Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ hát hí khúc(1)

Phiên bản Dịch · 1222 chữ

Tôi là một đứa trẻ đáng thương, vừa sinh ra thì mẹ chết, đến năm lên ba tuổi lại tiếp tục mất cha, cuối cùng chỉ còn đường đi ăn xin để kiếm sống, để tiếp tục tồn tại. Mãi đến năm lên năm tuổi, khi cái đói và cái lạnh bủa vây, tôi đã ngất xỉu ở một nơi hoang vu hẻo lánh nào đó, may mắn được Trần Quốc Đống tốt bụng nhặt về nhà nuôi. Và đến giờ, tôi đã đổi lại họ của mình, nhận ông ấy làm ông nội.

Quê của ông nội được gọi là Trần gia trấn, vì hầu hết mấy trăm hộ gia đình sinh sống trong thị trấn đó thì có hơn một nửa là người mang họ Trần. Tuy nhiên, do trước đó ông nội là một tên lười biếng vô tích sự, sau này lại bị người đời chụp cho cái mũ "Địa chủ phá sản”, vậy nên người nhà họ Trần đã sớm phân rõ ranh giới với ông nội, hay nói trắng ra là đã đoạn tuyệt quan hệ với ông. Hơn nữa, vì mang danh là "Địa chủ" nên ông nội cũng không quan trọng việc phân chia ruộng đất, bởi vì nếu chỉ sống bằng nghề làm ruộng này thì cũng chẳng ăn thua.

Mà lúc này, ông nội còn có đứa cháu ghẻ như tôi nên cũng không thể phiêu bạt giang hồ được, vì để nuôi sống đứa cháu ghẻ như tôi, ông chỉ còn biết tiếp tục ở lại thôn hành nghề cũ rồi nổi dần lên. Đầu tiên là xem phong thủy cho người trong thôn, hay là xem bệnh trừ tà, đoán mệnh rồi coi tướng số, nói chung cái gì ông cũng làm.

Chưa kể, ông nội thực sự là người có năng lực, có bản lĩnh, vì làm việc đó mà được lòng rất nhiều người, tiếng tăm ngày càng lan rộng khắp làng trên xóm dưới. Khi đó chân ông nội Trần Quốc Đống vẫn khỏe mạnh, chưa có vần đề gì, mặc dù trong nhà không có ai làm ruộng, nhưng cuộc sống trôi qua rất nhẹ nhàng, tự do tự tại. Ngày nào cũng vậy, nếu không có việc gì làm thì sẽ đi dạo trong thôn, lúc nào cũng vui vẻ ngâm nga điệu hát dân gian, cuộc sống nhàn hạ tựa như chốn thần tiên.

Có câu, rồng sinh rồng, phượng sinh gió, chuột sinh con ra biết đào hang. Tôi đi theo ông nội suốt một thời gian, lâu dần, tính tình tôi cũng không khác ông là mấy. Ông cũng không bảo tôi đi làm những việc đồng áng, cả ngày chỉ kêu tôi ở cạnh rồi giảng cho tôi nghe mấy cái về âm dương bát quái, thiên can địa chi, rồi các loại âm dương phong thủy. Ông hay nói, quan to chức lớn thì chưa dám hướng tới, chỉ cần có bản lĩnh với kiến thức đủ dùng, tự do xông pha từ nam ra bắc thì mới là nam tử hán, mới làm nên chuyện được.

Mới đầu tôi cũng không tin mấy thứ ông nội giảng lắm, cứ thần thần quỷ quỷ, mà đời này đã có ai thật sự nhìn thấy thần hay quỷ lần nào đâu? Chỉ có điều, sau này khi bản thân trải qua một chuyện, nó đã khiến tôi phải thay đổi ý nghĩ ngày trước.

Chuyện đó xảy ra vào khoảng năm tôi mười tuổi, vì bình thường cũng chẳng bận việc gì, nên tôi hay chạy đi bắt các loại gà rừng thỏ hoang linh tinh, coi như là để kiếm chút đồ ăn mặn cho mình.

