Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu hay kết thúc ?

Tiểu thuyết gốc · 1317 chữ

Cô đang nghe thư ký Ân báo cáo lịch trình ngày hôm nay trong văn phòng thì điện thoại của anh gọi đến, cô ngả người ra sau, ra hiệu cho thư ký Ân dừng lại tiếp điện thoại:

"Có việc gì sao Phong?"

"Xin hỏi cô có phải là người thân của nạn nhân không ạ?" Một giọng nói lạ của một cô gái trẻ vang lên ở đầu dây bên kia. Cô nghiêm mặt lại hỏi: " Anh là ai? Sao anh lại cầm điện thoại của anh ấy?"

"Tôi là y tá của bệnh viện Trung Ương thành phố Hoa, xin hỏi cô có phải người nhà nạn nhân không ạ? Nếu đúng thì phiền cô mau đến đây làm thủ tục nhập viện, nạn nhân vừa xảy ra tai nạn tại xe cộ trung tâm thành phố, hiện đang được đưa vào chữa trị trong phòng cấp cứu."

Cô vội vàng đứng dậy làm xô đổ chiếc ghế đang ngồi, thư ký Ân xửng xốt hỏi cô làm sao nhưng cô cũng không kịp trả lời chỉ vội nói huỷ toàn bộ lịch trình trong ngày hôm nay. Cô vội vàng chạy ra gara, va vào không biết bao nhiêu người nhưng cô cũng không quan tâm, mọi người trong công ty nhìn thấy cảnh đấy đều không biết việc gì đang xảy ra. Có người còn táo bạo nghĩ chẳng lẽ công ty sắp phá sản hay chủ tịch và phu nhân xảy ra việc chăng? Nhưng ngay sau đó lại phủ quyết điều này bởi đơn giản vì tập đoàn vừa mới mở thêm mấy chi nhánh ở Mĩ đều đang làm ăn rất tốt, sao có thể nói phá sản là phá sản cho được. Còn chủ tịch và phu nhân hôm qua còn ghé thăm công ty nhìn sức khoẻ còn vô cùng tốt nên việc này là không thể nào xảy ra được!

Trên đường đi đến bệnh viện cô luôn đạp chân ga để tăng lên tốc độ cao nhất, vượt qua năm, sáu cái đèn đỏ, bị cảnh sat đuổi theo cũng không quan tâm. Trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là hình ảnh người anh toàn là máu tron vụ tai nạn lần trước, cô thật sự rất sợ lại mất đi anh, cô không thể để điều đó xảy ra một lần nữa, nếu không lần này cô sẽ điên thật mất. Lần này nếu anh không sao thì nhất định cô sẽ mặc kệ lời ông nói mà cưới anh cho bằng được, kể cả có đánh mất vị trí người thừa kế này đi chăng nữa.

Trước cổng bệnh viện là một hàng dài xe cấp cứu và rất nhiều người đứng quây thành một vòng tròn, cô cố gắng len qua hàng người chật ních nhưng người rất đông nên dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể tói được cửa của bệnh viện. Mà ngược lại cô còn bị đám người xô tới giữ vòng tròn, trong đầu cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng đến thế, cô tưởng như hình ảnh của anh đang ngày càng đi xa mình, anh đang không ngừng cầu cứu cô nhưng cô cũng không thể làm được gì cả.

Có lẽ vì quá nhập tâm vào thế giớ của riêng mình nên cô không hề hay biết hình ảnh chiếu lên trước bệnh viện đã thay đổi từ bao giờ, chỉ đến khi tiếng nhạc du dương vang lên cùng với một giọng nói trầm bổng hết sức quên thuộc. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đáng lẽ ra phải nằm trong phòng cấp cứu lại đang đứng giữa vòng trái tim xếp bằng hoa hồng. Anh mặc bộ vest trắng mà ít khi mặc bởi anh nói nhìn nó quá nghiêm trang, anh không thích. Lúc đó cô còn cười bảo anh trẻ con, thế mà lúc này anh lại mặc nó, nhìn anh chững chạc hơn hẳn thường khi, nhìn cũng đẹp đấy chứ. Cô cố gắng hài hước nghĩ.

