Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ hát hí khúc(2)

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Cứ như vậy, trò đuổi đánh diễn ra hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy sợ. Bởi vì lúc này, tôi đã vô tình chạy sâu vào trong rừng từ lúc nào không hay.

Mà người trong thôn ai ai cũng biết rõ, buổi tối không nên tùy tiện đi lung tung, nếu không sẽ bị quỷ quấn, hay thậm chí tệ hơn là gặp "Quỷ đập tường", suốt đêm đó có tìm đường nào cũng không thể thoát ra được. Mà cánh rừng trước mắt này chính là nơi mà ít người lui tới nhất, cây cối trong rừng rậm rạp, cành lá um tùm xum xuê. Ban ngày có mặt trời mà ánh sáng còn khó len qua được mấy tán lá, ban đêm thì khỏi phải bàn rồi, tối đen như mực. Lúc nhỏ nghe dân làng nói nơi này bị ma ám, quỷ thường ở đây làm loạn. Có người còn nói trước đây có thôn dân đụng trúng quỷ đập tường, sau khi trở về thì biến thành kẻ si đần, không được bình thường.

Khi trong lòng tôi bắt đầu dấy lên cảm giác sợ hãi thì con thỏ kia lại tiến về phía tôi hai bước. Nhìn thấy vậy, tôi lắc đầu, thầm nghĩ trên đời này vốn không có ủa ma quỷ, mấy lời đồn đó là do người lớn cố ý nghĩ ra để dọa mấy đứa nhỏ không được chạy đi lung tung. Sau đó, tôi lại tiếp tục vung cây củi lên, đuổi theo con thỏ.

Cuộc rượt đuổi này đã vô tình kéo tôi đi xuyên qua cánh rừng, đến một bãi đất rộng bằng phẳng. Trên mảnh đất này, tôi chỉ thấy những ngôi nhà nối tiếp nhau, nhà được làm bằng loại gạch phơi nắng không nung, ngói màu đen, phía trước căn nhà cỏ dại mọc thành bụi. Mà nhìn đống cỏ dại mọc có khi còn cao hơn người nữa, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy đây rõ ràng là một ngôi làng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ khác, dưới ánh trăng, tôi quan sát kĩ hơn thì phát hiện những bóng trắng lấp ló trong đống cỏ dại, truyền đến tai tôi âm thanh mọi người đang nói chuyện với nhau.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi ngây ngẩn cả người, tại sao lại có người ở một nơi như vậy?

Tôi đã sống ở thị trấn này được hơn năm sáu năm nay, nhưng chưa bao giờ nghe có người nói là ở đầu kia của cánh rừng này sẽ có một ngôi làng như vậy. Phải biết rằng xung quanh đây có bao nhiêu ngôi làng tôi có thể kể tên bấy nhiêu, không chỉ thế, vì ông nội thường hay đưa tôi đi khắp làng trên xóm dưới xem phong thủy, nên không thể có chuyện tôi không biết được.

Trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác kỳ quái, mà con thỏ hoang trước mặt đột nhiên lại xông thẳng vào ngôi làng kia. Nhìn thấy vậy, tôi cũng bất chấp, liều mình đuổi theo...

Tôi đi xuyên qua đám cỏ dại mọc um tùm trước mặt rồi tiến thẳng vào bên trong ngôi làng cổ quái kia. Đi lại gần tôi mới phát hiện ra, những ngôi nhà ở đây trông cũng rất quái đản. Bởi những ngôi nhà này đều đổ nát đến mức không thể tả nổi, nó không chỉ gói gọn trong từ rách nát, mà cửa sổ xung quanh cũng bám đầy mạng nhện, thoạt nhìn giống như một ngôi nhà bị bỏ hoang đã lâu không có người ở.

Hơn nữa, có những ngôi nhà đã bị sập, trải qua nhiều năm mưa dập gió vùi, bức tường đất tàn tạ còn xuất hiện những đường rãnh do nước mưa xói mòn.

Dù là vậy nhưng trước cửa những căn nhà hoang đổ nát lại có treo những chiếc đèn lồng màu trắng với ngọn đèn dầu u ám lờ mờ, điều đó chứng tỏ ngôi nhà này có người ở, không phải là một ngôi nhà không chủ bị bỏ hoang.

Có lẽ tại thời điểm đó tôi vẫn còn quá nhỏ nên không biết sợ là gì, vẫn cứng đầu cứng cổ đi sâu vào trong thôn, chỉ bởi vì một lý do là con thỏ hoang kia đã chạy vào trong đó...

Sau khi đi qua mấy ngôi nhà bị dột nát đổ vỡ thì đột nhiên, phía trước bỗng truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, nếu nghe kỹ sẽ thấy cả tiếng đàn nhị và kèn Xô-na!

