Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hôn

Tiểu thuyết gốc · 4288 chữ

Cạch!

Gia Nguyên giật mình và đầu cậu đập mạnh vào một cột đá, nơi đây là trước cổng Tiêu gia.

“Hả?”

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt nâu có chút khó hiểu và một tay vô thức sờ vào giữa hai chân mình.

Không có cảm giác gì cả, sức lực hiện tại vẫn tràn đầy như cũ.

Thở phù một hơi, cậu cứ tưởng rằng Nagil đã mần thịt Nhã Phi hay ai đó và chuyển giao cơ thể đã kiệt sức lại cho cậu. May là chuyện đó đã không diễn ra.

[Tao tạm thời sẽ không sử dụng cơ thể, mày tự lo một thời gian đi.]

Nagil nói, có chút gì đó trong âm giọng khiến Gia Nguyên cảm giác được kỳ lạ. Nhưng cậu cũng không hề nói gì mà chỉ nhẹ gật đầu.

Đôi chân bước nhanh vào bên trong, Gia Nguyên giơ ngón trỏ về phía trước và toàn bộ không gian nơi đây được cậu kiểm tra một lượt.

Huân Nhi dường như vẫn đang ở phía sau núi.

“Chưa vội gặp lại nàng.”

Gia Nguyên nói, cậu nhìn về một phía và di chuyển rất nhanh về nơi đó.

Đôi mắt màu nâu loé nhẹ, bóng đen dần dần xuất hiện trước mặt và cúi đầu với cậu.

“4 năm.”

Tách!

Cái bóng nói một cách nhẹ nhàng, Gia Nguyên búng tay và nó ngay lập tức tan thành mây khói. Đây cũng chính là một trong những kỹ thuật khá mới của cậu.

Bóng đen rung lắc mạnh mẽ và trồi lên trước mặt Gia Nguyên, nó cũng hoàn toàn giống với cái bóng vừa mới xuất hiện khi nãy.

“Chuyện gì? Đây là vấn đề gì?”

Gia Nguyên có chút ngạc nhiên, cậu dường như cảm giác đc bản thân không thể điều khiển được cái bóng này. Có lẽ như nó là kỹ năng của Nagil, nhưng rõ ràng đây là bóng mà cậu đã tạo ra cơ mà?

“Nagil! Chuyện gì đây?”

Sức mạnh của cậu phần lớn đến từ Nagil, tuy rằng cũng có một số ít kỹ năng là riêng biệt của Gia Nguyên. Nhưng cụ thể thì gần như toàn bộ sức mạnh đều thuộc về Nagil tất cả.

Đây cũng chính là yếu tố đã khiến cậu đặt ra giả thuyết về việc mất đi năng lượng của Nagil một cách tạm thời khi anh ta đang trong trạng thái hư vô.

Và nhìn vào biểu hiện của chiếc bóng thì dường như giả thuyết này đã hoàn toàn chính xác.

“Chuyện này cần bàn bạc lại không nhỉ?”

Nhưng có gì đó đã thúc đẩy và khiến Gia Nguyên không mang đề tài này để nói với Nagil, cậu cũng chỉ hỏi để thu thập thông tin và đôi khi là hoàn toàn im lặng.

Một cách hơi khó tin, Gia Nguyên đang cực kỳ cảnh giác và gần như bảo mật toàn bộ mọi thứ, kể cả với Nagil.

Đôi chân bước nhanh, chân núi nhanh chóng hiện lên trước mắt mình và Gia Nguyên mỉm cười nhẹ.

Chuyện đó hiện tại vẫn cần phải thêm chút ít thông tin mới có thể xác nhận, việc gặp lại Huân Nhi vẫn phần nào đó quan trọng hơn với cậu.

“Gia Nguyên ca ca đã trở về?”

Huân Nhi có chút phấn khích, Lăng lão gật nhẹ đầu và cơ thể rất nhanh tiêu tán khỏi nơi đây.

Nàng đã chờ đợi hơn một năm kể từ ngày Gia Nguyên rời khỏi nơi đây, vào thời điểm đó thì cậu đã có hành động không quá giống bình thường nên đã khiến nàng chịu cảm giác tổn thương ít nhiều.

