Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất tích

Phiên bản Dịch · 2129 chữ

Sắc trời đã mờ đi, phố xá có vẻ hơi quạnh quẽ.

Sau khi Trương Vân Xuyên hỏi thăm hàng xóm một hồi vẫn không có tung tích muội muội Trương Vân Nhi của mình, hắn đi thẳng đến Đông Thị, thành phố sầm uất nhất ở huyện Tam Hà.

Ở hai bên đường phố Đông Thị, có quán trà, tiệm tạp hóa, sòng bạc, sạp vải, ngân hàng tư nhân và hiệu cầm đồ và các cửa hàng khác.

Em gái Trương Vân Nhi của hắn thường xuyên cũng sẽ làm một ít nữ hồng, như đệm giày, đồ thêu và bán những vật này ở đầu cầu Đông Thị bán để đỡ đần gia đình.

Nhưng lúc Trương Vân Xuyên đến Đông Thị, phóng tầm mắt nhìn ra, trừ rất ít người đi đường, không có bóng dáng muội muội Trương Vân Nhi mình.

Nhìn xung quanh, các cửa hàng khắp nơi đang lần lượt đóng cửa.

Không thấy dấu vết gì của em gái khiến hắn vô cùng lo lắng.

Trời cũng tối rồi, nha đầu này có thể chạy đi đâu chứ.

Hắn nhìn thấy sạp vải sát đường đang đóng cửa bèn chạy tới.

“Vị đại ca này, ngươi có nhìn thấy muội tử ta không?”

Trương Vân Xuyên thở hồng hộc mở miệng nói:

“Nàng tên Trương Vân Nhi, nhà ở ngõ Cây Liễu thành nam, thường bày sạp bán nữ công ở đầu cầu.”

Chủ sạp vải cũng ngẩn ra, lập tức nói:

“Ngươi nói nàng a, ta biết.”

“Buổi trưa sau khi nàng bán xong đồ về nhà rồi a.”

Chủ sạp vải nói:

“Trước khi đi, còn mua hai thước vải trắng ở chỗ này của ta đây.”

“Về rồi?”

“Về rồi.”

Chủ sạp vải gật gật đầu.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Người đàn ông hỏi.

Trương Vân Xuyên xua tay nói:

“Không có chuyện gì, ta về nhà không nhìn thấy nàng, còn tưởng rằng nàng ở chỗ này.”

Trương Vân Xuyên cũng không nhiều lời với chủ sạp vải, sau khi nói cám ơn, lại đi dọc theo con phố dài để tìm đường về nhà.

Nhưng sau khi về đến nhà, phát hiện bên trong nhà vẫn vắng ngắt, Vân nhi vẫn không thấy tăm hơi.

Trong lòng hắn cũng thầm nhủ.

Nha đầu này có thể chạy đi đâu đây?

Đại Hùng sống cạnh nhà hắn nghe Trương Vân Nhi mất tích nên cũng ra ngoài giúp đỡ tìm kiếm.

“Đại lang, Vân nha đầu này sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đi?”

“Hiện tại rất nhiều lưu dân tràn vào trong thành, trong thành này không yên ổn a.”

“Hôm qua ban đêm, nghe nói thành tây còn xảy ra án mạng. . .”

Đại Hùng càng nói, trong lòng Trương Vân Xuyên càng lo lắng.

Em gái của mình yếu ớt, nếu như rơi vào tay những lưu dân kia, hậu quả khó mà lường được.

“Nếu không đi nha môn báo quan đi.”

Đại Hùng đề nghị.

Trương Vân Xuyên cũng gật gật đầu, hai người bọn họ chạy một mạch đến huyện nha trang nghiêm.

“Hai người các ngươi làm gì a?”

Cửa huyện nha, hai tên nha dịch đang cười đùa nhìn thấy bọn Trương Vân Xuyên thở hồng hộc muốn xông vào nha môn, cũng đưa tay ngăn cản bọn họ.

“Không chào hỏi đã xông vào trong, các ngươi cho rằng huyện nha này là nhà các ngươi a?”

Một tên nha dịch không khách khí liếc mắt nhìn, giọng điệu thô lỗ.

“Hai vị sai gia, muội muội ta mất tích, ta hoài nghi là bị lưu dân cướp đi.”

Trương Vân Xuyên vội vàng thông báo tình huống.

“Vì vậy ta đến báo quan, hi vọng các ngài có thể giúp đỡ tìm xem.”

“Muội muội mất tích?”

Nha dịch đánh giá Trương Vân Xuyên từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi.

“Ân, đúng.”

“Được, biết rồi, các ngươi trở lại đi.”

Sau khi hai tên nha dịch nghe xong, không có nửa phần sốt ruột, khoát tay với Trương Vân, tiếp tục đứng tại chỗ tán gẫu.