Tính tò mò bắt đầu nổi lên, tôi theo tiếng khua chiêng gõ trống đó đi sâu vào trong, trước mắt bỗng hiện ra một bãi đất bằng phẳng khác, nơi đây không có cỏ dại mọc um tùm. Một sân khấu kịch được đặt riêng trên bãi đất đó, bên trên sân khấu còn có mấy người mặc đồ diễn đang xướng tuồng!

Trên sân khấu kịch là tiếng nhạc rộn rã, còn bên dưới sân khấu là mấy đầu người nhấp nhô theo nhạc, giữa đêm khuya thanh vắng, nơi này bỗng trở thành nơi náo nhiệt vô cùng!

Mà thời đại đó đến điện còn chưa có mà dùng chứ nói gì đến TV, vậy nên nếu có diễn tuồng là khắp làng trên xóm dưới ai cũng vui vẻ đi xem náo nhiệt.

Mà lúc đó tôi lại vô tình tìm thấy nơi diễn tuồng để xem nên vui đến mức chẳng nghĩ được gì.

Người đứng dưới sân khấu xem tuồng cũng ngày một đông, có nam có nữ, có già có trẻ, có điều các ăn mặc thì vô cùng kỳ quặc, có kiểu cổ đại, cũng có kiểu hiện đại, nhưng nhìn quanh, ngó trái ngó phải tôi lại chẳng quen một ai trong số họ cả.

Đúng lúc sự hứng thú của tôi đang dâng lên cao thì đột nhiên, có người chạy ra kéo tôi lại, nói rằng không phải đứa cháu trai mà lão họ Trần kia nhặt được đây sao?

Tôi quay đầu lại nhìn, là một ông lão khoảng 60 tuổi đang nhìn chằm chằm tôi bằng khuôn mặt kỳ quái.

Ngay lập tức, tôi cũng nhận ra người này, ông ấy chẳng phải là ông Dương ở thôn tôi sao?

Lúc nhận ra ông ấy cũng là lúc tôi bị dọa sợ, bởi ông Dương đã chết vì bị bệnh từ năm trước rồi mà, hơn nữa, mộ của ông ấy cũng là do ông nội tôi hỗ trợ điểm huyệt. Người đã chết hơn một năm thì sao còn sống lại được vậy?

Nghĩ vậy, tôi lập tức hỏi: “Ông Dương, không phải ông đã chết rồi sao, sao còn đến xem tuồng được vậy?”

Ông Dương không trả lời câu hỏi của tôi, mà lại đưa chân đá vào mông tôi một cái, nói tôi mau chạy nhanh đi!

Tôi lại hỏi tiếp rằng tại sao lại muốn tôi đi, tôi nói tôi muốn xem xong tuồng rồi mới về. Ông Dương nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ghé sát vào tai tôi nói đêm nay là đại thọ của Thường Thái Nãi. Những người được mời đến xem tuồng là những người giống với ông ấy, còn tôi thì không thể xem. Nói tóm lại một câu thì chính là kêu tôi phải về nhà ngay lập tức.

Đúng lúc này, một bà lão tóc bạc trắng đột nhiên đi tới, dáng người gầy như que củi, mặt thì đầy nếp nhăn, bà ta dí sát khuôn mặt nhăn nheo đó tới trước làm tôi giật cả mình.

Bà lão kia cười nói: “Ai da, hôm nay chúng ta có một vị khách rất lạ đó, đúng là của hiếm đây rồi. Hay là đêm nay ngươi ở lại xem diễn đi, đừng về nữa!”

Lúc này, ông Dương lập tức đi tới cầu xin bà ta cho tôi về, thậm chí còn nói tôi chính là cháu trai của ông ấy.

Bà lão kia nghe xong thì thở dài, sau đó lại sờ sờ đầu tôi nói rằng bà thích đứa trẻ này, sau này có việc gì thì có thể gọi tên bà, rồi tự xưng mình là Thường Thái Nãi.

Tôi cứ ngây ngốc chẳng hiểu gì, Thường Thái Nãi đi rồi, ông Dương vội kéo tôi ra chỗ khác rồi giận dữ kêu tôi mau rời đi, nói tôi không được quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước là sẽ về được đến nhà.

Lúc tôi đi, ông ấy còn muốn tôi chuyển lời đến ông nội rằng ông ấy sống không tốt lắm, không có tiền tiêu xài, kêu tôi nói ông nội đưa cho ông ấy ít tiền.

Cứ như vậy, tôi bị mắng phải quay về, nhưng lại cứ nghe thấy tiếng hát tuồng, cuối cùng tôi không kìm được đành quay đầu lại xem. Tuy nhiên, lần này không còn hay ho giống lần trước nữa, tôi đã sợ tới mức hồn như lìa khỏi xác...

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Quái Đàm(Bản dịch) của Phan Hải Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatlosinhhoa18
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.