Gương mặt trắng nõn có chút hồi hộp nhìn về phía đường mòn, nếu Gia nguyên đã trở về thì sẽ tìm đến đây để gặp nàng mà thôi.

Hoặc ít nhất là Huân Nhi mong như thế.

Bộp! Bộp!

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, gương mặt nhỏ của Huân Nhi được bao quanh bởi một tầng cảm xúc vui vẻ hạnh phúc và nàng nhanh chóng đứng thẳng người lên, váy áo tung bay và đôi mắt rất nhanh trở nên rưng rưng.

Vóc dáng cao gầy xuất hiện từ phía xa, đó là hình dáng của người mà Huân Nhi sẽ mãi mãi không quên đi.

Gia Nguyên ca ca!

“Hửm?”

Đôi mắt nâu nhìn lướt về hướng của cô gái nhỏ đang đứng chắp hai tay lại với nhau, nàng có vẻ đang rất khẩn trương.

Gia Nguyên chợt chững lại trong phút chốc, Huân Nhi đã càng trở nên xinh đẹp và kiều diễm hơn rồi.

Đôi mắt nàng được bao bọc bởi một tầng nước mắt, có lẽ do việc cố kìm nén nên đôi môi hồng hào cũng khẽ run lên nhè nhẹ.

Rất nhanh tiếp cận nàng, Gia Nguyên bước đến trước mặt Huân Nhi và cho đến khi khoảng cách của cả hai chỉ còn khoảng chừng một cánh tay, cậu dừng lại.

“Huân Nhi, ta đã trở về.”

m thanh trầm ấm mang theo chút ít cưng chiều, Gia Nguyên mỉm cười nhẹ và đôi mắt cũng rất nhẹ nhàng nhìn ngắm người thiếu nữ tràn đầy sắc xuân trước mắt mình.

“Gia Nguyên ca ca, huynh về rồi.”

“Ừm.”

Gia Nguyên bước lên một bước, cậu giang tay định ôm lấy Huân Nhi vào lòng. Nhưng nàng giật mình và lùi nhẹ lại một nhịp.

Có lẽ việc làm lúc trước của Nagil đã khiến Huân Nhi phần nào khó chịu, nàng chắc hẳn đang thể hiện rằng mình vẫn còn giận cậu đây mà.

“Oa. Huân Nhi ghét ta rồi sao?”

Gia Nguyên giả vờ thất vọng, cậu nghiêng nhẹ đầu và khuôn mặt cũng áp sát nàng.

“K-Không. Chỉ là...”

“Chỉ là?”

Cái miệng nhỏ lần nữa định mở ra, Huân Nhi dường như dự định hỏi cậu về lần trước. Bởi lẽ lần đó ngoại trừ hành động thì ánh mắt và khí chất của Gia Nguyên là hoàn toàn khác biệt, thậm chí nếu như gương mặt đó không phải của cậu thì Huân Nhi sẽ chẳng bao giờ nghĩ người khi đó và Gia Nguyên là một cả.

“Lần đó, huynh... Ưm!”

Đôi môi hồng hào của Huân Nhi bị tập kích một cách bất ngờ, nàng chỉ kịp rên nhẹ lên một tiếng và đôi mắt nhìn chằm chằm vào Gia Nguyên đang ngấu nghiến đôi môi mình.

Cái lưỡi nhỏ của nàng rất nhanh bị cậu mút lấy, Gia Nguyên như thể đang xem khuôn miệng Huân Nhi như là một nguồn nước tinh khiết mà uống lấy uống để vậy.

Nàng có chút đê mê, đôi mi cũng trở nên nặng trĩu và nhẹ nhàng hạ xuống.

Bàn tay Gia Nguyên hướng về phía eo thon của nàng và ôm chặt lấy, tay còn lại du ngoạn không ngừng trên phần ngực non nớt nhưng đã có chút ít sự phát triển kia.

“Ưm!”

Huân Nhi phản ứng khi Gia Nguyên xoa bóp ngực mình, nàng run run và như thể muốn phản kháng. Nhưng chuyện đó cũng không hề xảy ra, chỉ là mỗi lần Gia Nguyên bóp chặt núm vú thì nàng đề sẽ giật mình một cái.

