Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tượng đá của tà môn(1)

Phiên bản Dịch · 1347 chữ

Nơi xảy ra tai nạn cách cổng thôn không xa, ở đó có một ngọn núi lớn, đường vào thôn không thông chính là do ngọn núi lớn này chắn ngang. Từ bao đời nay, trong thôn chỉ có một con đường nhỏ hẹp lát đá xanh dẫn ra khỏi làng. Cách đây vài ngày, trong thôn đã một cuộc họp tập thể để quyết định sửa chữa một con đường lớn cho xe cộ qua lại. Vì thế, mấy ngày nay, tất cả dân làng đều làm việc vô cùng hăng hái.

Theo chân nhóm bí thư chi bộ rời khỏi thôn. Một con đường đất rộng lớn xuất hiện trước mặt họ. Tuy rằng con đường lớn này đã được mở rộng trên nền móng đường cũ, nhưng bỗng nhiên con đường lát đá xanh ban đầu trở thành một con đường giao thông xe cộ vẫn gây ra một cảm giác thay hình đổi dạng.

“Ở ngay phía trước.” Bí thư chi bộ chỉ về phía trước, bước chân không khỏi tăng tốc.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, quả nhiên cách 100 m phía trước đã có rất đông dân làng tập trung. Lúc này họ đã tạm dừng công việc trong tay và tụ tập lại bàn tán sôi nổi. Mặc dù còn cách xa cả trăm mét nhưng đã có thể thấy được sự hoảng loạn của mọi người.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đi tới trước mặt mọi người. Lúc này đoàn người cũng nhìn thấy chúng tôi nên vội vàng chạy qua, liếc mắt nhìn chúng tôi rồi lại càng lo lắng thêm. Các thôn dân đều hỏi dồn dập: "Lão Trần đâu? Sao lão Trần vẫn chưa tới?"

“Ông nội tôi đi xem phong thủy ở huyện bên cạnh, chắc là hôm nay ông ấy sẽ không về được.” Tôi trả lời đơn giản.

Mọi người hốt hoảng khi nghe tin ông nội tôi không có ở nhà, nhao nhao hô hoán rằng phải làm sao bây giờ.

Lúc này, bí thư chi bộ nói với mọi người: "Mặc dù lão Trần không có ở nhà nhưng Nhị Cẩu đã ở cùng lão Trần nhiều năm. Có lẽ Nhị Cẩu có thể giải quyết chuyện Thiết Trụ!"

“Cậu ta?” Trong lúc nhất thời, tất cả các thôn dân đều nhìn về phía tôi, những ánh mắt đảo quanh đánh giá làm cho tôi cảm thấy khó chịu, như thể họ chưa bao giờ nhìn thấy tôi vậy.

“Cậu ta… cậu ta có thể làm được không?” Sau khi sửng sốt một lúc lâu, một người phụ nữ tỏ ra nghi ngờ.

“Đúng, đúng, đúng, Nhị Cẩu chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, có thể chữa khỏi bệnh cho Thiết Trụ không?” Có người hoài nghi, tức khắc mọi người cũng đồng loạt hỏi lại.

Thấy mọi người hoài nghi về việc liệu tôi có thể ứng phó với những khó khăn hiện tại hay không, tôi liền đi tới trước mặt bí thư chi bộ và nói với mọi người: "Tất cả chúng ta vẫn chưa biết tại sao Thiết Trụ lại ngất xỉu, chỉ là hiện giờ ông nội tôi không có ở đây, trước mắt mạng người đang bị đe dọa, tôi cũng chỉ đành bất chấp khó khăn mà thử xem. Không dám chắc sẽ thành công nhưng còn hơn cứ đứng đây và lo lắng suông như bao người khác."

Khi tôi vừa nói thế, tất cả mọi người tức khắc nghẹn lời, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Còn tôi cũng lười lý luận thêm, chỉ vội vàng hỏi: "Thiết Trụ đâu?"

Đám đông tản ra, sau đó tôi thấy Thiết Trụ nằm trên mặt đất. Tôi vội vàng đi tới hai bước tới trước người Thiết Trụ, lúc này mặt Thiết Trụ tái nhợt không còn chút máu, trán lấm tấm mồ hôi, thân thể run rẩy, miệng sùi bọt mép, trông rất đáng sợ.

Tôi và ông nội tôi đã từng thấy những ca bệnh tương tự như vậy ở thôn bên, đã quá quen thuộc với những loại tình huống này, vì vậy tôi tức thì than thầm một tiếng không ổn rồi!

