Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rãnh tử thần(2)

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Vào buổi chiều, khi xuống khỏi giường thì ông nội lại đưa tôi đến rãnh tử thần. Lần này vì là ban ngày và có ông nội bên cạnh nên tôi cũng không đến nỗi sợ quá, thế là tôi lại đi đến rãnh tử thần. Khi đến nơi tôi chỉ thấy nơi này thực sự là một nơi hoang vu, đâu đâu cũng đều là những nấm mộ lộn xộn với cỏ dại mọc um tùm. Tất nhiên cũng có thể thấy những mảng tường cũ nát của những ngôi nhà cũ lụp xụp trong đám cỏ dại, nhưng những bức tường cũ kỹ này chỉ còn chưa cao quá đầu người vì bị dầm mưa dãi nắng quanh năm. Rõ ràng là những ngôi nhà trong thôn làng mà tôi nhìn thấy đêm qua hoàn toàn không hề tồn tại!

Kể từ đó, tôi càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ vào những điều quỷ thần mà ông nội nói với tôi và tôi đã học tập về âm dương, phong thủy một cách rất nghiêm túc.

m dương và phong thủy vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nhưng ông nội nói muốn hiểu phong thủy thì bắt buộc phải hiểu âm dương. Mà trong thực tế thì điều này rất đúng, âm dương và phong thủy đan xen lẫn nhau không thể tách rời.

Kể từ sau lần ấy, tôi cũng thành thật thu hồi vài phần dã tâm mà yên ổn một lòng đi theo ông nội học tập, lâu dần tôi cũng thường xuyên được thể hiện tay nghề.

Tôi nhớ rõ có một lần trong thôn đang tu sửa lại con đường. Lúc toàn bộ nhân công trong thôn đang đào núi đập đá, đến khoảng gần trưa thì bất ngờ đồng chí bí thư chi bộ thôn và một số người dân chạy đến nhà muốn gặp ông nội tôi.

Khi đó, ông nội tôi vừa được mời đi xem phong thủy ở một huyện lân cận, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi. Vì vậy, tôi nói với họ rằng ông nội không có ở nhà và có thể đến ngày mai ông ấy mới về được.

Mấy thôn dân vừa nghe như vậy thì đột nhiên lộ ra vẻ rất lo lắng và lẩm bẩm: “Phải làm sao bây giờ, lão Trần không có ở đây thì chúng ta phải tìm ai đây?”

Bình thường nếu không có việc gì khó thì hiếm khi dân làng đến nhà chúng tôi. Ông nội bị quy chụp là một “địa chủ phá sản”, tuy là địa chủ đã “phá sản” nhưng ông ấy vẫn không phải là giai cấp địa chủ. Vì vậy, dân làng và ngay cả những người thân thích của nhà họ Trần cũng không lui tới nhiều với ông nội vì sợ bị dính líu. Tất nhiên, trừ khi trong nhà họ có người gặp phải chuyện tà môn gì đó, như vậy thì họ liền chạy tới để nhờ ông nội giúp đỡ.

Hôm nay những người dân làng này đột nhiên lại tìm đến tận cửa, hơn nữa nhìn họ có vẻ rất lo lắng nên tôi đoán chắc là họ đang gặp phải chuyện gì đó. Vì vậy, tôi bèn hỏi họ rằng có phải mọi người đang tìm ông nội có chuyện gì gấp không?

Thoạt đầu mấy người dân trong làng lắc đầu không muốn nói với tôi. Bí thư chi bộ thôn nói: “Nếu lão Trần không có ở đây thì chúng ta phải đi qua thôn Lý tìm bà đồng Lý thôi.”

Bà đồng Lý là một bà đồng ở ngay thôn làng bên cạnh, nghe nói là thần của đền Hoàng Đại Tiên. Vừa nghe dân làng nhắc đến việc tìm bà đồng Lý, tôi liền biết chắc chắn họ đang gặp rắc rối, tôi bèn nói: “Nếu mọi người đang gặp rắc rối thì có thể nói với tôi, mặc dù ông nội tôi không có ở đây nhưng mấy chuyện nhỏ thì tôi có thể giải quyết được. Nếu mọi người đi tìm bà đồng Lý thì phải đợi đến buổi tối mới có thể tìm được bà ta rồi mới mời qua đây, dù gì cũng cách hơn hai mươi dặm đường núi.”

Nghe tôi nói như vậy, bước chân của bí thư chi bộ thôn liền dừng lại khi đang chuẩn bị rời đi. Lúc này, mấy người dân làng bên cạnh lẩm bẩm: “Nhị Cẩu đi theo lão Trần nhiều năm, có lẽ thật sự có thể cứu được Thiết Trụ.”

“Đúng, đúng, đúng. Bây giờ Thiết Trụ đã bị ngất nên không thể đợi chúng ta đi mời bà đồng Lý đến được. Hãy để Nhị Cẩu đi thử trước xem sao. Nếu thật sự không được thì chúng ta hãy đi mời bà đồng Lý cũng chưa muộn.” Một thôn dân cũng phụ họa theo.

Khi bí thư chi bộ thôn nghe dân làng nói vậy, ông ta bèn thở dài, gật đầu và nói: “Nếu đã như vậy thì cứ để Nhị Cẩu đi thử xem.”

“Bí thư chi bộ, vừa rồi mọi người nói Thiết Trụ bị té xỉu. Vậy đã xảy ra chuyện gì với Thiết Trụ vậy?” Thiết Trụ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi của thôn làng chúng tôi nên khi nghe vậy tôi lập tức hỏi họ.

Bí thư chi bộ nói: “Hôm nay mọi người đều đang tập trung tu sửa con đường ở ngoài thôn, đang sửa chữa thì bất ngờ đào được từ trong lòng đất mấy cái đầu đá trông rất tà môn kỳ quái. Đang lúc đoàn người cảm thấy kỳ lạ vây quanh xem thì đột nhiên Thiết Trụ ngã xuống đất rồi sùi bọt mép khiến mọi người hoảng sợ chết khiếp. Bởi vì những cái đầu đá đó là do Thiết Trụ đào lên nên ai cũng nghĩ chuyện này không hay rồi, bởi vậy mới đến tìm ông nội cậu.”

Vừa nghe thấy những lời này, tôi cũng hoảng sợ. Còn có những chuyện kì lạ như vậy ư? Lại có thể đào được mấy cái đầu đá từ trong lòng đất sao? Hơn nữa Thiết Trụ còn bị té xỉu vì đào những cái đầu đá kia.

Lúc này bí thư chi bộ có vẻ lo lắng gọi tôi: “Đừng thất thần như thế nữa, mau chạy nhanh ra cổng thôn xem đi. Thiết Trụ vẫn còn đang nằm trên mặt đất kia kìa.”

Ngay lúc ấy tôi cũng biết sự việc khá nghiêm trọng, dù sao mạng người cũng là quan trọng nhất nên tôi liền vào nhà lấy một chiếc túi vải màu vàng của ông nội rồi đi theo họ, lao đến nơi đã xảy ra chuyện…

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Quái Đàm(Bản dịch) của Phan Hải Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatlosinhhoa18
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.