Sau vài phút bám chặt lấy nhau, Gia Nguyên chậm rãi rời bỏ phần môi Huân Nhi và một sợi tơ trắng tinh được tạo từ nước bọt kéo dài từ miệng cậu và nàng xuất hiện.

Gương mặt Huân Nhi hiện tại đã trở nên đỏ như gấc, nàng quay mặt đi và phần môi dưới cũng sưng nhẹ lên chút ít.

Gia Nguyên có chút tiếc của, cậu cũng không dự định làm đến mức như thế đâu. Nhưng nha đầu này thật sự rất tuyệt vời, nàng hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát dục vọng của Gia Nguyên.

“Ngày mai sẽ bắt đầu.”

Cậu nói thầm trong lòng, ngày mai sẽ là ngày bắt đầu của việc từ hôn. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì Gia Nguyên sẽ tiếp nhận và coi việc đấy chỉ như là một chuyện vật vãnh.

Hiện tại toàn bộ Tiêu gia đã là người của cậu, và nếu như cần thiết thì Gia Nguyên sẽ thủ tiêu luôn cả Nạp Lan Yên Nhiên hay những nhân vật khác nếu không cần thiết dùng đến.

Nhưng Nagil dường như có hứng thú với con bé, có lẽ mấy chuyện đấy sẽ hỏi ít anh ta chút đỉnh vậy.

Ôm nhẹ lấy cơ thể thơm mềm của Huân Nhi, Gia Nguyên mỉm cười và khung cảnh nơi đây trở nên thật thanh tĩnh.

Bầu trời chuyển dần sang màu đen tâm tối, Gia Nguyên ngồi yên trên chiếc giường nhỏ. Cậu giơ tay và ba quả cầu lơ lửng trước mắt mình.

“Đúng thật.”

Đây là một thí nghiệm, bốn hắc tinh đã được Gia Nguyên triệu hồi từ đêm qua. Nhưng hiện tại chỉ còn ba, đơn giản là một hắc tinh đã tan biến do không đủ năng lượng duy trì tình trạng tồn tại của nó.

Đây chính là thí nghiệm về việc sức mạnh của Nagil ảnh hưởng đến bản thân Gia Nguyên như thế nào.

Thông qua thí nghiệm này thì Gia Nguyên đã hiểu thêm phần nào về cách mà sức mạnh của Nagil hoạt động.

Nếu Nagil trong tình trạng mất nhận thức, sức mạnh của Gia Nguyên mặc dù bị ảnh hưởng nhưng lại không quá nặng nề. Mà nó sẽ theo thời gian dần dần lộ rõ ra.

Giới hạn của bản thân Gia Nguyên là hai hắc tinh, cậu dù cho không có Nagil cường hoá thì vẫn có khả năng tạo ra và sử dụng hai hắc tinh cho mình.

Sức mạnh của hắc tinh cũng vẫn không đổi, nhưng thời gian tồn tại và tầm hoạt động lại bị thu nhỏ đi khá nhiều.

Những kẻ bị Nagil điều khiển sẽ không nhận lệnh của Gia Nguyên vào lúc này, đây giống như một dạng tác dụng phụ chứ không hoàn toàn là ý muốn của Nagil.

“Thật rắc rối.”

Cậu nói, búng tay và ba hắc tinh xoay nhẹ rồi biến mất.

Gia Nguyên không thể tự cường hoá cơ thể thành dạng thực thể như Nagil, và dĩ nhiên là sức mạnh thể chất của cậu cũng chỉ là của người bình thường.

Vấn đề này chính là yếu điểm duy nhất cho đến thời điểm hiện tại của cả hai người.

[Đến giờ rồi.]

Giọng nói cũ rích vang lên trong đầu Gia Nguyên, cậu đứng dậy và cơ thể được một làn gió mát quét nhẹ qua.

“Tao tưởng mày chết rồi.”

[Tao cũng tưởng thế.]