“Hai vị sai gia, làm phiền các ngươi đi vào bẩm báo một chút. . .”

“Ngươi nghe không hiểu tiếng người hay sao?”

“Bảo ngươi trở lại chờ tin thì chờ tin, làm sao phiền phức vậy.”

“Ta chỉ muốn các ngươi đi vào bẩm báo một chút.”

Trương Vân Xuyên cường điệu nói:

“Chuyện này rất gấp.”

“Gấp cũng vô dụng.”

Một tên sai dịch không nhịn được nói: “Hiện tại tất cả các lão gia trong nha môn về nhà, ta đi đâu bẩm báo cho ngươi a?”

“Ngày mai các lão gia lại đây, ta sẽ bẩm báo cho bọn họ.”

Nha dịch truyền đạt lệnh đuổi khách: “Các ngươi trở lại chờ tin đi.”

“Nhưng muội muội ta mất tích, hiện tại không tìm, lỡ như rơi vào trong tay những lưu dân kia sẽ nguy hiểm.”

“Gặp nguy hiểm ngươi đi tìm a, liên quan gì đến chúng ta.”

Sai dịch kia cũng trừng Trương Vân Xuyên nói: “Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi giúp ngươi tìm a, đùa cái gì!”

“Các ngươi nói gì đó!” Đại Hùng nhìn thấy thái độ hai vị nha dịch như thế, cũng hằn học lườm bọn họ một cái.

Một tên nha dịch lập tức nhướng mày: “Ngươi dám trừng chúng ta, ngươi ai nha?”

“Ta là đại gia ngươi!” Đại Hùng với khuôn mặt giận dữ cũng túm lấy cổ áo nha dịch kia, làm động tác muốn đánh người.

“Đại Hùng, đừng kích động.”

Trương Vân Xuyên cũng biết người hàng xóm này của mình luôn nóng nảy, vì thế lôi hắn trở về.

“Đắc tội rồi.” Trương Vân Xuyên lo lắng cho sự an toàn của muội muội mình, đè nén tức giận trong lòng mình, bồi tội một tiếng với hai vị nha dịch, kéo Đại Hùng đang nóng nảy đi.

“Đại lang, nếu ngươi không kéo ta, ngày hôm nay ta đánh bọn họ!”

“Cái quỷ gì, không phải là hai nha dịch mà thôi, còn dám diễu võ dương oai.”

Đi ra thật xa, Đại Hùng vẫn không phục hùng hùng hổ hổ.

“Bây giờ tìm nha đầu quan trọng, ngươi tức giận bọn họ làm gì.”

Trương Vân Xuyên nói.

Trong nha môn này những nha dịch kia đều là một số kẻ phục vụ lao dịch tuổi trẻ khoẻ mạnh mà thôi, so với những bộ đầu bộ khoái kia, bọn họ nhiều lắm xem như là nhân viên ngoài lề, vì vậy Đại Hùng căn bản không sợ bọn họ.

Nhưng Trương Vân Xuyên cũng biết Diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi.

Không cần thiết chấp nhặt với những nha dịch này.

Hắn và Đại Hùng không được nha môn trợ giúp, chỉ có thể trở lại ngõ Cây Liễu, vận động một số hàng xóm láng giềng tốt bụng giúp hỏi thăm tin tức muội muội mình.

Mắt thấy trời sắp tối rồi, trái tim Trương Vân Xuyên cũng chìm xuống đáy vực.

Lệnh giới nghiêm sẽ được thi hành trong nửa giờ nữa, nếu ai dám to gan đi lại ở trên đường, một khi bị bộ khoái tuần tra đêm bắt gặp sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

“Các ngươi nếu ai biết tung tích của muội tử ta, ta tất có báo đáp!”

Dưới tình thế cấp bách, Trương Vân Xuyên cũng phải móc ra tiền đồng kiếm được nhờ vác bao tải ban ngày từ trong ngực, giơ cao lên.

Những lưu dân uể oải dưới mái hiên kia nhìn thấy tiền trong tay Trương Vân Xuyên, cũng giống như có lực lượng rót vào trong cơ thể, hai mắt sáng lên.

Các lưu dân tuy nhìn chằm chằm tiền đồng trông mà thèm, nhưng nhìn thấy thân thể khôi ngô của Trương Vân Xuyên và Đại Hùng, bọn họ vẫn bỏ đi ý nghĩ cướp giật.

“Các ngươi có ai nhìn thấy muội tử ta, tiền này cho người đó!”

Những lưu dân kia đều lần lượt lắc đầu, điều này làm cho Trương Vân Xuyên cảm thấy bất lực sâu sắc khi nhìn những con phố tối tăm như một quả bóng xì hơi.

Nha đầu này đến cùng đi đâu.

Giữa lúc hắn có chút lúc tuyệt vọng, đột nhiên một tên lưu dân cẩn thận tiến đến bên cạnh Trương Vân Xuyên.

