Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rãnh tử thần(1)

Phiên bản Dịch · 1373 chữ

Lúc tôi quay đầu lại thì thấy phía sau không có ngôi nhà nào cả, đừng nói là nhà cửa mà thậm chí ngay cả thôn làng cũng đều không thấy đâu hết.

Rõ ràng lúc nãy có một ngôi làng với những ngôi nhà nằm ở đây, thế mà bây giờ đã biến thành một vùng đất hoang vu cằn cỗi rồi! Điều duy nhất không thay đổi là trên toàn bộ khu đất hoang đều là đám cỏ dại cao quá đầu người mọc um tùm thành bụi, cùng với những gò đất nhỏ nằm san sát nhau trong khu đất này.

Nhìn thấy những điều này thì làm sao mà tôi còn không hiểu được chứ. Những gò đất nhỏ này nếu không phải là những nấm mộ thì còn là gì nữa đây?

Những ngôi mộ này trải dài khắp vùng đất hoang vu, nằm lộn xộn và mất trật tự. Một ngôi mộ bên phía đông, một ngôi mộ bên phía tây, một số ngôi mộ có bia mộ, có những ngôi mộ chỉ lộ ra những gò đất nhỏ thấp lè tè mà nếu không để ý thì có thể không nhận ra đó là một ngôi mộ!

Những đám lửa ma trơi trong những ngôi mộ này rõ ràng là những chiếc đèn lồng trắng treo trên xà cửa của mấy ngôi nhà lúc nãy. Tôi lại nhìn qua chỗ lúc nãy vừa mới ê a hát tuồng kịch cách đó không xa thì thấy vẫn là đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt. Nhưng sân khấu đã không còn nữa mà chỉ thấy mấy người hát hí khúc đứng trên mấy chiếc quan tài lớn màu đen ngòm! Bên dưới quan tài là những bóng ma trắng lóa, bên cạnh là lá cờ phướn gọi hồn bị gió đêm thổi phát ra tiếng vù vù…

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi rùng mình dữ dội, toàn thân nổi hết da gà. Tôi biết mình đã nhìn thấy ma.

Tôi sợ hãi vô cùng, làm sao mà dám ở lại nữa chứ. Thế là tôi vội ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn.

Lúc đó ánh trăng rất sáng nên tôi nhìn rất rõ, nhưng chạy một hồi lâu mà tôi cũng không hề thấy bóng dáng của khu rừng đâu cả. Khi nhìn ra xung quanh thì mới phát hiện ra bản thân vẫn còn đang ở bãi đất hoang ban nãy.

Lúc này, tôi vừa liếc mắt liền nhận ra con thỏ hoang lúc nãy lại xuất hiện trên một ngôi mộ bên tay trái của tôi. Nó đứng thẳng thân mình lên rồi liếc mắt nhìn tôi, sau đó kêu lên một tiếng rồi đi vào trong ngôi mộ kia.

Bây giờ tôi cảm thấy con súc sinh này thật là quỷ quái nên nào dám bắt nó chứ, tôi chỉ muốn biến khỏi đây càng sớm càng tốt mà thôi. Nhưng chính vào lúc tôi đang muốn chạy trốn thật nhanh thì đột nhiên, từ phía sau bia mộ nơi mà con thỏ biến mất lại xuất hiện một ông già, trên tay ông ta còn cầm một chiếc đèn lồng màu trắng, dáng vẻ trông rất ghê tởm nên suýt chút nữa đã hù tôi chết khiếp. Tôi hét lên thật to và quay người bỏ chạy!

Nhưng chạy chưa được bao xa thì lại có một người khác nữa đi đến trước mặt tôi. Ông ta mặc một bộ đồ màu trắng và cũng mang theo một chiếc đèn lồng.

Ngay khi tôi định quay đầu lại thì bỗng nhiên nghe thấy người đó gọi tên tôi. Ông ta gọi Nhị Cẩu, Nhị Cẩu.

Vừa nghe thấy giọng nói này thì tôi không còn sợ hãi nữa, vì đó là giọng của ông nội tôi. Ông ấy đến đây để tìm tôi.

Tôi lập tức lên tiếng đáp lại và chạy qua đó. Ông nội nhìn thấy tôi thì vừa mừng vừa sợ, liền mắng tôi một trận tơi bời.