Gia Nguyên bước đi về phía cửa, hôm nay là ngày Nạp Lan Yên Nhiên tiến đến từ hôn. Có lẽ là không hoàn toàn khớp với thời gian cốt truyện, nhưng đây cũng là một cột mốc khá quan trọng.

[Có chút ít vấn đề, sức mạnh của tao dường như đang bị tiêu hao nhiều hơn.]

Nagil nói, anh cảm nhận rất rõ bản thân đã mang theo sự mệt mỏi khi rời thần thức khỏi Gia Nguyên. Đây là cảm giác chưa từng xuất hiện khi còn tại thế giới cũ.

“Không phải do mày chơi gái quá đà à?”

Gia Nguyên không biết cần trả lời vấn đề này như thế nào, dù sao thì đây chính là việc cả cậu và Nagil đều không thể lý giải và quá thiếu đi thông tin.

[Nếu tao tìm được thêm chút thông tin về cách mà sức mạnh này hoạt động, thì có lẽ sẽ tìm được cách khắc phục điểm yếu.]

Gật nhẹ đầu mình, Gia Nguyên hiểu rõ điểm yếu của mình thì chắc chắn chủ nhân của sức mạnh đen là Nagil sẽ càng hiểu rõ hơn mà thôi.

Đã tiếp cận đủ gần đến nơi tiếp khách, Gia Nguyên dừng chân một nhịp và nhìn thấy bóng lưng Tiêu Mị trước mặt mình.

Cậu không có cảm xúc dành cho nàng, như Nagil thì lại khá thích cô bé này. Vì thế mà Gia Nguyên bắt đầu nghĩ đến việc có nên đổi quyền sử dụng cơ thể cho Nagil hay không.

[Đổi chứ?]

“Cũng được, nhưng đến khi vào phòng thì đổi lại cho tao.”

Gia Nguyên không muốn Nagil vô tình khiến Huân Nhi khó chịu nữa.

[Chắc chắn.]

Đôi mắt nâu run nhẹ, màu đen xâm chiếm và Nagil lắc nhẹ cổ mình.

Giơ tay phải lên trước mặt, hơn mười hắc tinh ngay lập tức xuất hiện và tản nhanh ra toàn bộ không gian xung quanh.

Đôi chân bước về trước và cơ thể Nagil biến mất tại chỗ.

“Ui.”

Tiêu Mị giật mình khi có ai đó vừa chạm vào mông mình, nàng dùng ánh mắt có phần tức giận và gần như đang muốn hét lên nhìn về sau lưng mình.

Gương mặt quen thuộc của Nagil hiện lên trong tầm mắt nàng, một đôi mắt đen đang dán chặt lên người nàng và Tiêu Mị vô thức trở nên đơ mặt ra.

“Tiêu Mị của ta càng ngày càng trở nên đầy đặn nha.”

Nagil mỉm cười và nói, anh bước đến trước mặt nàng và đưa tay nắn nhẹ bầu ngực nhỏ.

Cảm giác không tệ, ít nhất cũng nằm ở mức khá vừa tay.

Đôi môi nhỏ khẽ vênh lên, Tiêu Mị không nói gì mà nhấn người lên hôn nhẹ vào môi Nagil.

Chỉ là một nụ hôn lướt qua, cũng không có hôn sâu như Nagil thường làm. Nhưng điều đó càng khiến anh cảm giác thật hưng phấn.

Thần thức mở rộng, một mệnh lệnh để toàn bộ những kẻ trong Tiêu gia ngừng di chuyển được lan ra toàn bộ.

Nagil khuỵu một chân xuống, anh hạ đầu mình thấp đến trước bụng Tiêu Mị và trước khi nàng kịp phản ứng, phần váy bị anh kéo mạnh lên và Nagil áp mặt mình vào vùng giữa háng ấm áp của nàng.

“A!”

Tiêu Mị kịp thời giật mình, nàng rất nhanh dùng tay để cố chặn gương mặt Nagil tiếp cận vùng cấm địa của mình. Nhưng lại quá trễ, Nagil đã áp hoàn toàn mặt anh vào và mũi đang hít lấy hít để hương thơm quyến rũ của thiếu nữ đang tuổi xuân xanh.