Anh bước đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô nhìn về phía màn hình, cô nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy hình ảnh quảng cáo bệnh viện đã không còn mà thay vào đó là hình ảnh một cô gái đang đứng trước một cánh đồng hoa hồng đỏ rực, trên tay cầm đoá hoa hồng trắng tinh khôi. Ánh sáng ban mai chiếu lên người cô nhìn như đang phát sáng. Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh như ánh lên liềm vui vô tận. Đó là bức tranh đẹp nhất mà cô từng thấy.

"Nó có đẹp không?"

"Đẹp lắm, nhưng em không được đẹp như vậy đâu Phong à.".Giọng cô nghe như đang nghẹn ngào, nhưng cũng lại giống như đang thủ thỉ.

"Không, trong mắt anh em lúc nào cũng đẹp Ưu à, chỉ là anh không thể vẽ hết vẻ đẹp của em vào trong bức tranh của mình." Nói rồi anh khẽ quỳ một chân xuống, nâng cao bó hoa và một hộp nhẫn cưới:

" Ưu à,anh xin đầu hàng rồi! Em biết không? Thích là yêu một thứ gì đó nhàn nhạt, còn yêu là thích một điều gì đó rất sâu xa. Anh không muốn phải đưa em về nhà rồi lại về nhà một mình, anh muốn hai ta cùng về nhà của chúng mình. Anh muốn trở thành một “nhu yếu phẩm” không thể thiếu trong cuộc sống của em. Anh rất muốn cùng em chia sẻ những đoạn đường dài và khó khăn. Đồng ý lấy anh, em nhé!"

Cô mỉm cười, cố găng để không cho nước mát rơi. Thì ra khi được người mình thích cầu hôn lại tuyệt vời đến vậy, nó còn hay và lãng mạn hơn cả những bài thơ tình của Xuân Diệu, J. SUCKLING và Andrei Voznesensky nữa. Cô mỉm cười tiếp lấy đoá hoa hồng anh tặng, gật đầu nói đồng ý. Anh trao cho cô chiếc nhẫn cầu hôn, mọi người xung quanh vô tay chúc mừng.

"Hay hôn nhau đi, hôn nhau đi"

Mọi người cùng hùa theo giọng nói ấy. Anh nhìn cô đầy dịu dàng, hai người trao cho nhau chiếc hôn lông thắm giữa sự chứng kiến của mọi người.

Hai tháng sau.

Giữa trung tâm thành phố Hoa đông đúc náo nhiệt là khu thương mại mua sắm của nhà họ Phan. Cô kéo anh tới cửa hàng may đồ cưới ở gần đó. Nhìn bên ngoài quán xây theo phong cách cổ điển, trông khá là khác so với kiếm trúc của khu trung tâm thương mại. Nhưng có lẽ chính vì điều đặc biệt đó đã thu hút được nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Pháp- Adeline. Hai người cùng bước vào bến trong quán, do đã có hẹn từ trước nên rất nhanh họ đã được nhân viên dẫn tới phòng thử đồ. Chính giữa căn phòng là một chiếc tủ đồ bằng thuỷ tinh. Bên trong treo một bộ váy cưới màu trắng tuyệt đẹp và một bộ vest trắng, cả hai bộ đều có hoạ tiết hình hoa hồng in chìm- đó là bộ thiết kế của Adeline vừa mới hoàn thành và gửi tới hôm nay.

Cô mặc trên mình bộ váy cưới, bước ra trước cái nhìn đầy ngưỡng mộ của mọi người. Anh tiến lại trước gương ôm cô vào lòng mỉm cười.

"Đẹp không anh."

"Đẹp chứ, đối với anh em lúc nào cũng đẹp hết Ưu à! "

"Vậy sao? Anh thích bộ vest này chứ?"

"Anh thích lắm Ưu à."

"Vậy thì tốt rồi, em chỉ lo anh không thích việc em chuẩn bị thôi."

"Sao anh lại không thích nhỉ, đâu có ai lại chê việc vợ mình đảm đang bao giờ đúng không?"

Bạn đang đọc Đoá hoa hồng đen ở nhà tù Bạch Lãng sáng tác bởi LáBòngKhô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LáBòngKhô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.