Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh Lính Đột Kích (1)

Phiên bản Dịch · 1315 chữ

Ngày hôm sau, tôi bị gọi tới đoàn bộ, lính cần vụ của đoàn bộ trực tiếp đem tôi vào bộ trực thuộc khảo thí trường bắn. Khi tôi đến, trường bắn đã ngồi đầy người. Trừ tham mưu trưởng ra còn lại tôi không quen ai cả.

“Bắt đầu đi!” Lên tiếng chính là một thượng giáo thấp lùn . Người này chắc không phải là trung đoàn trưởng đi? Tôi nói thầm trong lòng ( theo trình tự thì sau đại hội phân ban ngày mai mới có thể thấy trung đoàn trưởng ).

Một người thượng úy đưa tôi đên trước một cái bàn. Trên bàn bày một khẩu súng lục tự động và 7 8 băng đạn

“Hiện tại cho cậu bắn thử nghiệm, nổ súng xạ kích bia ngắm 100 mét, thời gian ba phút, không giới hạn viên đạn, có thể bắn bao nhiêu liền bắn. Phương pháp nổ súng cũng không giới hạn.” Thượng úy nói xong.tôi nhìn thoáng qua bia ngắm cách 100 mét treo lẻ loi trên tường.

“Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.” Thượng úy nói xong liền đi ra phía sau tôi. Trong tay cầm một cái đồng hồ bấm giây, quan sát nhất cử nhất động của tôi.

Có kinh nghiệm ngày hôm qua, tôi cũng không nôn nóng mà bắn, mà là ngắm kĩ phương hướng cho đến khi bia ngắm ngày càng phóng lớn, mới cầm lấy súng trường, quỳ rạp trên mặt đất. Phía sau thượng úy đã móc ra đồng hồ bấm giây, “Chuẩn bị tốt liền nổ súng, ta bắt đầu tính giờ.”

“Bang, bang, bang”, tay tôi bóp cò súng, lấy tốc độ cực nhanh bắn xong băng bạn thứ nhất. Thay đổi băng đạn, lần này bắn chưa được mấy phát đã bị kêu ngừng.

“Dừng bắn!” Người nói chính là thượng úy lúc nãy, “Dừng bắn, báo cáo viên báo cáo bia.” Đợi chừng hai phút cũng không nghe thấy báo cáo viên báo ra con số. Tôi đứng dậy, nghe thấy tham mưu trưởng cười nói với thượng úy: “Ngày hôm qua cũng như thế này, đợi nửa ngày cũng không nghe thấy báo cáo viên báo cáo, tám phần là bị dọa sợ đi?”

Thượng úy nhìn tôi liếc mắt một cái, chờ đến hết kiên nhẫn, lại cao giọng hô: “Báo cáo viên báo cáo bia!” Vẫn không thấy đáp lại. Thượng úy mặt trầm xuống, vừa định nổi điên thì thấy báo cáo viên ôm bia chạy tới.

Báo cáo viên đem bia ngắm đến trước mặt mọi người, làm động tác chào quân lễ “Báo cáo, không thể báo ra số vòng chuẩn xác!” Lúc này thượng giáo cũng nhìn thấy ở trung tâm bia ngắm nguyên bản điểm đỏ đã biến thành một cái lỗ đen. Toàn bộ bia ngắm trừ cái lỗ đen này thì tìm không thấy các lỗ bắn khác.

Toàn bộ đều trúng hồng tâm! cấp trên trên đài hô lên. Thượng úy híp mắt nhìn tấm bia trong chốc lát, khóe mắt run rẩy một trận, cầm kính viễn vọng mà nhìn tới chỗ tường treo bia, “Cậu bắn xuyên qua tường…”

Đầu óc tôi nhất thời không kịp lưu chuyển, ngơ ra rồi đáp “Tôi không phải cố ý.”

“Không cần cậu đền, ha hả.” Thượng úy khó được mà cười một chút, “Cậu có đem tường đập nát cũng không sao. Tiểu tử, cậu làm sao mà bắn chuẩn như vậy?”

“Dùng tay bắn…”

Từ sau hôm đó tôi được phá lệ nhận vào đoàn cảnh vệ. Trừ bỏ mỗi ngày luyện tập, huấn luyện ở ngoài, sau đó biểu diễn vài lần bắn trúng hồng tâm cho họ xem. Sau đó “Biểu diễn” đến nhàm chán, tôi cũng ngẫu nhiên “Thất thủ” một hai lần, bắn năm phát 5, 6 vòng. Dù như vậy, tên của tôi vẫn là xuất hiện ở đầu bảng danh sách xạ thủ.