“Huynh làm gì...”

Tiêu Mị run nhẹ, đôi chân nàng có chút không đứng vững. Đôi mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn xung quanh.

Đây vẫn còn ở ngoài hành lang cơ mà!

Nàng sợ sẽ bị ai đó phát hiện, mặc dù cảm giác Nagil mang lại thật sự rất tốt. Nhưng Tiêu Mị vẫn thật rất sợ bị nhìn thấy cảnh này.

“Bỏ ra!”

Bàn tay nhỏ nhéo nhẹ vào tai Nagil, Tiêu Mị cắn môi và đôi mắt cũng dần xuất hiện một tầng nước mỏng.

Nagil vẫn im lặng, anh hít thêm một hơi mùi hương nơi âm đạo nàng và cũng lùi người trở về.

Đêm nay ăn nàng sau vậy, việc cần làm vẫn còn đó.

“Hì.”

Nagil cười, anh vuốt nhẹ đầu Tiêu Mị và ghé mặt đến phần tai đã đỏ không thể đỏ hơn của nàng và liếm nhẹ vào.

“Về phòng đợi ta.”

Gia Nguyên mỉm cười khi nhìn thấy hành động của Nagil, bởi cậu cũng biết anh sẽ đưa ra hành động này. Để tránh cho cậu khó xử khi ở bên Huân Nhi thì Nagil sẽ để Tiêu Mị tránh mặt đi. Đó cũng là cách rất hữu hiệu để cho cả hai đều giảm tải được nhức đầu và phiền phức không đáng có.

“N-Nhưng gia tộc triệu tập.”

“Hai nàng muốn chúng ta... Ngay tại đây?”

Nagil liếm nhẹ môi, anh dùng đôi mắt có chút tình thú nhìn vào Tiêu Mị.

“Được rồi.”

Tiêu Mị lí nhí, nàng rất nhanh lủi đi và chạy một mạch trở về phòng.

Đôi mắt chứa chan ôn nhu cùng tình cảm của Nagil ngay lập tức tan biến, anh lại trở về với đôi mắt không bao hàm cảm xúc. Một gương mặt lạnh lẽo cùng cái nhìn hờ hững.

Tiêu Mị đối với anh cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, chỉ cần nàng vẫn ngoan ngoãn thì Nagil sẽ luôn dành tặng sự tốt đẹp cho nàng.

Dù nàng có cần nó hay không.

Nagil cười nhẹ, đôi mắt nguyên bản đen tuyền cũng nhanh chóng chuyển thành màu nâu nhẹ nhàng hơn.

“Đến rồi.”

Gia Nguyên nói, cậu vuốt vuốt lại phần tóc mái và đôi chân bước nhanh về phòng khách.

Bầu không khí ảm đạm nơi đây khiến Huân Nhi khẽ cau mày, chẳng ai nói gì hay có hành động riêng lẻ gì cả. Mọi người dường như đang không có tinh thần và chẳng thấy ai mang theo vẻ ngoài đầy sức sống cả.

“Chuyện gì thế này?”

Nàng nhìn quanh một lượt, các trưởng lão đều mang theo sắc mặt rất trầm. Đại đa số những người khác có mặt tại gian phòng nơi đây cũng hoàn toàn im lặng.

Cảm giác thật khó chịu.

Gia Nguyên chậm rãi bước đến, cậu nhìn thấy Huân Nhi đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh mà không khỏi bật cười.

“Ca ca!”

Trước mặt mọi người thì nàng sẽ không gọi cậu là Tiêu Viêm hay Gia Nguyên, bởi lẽ yêu cầu gọi tên cậu là Gia Nguyên cũng chỉ dành riêng cho mình Huân Nhi mà thôi.

Đối với những kẻ khác, cậu chính là Tiêu Viêm.

Mà, cũng chẳng quan trọng lắm.

“Ừm.”

Bước nhanh về phía nàng và ngồi xuống bên cạnh, Gia Nguyên chớp nhẹ đôi mắt và mọi người dần dần trở nên bình thường trở lại.

Như thể họ đang diễn trò vậy.