“Nếu ta nói tung tích của tiểu cô nương kia, những đồng tiền này quả thật cho ta sao?”

Tên lưu dân rối bù này nhìn chằm chằm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên hỏi.

“Ngươi biết tung tích muội muội ta?”

Trương Vân Xuyên kích động đi về phía lưu dân kia, lưu dân kia cảnh giác lùi lại mấy bước.

“Nếu như ngươi nói thật, có tính sao?”

Lưu dân nhìn Trương Vân Xuyên hỏi.

“Nếu ngươi thật sự biết tung tích muội muội ta, những đồng tiền này đều cho ngươi!”

Trương Vân Xuyên xòe tiền đồng trong tay ra, thề nói: “Nếu nuốt lời, ta sẽ bị sấm sét đánh!”

“Đưa tiền cho ta trước.”

Hai mắt lưu dân kia tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên nói.

“Ngươi nếu dám lừa gạt ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Trương Vân Xuyên nói, đồng thời cũng đưa tiền đồng qua.

Lưu dân kia kích động nắm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, có vẻ rất hưng phấn, nhưng ngay lập tức hắn vội vàng cất nó vào lòng, cảnh giác nhìn những lưu dân xung quanh, như thể sợ bị cướp đi.

“Tiền đã cho ngươi, ngươi hiện tại nên nói đi?” Trương Vân Xuyên nhìn chằm chằm lưu dân lôi thôi lếch thếch này nói.

“Buổi trưa ta nhìn thấy một tiểu cô nương bị mấy người đánh ngất ở trong ngõ hẻm, vác đến tòa nhà bên kia.”

Lưu dân nói chuyện, đồng thời chỉ chỉ cách đó không xa.

Trương Vân Xuyên và những người khác nhìn theo hướng ngón tay của lưu dân, đó là một tòa nhà ba tầng treo đèn lồng màu đỏ.

“Di Hồng Lâu.”

Trương Vân Xuyên cũng ngẩn ra.

“Đúng, chính là bị vác vào bên trong tòa nhà kia.”

Trương Vân Xuyên nghe lưu dân miêu tả cũng ngẩn ra, sau đó trong lòng tràn đầy tức giận.

Di Hồng Viện này trên thực tế chính là động tiêu tiền của huyện Tam Hà, nuôi mấy chục nữ nhân tô son điểm phấn, chuyên cung cấp nơi vui đùa cho những quan to hiển quý và khách thương.

Em gái mình lại bị người Di Hồng Lâu bắt đi, đám khốn kiếp này!

Nếu em gái mình bị rác rưởi Di Hồng Lâu gieo vạ, mình đến giết cả nhà hắn!

Nửa năm này mình đã quen thuộc thời không này, nhà chỉ có bốn bức tường, muội muội Trương Vân Nhi cũng là một người cơ khổ.

Nàng bây giờ lại lại rơi vào trong tay đám người táng tận thiên lương Di Hồng Lâu này, hắn nắm chặt nắm đấm, sãi bước hướng về Di Hồng Lâu.

Đại Hùng nhìn thấy Trương Vân Xuyên bước nhanh thẳng đến Di Hồng Lâu, trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Hắn tuy luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn cũng không phải người ngu.

Người nào có thể trêu chọc, người nào không thể chọc, hắn vẫn biết.

Di Hồng Lâu này có thế lực rất lớn trong huyện, người bình thường có thể không trêu chọc nổi bọn họ.

Nếu bọn họ lanh chanh xông vào, đến lúc đó không những không cứu được người mà ngược lại còn tự đưa mình vào cuộc.

Nhưng Trương Vân Xuyên là huynh đệ tốt của hắn, hắn cũng không thể trơ mắt mà nhìn huynh đệ tốt một mình đi mạo hiểm cứu người.

Đại Hùng suy nghĩ một chút, chộp lấy một viên gạch bên đường và sải bước đi theo.

“Lão tử ngày hôm nay liều với đồ chó Di Hồng Lâu!”

Đại Hùng mang theo gạch, chuẩn bị liều mạng.

“Ngươi cầm gạch làm gì?”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng khí thế hùng hổ mang theo gạch, vừa cảm động vừa buồn cười.

Cái tên này tuy rằng tính khí táo bạo chút nhưng vẫn rất nghĩa khí.

“Đi Di Hồng Lâu cứu tiểu muội Vân nhi a.”

Đại Hùng sửng sốt.

Trương Vân Xuyên nói: “Chúng ta không phải đi đập phá, là đi cứu người, hiểu không? Ném gạch đi, đợi lát nữa chúng ta từ tường sau trèo vào.”

Bạn đang đọc Đế Quốc Đại Phản Tặc (Dịch) của Bạch Sắc Cô Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi arata1592000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.