Có một lần, lúc đó hình như là vào khoảng hơn mười giờ tối, khi tôi đi ngang qua rừng cây nhỏ trong thôn thì đột nhiên gặp được một con thỏ hoang, nó kêu một tiếng rồi lại luồn qua chân tôi chạy đi mất. Mà con thỏ hoang đó cũng khá to, nhìn dáng vẻ thì ước chừng khoảng ba bốn ký gì đó, toàn thân xám xịt, chỉ vài giây là đã chuồn vào trong rừng.

Nhìn thấy một con thỏ hoang lớn như vậy, đương nhiên lúc đó tôi rất hưng phấn, vội vàng đi theo hướng con thỏ chạy đi ban nãy, với ý định phải bắt nó cho bằng được. Nếu bắt được con thỏ đó thì có thể sẽ làm được hai ba bát thịt lớn, nghĩ đến đây, tôi lại không kìm nổi sự hưng phấn đang trào dâng trong lòng.

Lúc xông vào rừng cây, tôi còn sợ thỏ hoang sẽ bị tiếng động dọa sợ mà chạy trốn, nhưng có một điều tôi không ngờ đã xảy đến. Khi tôi tiến vào sâu trong rừng cây, con thỏ hoang xám xịt đó không hề chạy trốn như tôi nghĩ, mà ngược lại, hai chân nó chống xuống đất, đứng ngay trước mặt tôi, tôi nhớ khi ấy nó đứng cách khoảng hơn chục bước chân, đôi mắt tròn nhìn về phía tôi có vẻ hứng thú lắm.

Thấy con thỏ đứng im ở đó, tôi lại càng hưng phấn, lúc ấy tôi còn nghĩ với kinh nghiệm bắt động vật hoang dã ngần ấy năm của tôi thì đêm nay con thỏ này khó mà chạy thoát được. Sau đó, tôi lập tức vào việc, tay chân di chuyển nhẹ nhàng nhặt một cây củi trên mặt đất, rồi chậm rãi bước tới gần. Khi chỉ còn cách con thỏ khoảng chừng hơn hai mét, tôi bất ngờ vung cây củi lên rồi nhào tới, định đập thẳng vào con thỏ đó.

Lúc ấy tôi vẫn nghĩ chắc nịch trong đầu rằng để xem mày trốn đằng nào, hãy xem tao bắt mày đây! Với kinh nghiệm của tôi, khoảng cách từng đó thì con thỏ hoang kia không thể nào trốn thoát được, nhưng khi nhìn vào vị trí tôi đánh cây gậy xuống thì lại không thấy bóng dáng con thỏ hoang kia đâu. Con mẹ nó chứ, con thỏ đã biến mất dưới tầm mắt của tôi lúc nào không hay.

Khi đó tôi cảm thấy mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng trước đó con thỏ hoang kia có vẻ rất ngốc, người đứng trước mặt nó mà vẫn không biết trốn, vậy thì tại sao lúc cây gậy nện xuống thì nó lại trốn được, nó có thể trốn bằng cách nào chứ?

Mặc dù trong lòng đang cảm thấy khó hiểu, nhưng khi ấy tôi còn vội vàng nhìn ngó xung quanh, sau đó lại thấy nó đứng ở một chỗ cách tôi hơn chục bước, vẫn là dáng đứng hai chân chống lên mặt đất, hai mắt tròn nhỏ chăm chú nhìn tôi!

Nhìn dáng vẻ đó của nó, lòng tôi như lửa đốt vậy, trong đầu thầm nghĩ mày đang cố tình chọn tức ông đây hả, sau đó lập tức cầm cây củi nhào tới chỗ nó. Lần nào tôi cũng có cảm giác cây củi đã đánh trúng con thỏ, nhưng không, lần nào nó cũng thành công chạy thoát. Mà lạ là nó không chạy xa, nó luôn xuất hiện phía trước tôi, ở một chỗ cách tôi không xa lắm.

Bạn đang đọc Dân Gian Sơn Dã Quái Đàm(Bản dịch) của Phan Hải Căn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatlosinhhoa18
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.