Đôi mày liễu của Huân Nhi lần nữa cau nhẹ, nàng định nói gì đó với Gia Nguyên nhưng lại bị cậu nắm lấy đôi bàn tay và cũng đành im lặng.

Tiếng bước chân vang lên, ba thân ảnh rất nhanh tiếp cận lấy phòng khách và Gia Nguyên thu liễm nụ cười của mình trở lại.

Cậu đang suy nghĩ một chút vấn đề về chuyện tương lại, vở kịch này có lẽ nên để Nạp Lan Yên Nhiên tự mình diễn vậy.

[Muốn coi tí trò vui vẻ đầy kích thích không?]

“Hửm?”

Một bên mắt chuyển sang màu đen, Gia Nguyên thắc mắc về câu nói vừa rồi của Nagil.

“Mày định...”

Cậu có thể phần nào đoán được Nagil đang muốn làm gì, lần trước thì Nagil đã đặt vào âm đạo Nạp Lan Yên Nhiên một loại ấn chú của ma thuật đen. Theo như Nagil đã nói thì nó có thể giúp anh tiêu khiển chút ít và thậm chí khiến nàng lên đỉnh hàng trăm lần.

“Nghe vui đấy.”

Gia Nguyên nhàn nhạt nói, cậu chẳng hề quan tâm đến chuyện này.

[Đổi chỗ.]

Đôi mắt đen tuyền, Nagil nhìn vào bóng người yểu điệu đang đứng giữa phòng khách và cười nhẹ.

Mái tóc đen, đôi mắt sáng cùng vóc dáng tuy không quá đẫy đà nhưng lại rất gọn gàng cùng mềm mại uyển chuyển. Nàng có thể nói là một dạng mỹ nữ tồn tại.

Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút, phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý…

Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục trên ngực, có ba khỏa kim tinh

Nhưng biểu cảm thì lại có vẻ kiêu ngạo rất rõ.

Nạp Lan Yên Nhiên có chút giật mình, không khí nơi đây tại sao lại có cảm giác u ám khó tả đến như thế?

Nagil vắt chéo chân trên ghế, anh liếc nhẹ vào lão già và thanh niên đang đứng phía sau Nạp Lan Yên Nhiên. Cả hai bọn họ đồng thời xoay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt loé nhẹ một màu đen và rất nhanh trở lại bình thường.

Ngoại trừ Nạp Lan Yên Nhiên đang đứng đó và Huân Nhi ở bên cạnh, toàn bộ những người đang hiện diện tại đây đều nằm dưới sự khống chế của Nagil.

Nếu không phải Huân Nhi đang hiện diện, anh cũng khá muốn thử cưỡng hiếp Nạp Lan Yên Nhiên công khai.

Vào lúc đó thì gương mặt kiêu ngạo kia sẽ đưa ra biểu cảm thú vị đến chừng nào nhỉ?

Đó cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, anh cảm thấy việc cưỡng hiếp rất chi là nhàm chán và vô vị. Chỉ có tận hưởng quá trình chinh phục nữ nhân mới khiến Nagil cảm thấy thư thái.

Tiêu Chiến ngồi ở vị trí gia chủ nghiêng nhẹ đầu và mỉm cười, ông đứng dậy và nói lớn.

“Nạp Lan chất nữ, Tiêu thúc thúc đã nhiều năm chưa gặp lại ngươi, đừng trách thúc thúc mắt mờ.”

Nạp Lan Yên Nhiên có chút ngưng lại, những người ở đây tựa hồ đều nhận biết nàng rất rõ. Không chỉ thế mà dường như họ còn rất thấu hiểu lý do vì sao nàng lại đến đây ngày hôm nay.

“Tiêu thúc thúc, chất nữ nhiều năm không đến bái kiến, người nên bồi tội là ta mới phải, đâu dám trách tội Tiêu thúc thúc.”

Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười ngọt ngào nói.

Nagil nhìn thấy màn này, anh động nhẹ ngón tay và phần ấn ký nhanh chóng được thôi động liên tục tấn công vào nơi nhạy cảm của Nạp Lan Yên Nhiên.

“Ư!”