Các thôn dân nghe thấy thế thì đều đồng loạt hỏi tôi có phải đã nhìn thấy gì không.

Tôi nói: "Thiết Trụ đã xúc phạm tới một hung thần ác sát nào đó!"

Các thôn dân hốt hoảng hỏi tôi có nghiêm trọng không, có thể chữa khỏi hay không.

Tôi nói với họ rằng, phàm là xúc phạm tới hung thần ác sát, nhẹ thì chóng mặt nôn mửa, nặng thì bị mất mạng ngay lập tức.

Tôi không dọa mọi người, đây là những lời trước đây ông nội đã nói cho tôi biết. Bây giờ phát hiện Thiết Trụ có triệu chứng phạm phải hung thần ác sát, trong lòng tôi cũng rất lo lắng. Tôi ngẫm nghĩ rồi đành phải nói với mọi người: "Bây giờ không còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể thử theo cách mà ông nội đã dạy cho tôi."

Các thôn dân nhanh chóng gật đầu, thúc giục mau mau làm phép để cứu Thiết Trụ.

Lúc này, tôi không dám chậm trễ, vội vàng cởi túi vải màu vàng của ông nội để lại, tìm bút mực trong túi, sau đó bấm ngón tay, dùng bút mực vẽ một bùa Hóa Sát trên trán Thiết Trụ, đồng thời niệm chú: "Thiên thanh địa minh, nhật nguyệt truy thân, Bắc Đẩu tử quang phu nhân phá trấn… lập tức tuân lệnh."

Bùa Hóa Sát này do ông nội dạy cho tôi, trước đây ông ấy cũng từng sử dụng bùa này để hóa giải mấy chuyện như vậy. Nhưng khi tôi vẽ bùa xong, mọi người vây xung quanh Thiết Trụ đợi hồi lâu cũng không thấy Thiết Trụ tỉnh dậy, trong lòng họ không khỏi bắt đầu lo lắng. Tất cả đều giương mắt nhìn tôi, hiển nhiên là đang hỏi tôi bùa này có công dụng hay không.

Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy cho nên trong lòng cũng không có chút cơ sở nào. Theo lý mà nói, một khi bùa hóa sát được vẽ ra thì bệnh nhân hẳn là sẽ tỉnh dậy, nhưng Thiết Trụ lại không hề có động tĩnh gì. Chỉ có điều, lúc này Thiết Trụ đã không còn đáng sợ như trước, ít nhất là không bị co giật và sùi bọt mép nữa.

Tôi suy nghĩ một chút, chẳng lẽ bởi vì Thiết Trụ phạm phải hung thần ác sát cho nên dương khí mới yếu ớt đến cực điểm, là nguyên nhân khiến người bệnh lâu tỉnh dậy?

Nghĩ đến đây, tôi liền nói với mọi người mau nới lỏng quần áo của Thiết Trụ.

Mặc dù mọi người không biết tôi định làm gì nhưng họ vẫn vội vàng cởi hết đồ của Thiết Trụ theo lời của tôi.

Lúc này, tôi bấm pháp quyết một lần nữa, lấy bút vẽ bùa trên ngực Thiết Trụ, đồng thời niệm chú: "Hách Hách viêm dương, quang chiếu huyền minh, thiên thần vạn thánh, hộ kỳ chân linh, thể hữu kim quang, cái ánh kỳ thân, ngũ cương đằng đằng, kim quang tốc hiện, lập tức tuân lệnh!"

Thứ tôi vẽ ra là một lá bùa "Hồi Chuyển Thái Dương", có thể nhanh chóng khôi phục lại dương khí cho những người suy yếu dương hỏa. Thân thể con người có ba ngọn lửa, đỉnh đầu và hai bả vai mỗi chỗ một ngọn lửa. Ngọn lửa này được gọi là dương hỏa, dương hỏa tràn đầy thì bách tà bất xâm. Những người phạm phải hung thần ác sát giống như Thiết Trụ, quá nửa là do vận mệnh của bản thân không tốt, dương hỏa không vượng, sau khi phạm phải hung thần ác sát, dương hỏa sẽ ngày càng suy yếu, thậm chí có thể trực tiếp dập tắt ba ngọn dương hỏa.

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Quái Đàm(Bản dịch) của Phan Hải Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatlosinhhoa18
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.