Tôi nói với ông ấy rằng có một ông già đang đuổi theo tôi ở phía sau, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì mảnh đất hoang vu chết chóc lại im lặng như tờ, chẳng có gì cả mà chỉ có âm thanh của mấy con rắn và côn trùng đang kêu xì xèo không ngừng mà thôi…

Ông nội không nói gì, chỉ bảo tôi mau chóng về nhà trước. Khi về đến nhà, ông nội bắt đầu hỏi tại sao nửa đêm nửa hôm mà tôi lại chạy đến chỗ rãnh tử thần làm gì.

Rãnh tử thần, nơi đó lại có tên gọi là rãnh tử thần sao? Vừa nghe tên đã khiến tôi cảm thấy rùng mình sợ hãi rồi.

Trước đây tôi đã từng nghe đến cái tên rãnh tử thần do người trong thôn nói rồi. Người ta nói rằng trước đây chỗ đó không có tên như vậy, nhưng vì một trận bệnh dịch càn quét qua khiến dân làng chết hết nên người ngoài gọi thôn làng đó là rãnh tử thần.

Dân làng từng kể rằng, oán khí của người chết rất mạnh, người lạ đi đến đó sẽ gặp chuyện không may nên dần dà không còn ai đặt chân đến nơi đó nữa! Mặc dù đã nghe đến cái tên này từ dân làng nhưng tôi lại không biết rãnh tử thần nằm ở chỗ nào.

Khi biết mình đã đi đến rãnh tử thần một cách mơ hồ, nỗi sợ bắt đầu trào dâng trong lòng tôi. Thế là sau đó tôi đã kể rõ đầu đuôi mọi chuyện mà mình đã trải qua vào đêm hôm đó cho ông nội nghe, bao gồm cả việc bắt con thỏ, ông nội Dương, Thường Thái Nãi, tôi kể hết tất cả cho ông nội nghe.

Nghe xong, ông nội không khỏi hoảng sợ. Ông nội nói nếu đêm nay tôi không gặp được ông nội Dương thì chắc chắn cái mạng nhỏ này của tôi đã phải nộp cho rãnh tử thần rồi. Tôi lại càng thêm hoảng sợ và hỏi rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Ông nội liền nói với tôi rằng con thỏ đó có thể không phải là một con thỏ bình thường, mà là một thứ đồ chơi tà môn. Tôi đã bị thứ đồ dính tà đó mê hồn dẫn dắt tới rãnh tử thần. Cũng may có ông nội Dương ra tay giúp đỡ, nếu tôi thật sự ở lại thì sau đêm nay ông nội sẽ phải đến đó nhặt xác tôi về rồi.

Vừa nghe ông nội nói như vậy, mồ hôi lạnh của tôi tuôn ra như mưa. Tôi lại hỏi Thường Thái Nãi kia là ai thì ông ấy nói rằng rất có thể đó chính là địa tiên, xà tinh.

Nghe đến đây, tôi càng nghĩ lại càng lo sợ. Sau đó ông nội liền vẽ ba lá bùa, đốt thành tro rồi bỏ vào trong bát nước và nói rằng nếu tôi không muốn bị bệnh trong ba bốn ngày thì hãy uống nước lá bùa đó vào. Thế rồi ông ấy không thèm để ý đến tôi mà liền cầm nhang đèn vàng mã đi ra ngoài và nói đi gửi tiền cho ông nội Dương.

Sau khi ông nội đi, tôi ngoan ngoãn uống hết bát nước lá bùa kia. Mặc dù đã làm như thế nhưng đêm đó tôi vẫn bị sốt cao, lại còn bị mê sảng cả đêm. Hơn nữa khi đang nửa tỉnh nửa mê thì tôi còn mơ thấy ông nội Dương, ông ta nói rằng nếu mình không nói cho ông nội tôi biết thì tôi đã chết ở rãnh tử thần rồi, nếu tôi muốn thoát khỏi vùng đất hoang vu đó thì chính là chuyện rất khó khăn.

Cứ như vậy, tôi liên tục sốt cao đến tận trưa hôm sau mới chuyển biến tốt hơn. Ông nội nói nếu tôi không uống nước lá bùa kia thì chắc chắn tôi sẽ phải nằm trên giường tận nửa tháng mới dậy nổi.

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Quái Đàm(Bản dịch) của Phan Hải Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatlosinhhoa18
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.