Bỗng nhiên cảm giác kỳ lạ xuất hiện giữa hai chân khiến Nạp Lan Yên Nhiên vô thức nhìn quanh mọi người, chẳng có bất kỳ ai đang hành động gì kỳ quái cả.

Nhưng cảm giác nơi nhạy cảm truyền về là rõ ràng không sai, nàng đang bị thứ gì đó trêu ghẹo tại vùng trọng yếu của mình.

Hai gối run run và dường như khép nhẹ lại. Nạp Lan Yên Nhiên không tự chủ mà đưa một tay về nơi đó với ý định kiềm lại cảm giác kỳ lạ này.

Nhưng nàng cảm giác được rất nhiều người đang nhìn mình, hành động nơi tay cũng bị đình trệ và sau vài giây cũng đành rút về mặc cho cảm giác khó chịu nơi âm đạo vẫn đang hiện hữu.

“A a, Nạp Lan chất nữ, trước kia nghe nói người được Vân Vận đại nhân thu làm môn hạ, lúc đó còn tưởng là lời đồn, không nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên phú thật là tốt a…”

Tiêu Chiến tán thưởng cười nói.

Ấn ký run lên, Nạp Lan Yên Nhiên đỏ mặt và hai đùi vô thức kẹp chặt lại.

Nước nhờn bắt đầu rỉ ra, nàng cảm giác có chút ngứa ngáy và nơi cửa mình như thể được nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đ-Đó là Yên Nhiên vận khí tốt…”

Nhợt nhạt cười, Nạp Lan Yên Nhiên có chút ăn không tiêu nhiệt tình của Tiêu Chiến. Tay khẽ kéo kéo Cát Diệp bên cạnh.

“A a, Tiêu tộc trưởng, việc tại hạ muốn thỉnh cầu hôm nay cùng Yên Nhiên có quan hệ, hơn nữa việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời…”

Cát Diệp cười khẽ một tiếng.

Sắc mặt hơi đổi, Tiêu Chiến thu liễm nụ cười. Gương mặt ông chìm dần và ánh mắt lướt nhẹ qua Nạp Lan Yên Nhiên đang có chút cứng nhắc trong dáng đứng, nàng như thể đang bị đau bụng hay gì đó tương tự vậy.

Sắc mặt đỏ bừng, hai đùi đè sát nhau và ánh nhìn cũng trở nên rất kỳ dị.

“Cát Diệp tiên sinh, mời nói!”

Tiêu Chiến bỏ qua Nạp Lan Yên Nhiên và hướng về Cát Diệp nói.

“Tiêu tộc trưởng, ngài cũng biết, Vân Lam tông môn quy nghiêm lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Yên Nhiên kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Vân Lam tông… Do một chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại…”

Tuy rằng đang nói từ ngữ có chút khó nghe, nhưng gương mặt của cả Cát Diệp cùng Tiêu Chiến hoàn toàn rất bình thản, chẳng tồn tại sự gượng gạo hay khó chịu nào cả.

“Tông chủ đại nhân hỏi qua Yên Nhiên, biết được nàng cùng Tiêu gia còn có một thân sự, cho nên… Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Tiêu tộc trưởng có thể… giải trừ hôn ước này.”

Tiêu Chiến cau mày, ông giật nhẹ đầu và Nagil đang ngồi cũng động thêm một ngón tay nữa.

“Ha!”

Nạp Lan Yên Nhiên hét lên, nàng giật mình nhìn vào mọi người đang hiện diện và gương mặt đỏ bừng như thể muốn trốn chạy đi.

Nếu có ai tinh mắt sẽ rất dễ phát hiện nơi đùi trong của nàng đang chảy ra một tia nước nhờn đặc sệt, mùi hương nồng nàn của thiếu nữ nhẹ nhàng chui vào mũi Nagil và cậu gật đầu hài lòng.

Vở kịch này cũng thật là nhàm chán.

[Đổi chỗ đi.]

Nagil nói, anh lắc nhẹ đầu và đôi mắt chuyển dần thành một màu nâu nhạt.

Bạn đang đọc Đấu Phá Sắc (Đồng nhân) sáng tác bởi AlfinioFlores
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AlfinioFlores
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.