắng tròn bị xiết đến biến dạng.

- Khụ, trông cậu đã khoẻ lại rồi nhỉ, chàng trai trẻ.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua khắc sâu vào tâm trí Văn Thường bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến.

Văn Thường mở to đôi mắt hoàng kim của mình và nhanh chóng quay mặt ra sau.

Bạn đang đọc Đế Quyền Atlantis sáng tác bởi ThườngKiệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThườngKiệt
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.