Đảo mắt lại qua hai tháng, đã tới thời điểm tỷ thí giữa các quân khu. Tôi bị trung đoàn trưởng đại khai sát khí đẩy vào hạng mục xạ kích cuối cùng. Nhân sinh của tôi cũng bắt đầu biến chuyển lần thứ nhất.

Thi đấu xạ kích cũng không có gì đáng lo, tôi tham gia hạng mục xạ kích 200m. Xếp phía trên là Lưu Nhất Nguyên đại đội trưởng quân đoàn 6, quán quân năm trước, tôi là người lên sân cuối cùng. Bởi vì trung đội trưởng của chúng tôi làm công tác bảo mật cực kỳ tốt nên các quân đoàn khác không biết đến sự tồn tại của tôi.

Nhìn Lưu Nhất Nguyên dùng động tác chuẩn giơ súng, nhắm, bắn, “Bang, bang, bang!” Năm phát bắn xong. Báo cáo viên báo cáo,

“46 hoàn!” Đây là thành tích tốt nhất trước khi tôi ra sân, mọi người đều nghĩ xem ra quán quân năm nay lại tiếp tục là hắn rồi.

Khi Lưu Nhất Nguyên trở lại đội ngũ, tôi cũng mở miệng nói khách khí mấy câu: “Anh bắn thật chuẩn.” Lưu đại đội trưởng liếc nhìn kẻ vô danh tiểu tốt tôi một cái, “Luyện thêm mấy năm nữa cậu cũng sẽ được thành tích như vậy.” Tôi trợn trắng mắt, còn chưa kịp cãi lại đã bị tuần tra viên hô tên ra sân, “Thẩm Lạt, bước ra khỏi hàng! Bắt đầu xạ kích!”

Tôi giơ súng trường, nhìn chằm chằm tấm bia bắt đầu xuất thần, không lặp lại quá trình, năm phát bắn xong, báo cáo viên trầm mặt giây lát, tuần tra viên của trường bắn thúc giục báo cáo, báo cáo viên do dự một chút hô "50 vòng!"

Các tuyển thủ phía sau tôi ồn ào một trận, sau khi thành thích được báo lên, cấp cao trên đài cũng muốn bùng nổ. Quả nhiên, một đội người trên đài đi xuống, đi đầu là một người quen mắt, trung đoàn trưởng của chúng tôi đứng bên cạnh hắn, quân hàm của hắn tôi nhìn ra được —— quân hàm trung tướng, là phó tư lệnh quân khu!

Báo cáo viên đã đem bia ngắm khiêng lại đây, phó tư lệnh tự mình kiểm chứng, gọi trung đoàn trưởng của chúng tôi tới nhỏ giọng nói vài câu. Sau khi nói mấy câu, trung đoàn trưởng chúng tôi vốn đang cười haha liền chuyển thành bộ dáng cười khổ. Tôi cố gắng căng tai cũng chỉ mơ hồ nghe được vài câu “Toàn bộ trúng hồng tâm” cùng “Ở chung với một đám người không có mắt” .

Rốt cuộc, phó tư lệnh cũng nói chuyện với tôi: “Cậu là Thẩm Lạt? Tiểu tử bắn không tồi, ở trong quân đội cố gắng làm tốt.” Liếc mắt nhìn thấy quân hàm của tôi mới là binh nhì, nhíu nhíu mày nói: “Cậu không phải là sĩ quan?” Trung đoàn trưởng chúng tôi liền giải thích nói: “Cậu ấy là tân binh, còn chưa đủ thời gian để lên quan.”

“Vậy thì phá lệ. Trước cứ thăng lên chức sĩ quan, sau đó cử đi học trường quân đội.” Phó tư lệnh lên tiếng. Trong lòng tôi vui vẻ, dáng vẻ của tôi vốn là bị nguyền rủa phá đường thăng chức trong quân đội của Thẩm gia. Không nghĩ tới phó tư lệnh lại phun thêm một câu, “Không được, tiểu Thẩm chính là nhân tài, học chỉ huy sẽ lãng phí thiên phú của cậu ấy.”

Không đợi lòng tôi nguội lạnh, kế tiếp trong đám người có người nói , “Nếu không thì để cậu ấy đến chỗ tôi đi. Nơi đó yêu cầu cao, sẽ không mai một thiên phú của cậu ấy, còn có thể tăng quân hàm.” Tôi xoay mặt nhìn thoáng qua, là một thiếu tướng đang mỉm cười nói với phó tư lệnh.

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 ( Bản Dịch ) của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maiphuaivan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.