Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 597 chữ

Sân bay: Chuyến bay mang mã số 10034 sắp hạ cánh, kính mong quý khách thắt chặt giây an toàn.

" Vô Ưu ở đây, đưa đồ đây để tài xế để lên xe giúp con nhé. Trông con dạo này gầy quá, việc bên đấy chắc vất vả lắm hả, nếu vậy thì cứ chuyển về đây mà làm luôn với cô chú."

" Cô à con không sao đâu, dạo này ông bà có khoẻ không ạ? Chú đâu rồi cô?"

" Ông bà nội dạo này vẫn khoẻ, chỉ là họ rất nhớ con, lần này con về thì ở lâu thêm một chút để chơi với họ cho họ đỡ buồn. Còn cái lão già Phan Trình Khiêm chết tiệt ấy vốn là nói sẽ tới đón con, nhưng đi được nửa đường thì nghe môt cuộc điện thoại xong gấp gáp chạy về công ty rồi."

" Không sao con có thể tự mình về cũng được mà cô."

" Thế sao được, thôi đến nhà rồi, vào nhà thôi."

"Vâng ạ."

Thời gian quả là không đợi ai bao giờ, cái sân ngày xưa cô và nhóc cùng ngồi vẽ tranh trở lên khác quá, cái dây đu mà nhóc thích cũng đã không còn nữa rồi, cô nhi viện càng ngày càng đông trẻ em, lão viện trưởng không còn thật là tốt, chúng cũng sẽ không phải chịu cái khổ đau mà những đứa trẻ trước kia phải gánh chịu.

Giữa vườn hoa của cô nhi viện Hạnh Phúc một chàng hoạ sĩ đang say mê vẽ tranh, cô nhẹ tiến về phía chàng trai, nhìn anh ta trông rất quen, cô cất tiếng:" Xin hỏi chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"

Anh chàng hoạ sĩ quay đầu lại, khuôn mặt có cái gì đó vô cùng quen thuộc, khuôn mặt mà hàng đêm cô luôn mơ thấy, luôn mong muốn được gặp lại, nhưng cái giây phút gặp lại không kịp chuẩn bị này lại khiến cô không biết lên làm thế nào, lên nói gì đây.

"Lâu rồi không gặp chị Ưu."

" Ừ, lâu rồi không gặp, em dạo này khoẻ chứ, cô ấy, sao rồi?"

Từ Phong nhẹ mỉm cười, đáp " Bọn em đã chia tay lâu rồi, hôm qua cô ấy gọi tới bảo là rất khoẻ, chị dạo này có khoẻ không? Trông chị khác quá, chút nữa là em không nhận ra chị rồi."

" Ừ, em có rảnh không, uống một ly coffee nhé."

" Được ạ"

Dưới gốc cây cổ thụ già tán rộng quán coffee nhỏ xinh trông thật yên bình trong cái nhộn nhịp của thành phố Hoa. Chiếc chuông gió cheo ở cửa cứ đung đưa kêu tiếng leng keng, leng keng mỗi khi có khách tới.

" Thành phố thật đẹp chị nhỉ."

"Ừ, nhưng hơi khác so với trước đây."

" Dạo này chị có dự tính gì không, em nghe nói chị đã trở về nhà rồi à?"

"Ừ, chị về làm cho công ty của gia đình rồi định cư luôn bên Pháp, tuần trước vừa mới trở về. Em định về đây ở luôn hay chỉ định đi du lịch thôi?"

" Em định định cư luôn, đi xa quê lâu quá, có chút mệt rồi."

" Ừ, vậy có gì khó khăn cứ gặp chị nhé, đây là danh thiếp của chị"

"Được. em nhất định sẽ gọi, lúc ấy chị đừng chê em phiền đấy."

Sao có thể ghét bỏ được chứ.( Cô mỉm cười nghĩ ).

Bạn đang đọc Đoá hoa hồng đen ở nhà tù Bạch Lãng sáng tác bởi LáBòngKhô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LáBòngKhô
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.