Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc ngọt ngào

Tiểu thuyết gốc · 815 chữ

"Phong, em đã thấy khoẻ hơn chưa?"

"Em khoẻ thật rồi, thật đấy. Sáng hôm nay bác sĩ bảo đã xuất viện được rồi, tí chị làm thủ tục xuất viện cho em nhé Ưu."

" Được, để chút nữa chị đi gặp bác sĩ, em uống thuốc chưa?"

" Em uống rồi, hộ sĩ vừa vào cho em uống thuốc xong thì chị tới, chị đã ăn gì chưa, chắc lại chưa ăn đúng không, đừng vì chăm sóc em mà làm mệt bản thân."

"Chị không mệt."

" Chị đừng nói dối em, từ đây đến công ty cần đi một tiếng, mà chị mỗi ngày làm xong cũng là 8 giờ tối, đến chỗ em lúc nào cũng là 9 giờ, đến sáng mới về nhà rồi lại đi làm. Chị cũng vừa mới bị thương mà."

"Chị không sao thật mà, đừng lo. Chị gọt táo cho em ăn nhé."

Hộ sĩ nhìn hai người ngọt lị ở bên nhau thì chỉ cười, hình ảnh này họ thấy nhiều rồi nên đã có thể miễm dịch hoàn toàn. Nhưng hai người này chính là không biết thu liễm gì cả, không biết rằng cẩu độc thân như bọn họ làm cồn việc này cũng không ề dễ dàng gì hay sao.

Hai tuần sau

"Phong này, mình đến nhà gặp ông bà nhé."

" Sao chị không nói sớm với em để còn chuẩn bị, liệu họ có thích em không, lần trước em thấy cô chú của chị không thích em lắm." Anh cúi đầu, mái tóc rũ xuống che đi cảm xúc trong đôi mắt đẹp.

"Chị xin lỗi vì đã quên không nhắc trước với em, hay để chị gọi bảo họ chuyển sang hôm khác nhé!"

" Không cần đâu, dù gì cũng cần phải gặp mà, chỉ là em hơi hồi hộp thôi."

"Ừ, chị hiểu"

Nhà của Phan gia xây dựng theo phong cách khá cổ điển, nhìn bề ngoài giống kiểu lâu đài ở Pháp, vườn hoa bạch vi cùng hoa hồng xanh trông rất đẹp.

"Anh xuống đi, cẩn thận không ngã đấy"

"Được, em khoẻ rồi mà chị, em có còn là con nít nữa đâu mà chị cứ lo xa thế. Nhưng sao chị lại thay đổi xưng hô thế?"

"Như vậy tốt hơn, chúng ta là người yêu, không phải sao."

" Ừ " Anh cười khẽ hôn lên mái tóc cô, trong đôi mắt ấy như có cái gì đó xao động,nhưng rất nhanh đã biến mất, nhanh đến lỗi chính anh cũng không nhận ra, để rồi sau này khi tình căn bén rễ hối hận muộn màng.

" Hai đứa đến rồi à, mau vào đi ông chủ đợi lâu rồi đấy."

"Dạ vâng dì Từ".

"Ông nội, ông xem con cùng ai tới gặp ông này."

"Nha đầu con còn biết đường về cơ đấy."

" Ông nói cái gì đấy, hiếm khi a Ưu về nhà ăn cơm cùng, lão già ông già rồi lắm tật đấy hử?"

"Bà, tôi mới không thèm chấp bà."

"Kệ lão ấy, a Phong mau đến đây, đây là cháu rể tương lai của bà nhỉ, nhìn không tồi a, đẹp trai hơn ông già kia khi trẻ nhiều."

" Cái đồ nông cạn, thiếu hiểu biết, chỉ biết nhìn bề ngoài, ấu trĩ."

" Ông nói ai ấu trĩ, già rồi không lên thân, lại đây cháu rể, lại đây ngồi với bà, để bà xem cho kĩ nào." Nói xong bà kéo hai người ngồi xuống. Anh không kịp định hình lại đã bị bà nôi của cô kéo xuống, liền vội vàng cảm ơn và chào hỏi tất cả mọi người. Thì ra người nhà của cô cũng không nhiều lắm, hai người lần trước có vẻ khó chịu với anh trong bệnh viện là cô và chú của Vô Ưu. Còn chàng trai trẻ mặc áo trắng nhìn có vẻ hết sức ôn nhu kia là em họ của cô : Phan Ngọc Lân. Mọi chuyện hết sức thoải mái, không giống như những gì anh tưởng tượng.

Lúc cả nhà đang uống trà chiều bỗng bà nôi lên tiếng:

"Tiểu Phong hai đứa định bao giờ thì cưới vậy?."

"Con thì không sao, chỉ cần em ấy đồng ý là được ." Anh quay sang nhìn cô cười, nụ cười hết sức ôn nhu ấm áp.

Trên đường đi về anh hỏi cô:

" Vừa nãy ông gọi em lên thư phòng làm gì vậy?"

" Không có gì, ông chỉ bảo em phải chăm sóc tốt cho anh, ông còn thương anh hơn cả em nữa."

"Sao có thể chứ, chắc chắn là họ sợ em bắt nạt anh thôi."

" Em nào giám a" Cô cười nói đầy hài hước, trong đôi mắt ấy toát lên sự dịu dàng và hạnh phúc.

Bạn đang đọc Đoá hoa hồng đen ở nhà tù Bạch Lãng sáng tác bởi LáBòngKhô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LáBòngKhô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.