Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Binh Lính Đột Kích (2)

Phiên bản Dịch · 1422 chữ

“Không được.” Không nghĩ tới phó tư lệnh thẳng thắng lắc đầu, “Cậu không phải người của quân khu chúng tôi, dựa vào đâu mà chiếm tiện nghi chứ?”

Thiếu tướng cười ha ha, “Đừng nói như vậy chứ, Trịnh tư lệnh ( tôi chỉ biết hắn là phó tư lệnh quân khu, chứ không biết hắn họ gì ),

tôi tới đây không phải là giúp các cậu lựa chọn nhân tài sao? Lại nói, tôi biết cậu đang xây dựng đặc vụ quân khu trực thuộc quân doanh, không được nữa thì tôi đến đó giúp cậu huấn luyện nửa tháng? "

Lão trung tướng híp mắt cân nhắc thật lâu, tựa hồ đang tính toán xem cuộc mua bán này lời hay lỗ. Phía sau Trịnh phó tư lệnh có người thì thầm vài câu bên tai hắn, hắn nghe xong ha hả cười, xoay người nhìn thiếu tướng nói: “Nghe nói đầu tháng chín, chỗ cậu có một đám người xuất ngũ muốn chuyển nghề? Trước đừng vội xuất ngũ, để cho bọn họ đến quân khu tôi làm hai năm. Đến lúc đó tôi sẽ đề bạt thăng cho bọn họ hai cấp, so với bọn họ chuyển nghề càng có lợi hơn. Cậu xem thế nào?”

Thiếu tướng nghe xong hơi hơi mỉm cười, không chút do dự liền nói: “Không thành vấn đề, bọn họ liền do Trịnh tư lệnh ngài phí tâm rồi”

“Phí tâm gì chứ? Đây là đôi bên có lợi, ha ha.”

Nhìn dáng vẻ Trịnh phó tư lệnh là đã nhặt được tiện nghi lớn.

Tôi ở bên cạnh không xen miệng được câu nào, trơ mắt nhìn mình bị sang tay. Xạ kích là hạng mục thi đấu cuối cùng, thiếu tướng hình như là sợ Trịnh phó tư lệnh đổi ý, không tham gia công bố thành tích trao giải đại hội liền vội vã dắt tôi đi luôn. Nói thêm vài câu ngoài lề, ngày đó thành tích của tôi bị hủy, Lưu Nhất Nguyên đại đội trưởng liền thành quán quân. Chỉ là khi trao giải, Lưu đại đội trưởng trong truyền thuyết không có lên đài nhận giải.

Rời khỏi nơi thi đấu, tôi liền bị đưa tới sân bay. Bởi vì đi vội vàng, tất cả vật phẩm cá nhân của tôi đều để ở quân đoàn, tuy không đáng tiền, nhưng mua lại cũng rất phiền toái. Vốn đang định xin nghỉ trở về lấy, nhưng vừa nói ra lý do đã bị một vị trung giáo đi cùng ngăn lại, “Mấy thứ kia của cậu bỏ đi, sau này sẽ đền cho cậu"

Năm tiếng sau, phi cơ đáp xuống sân bay thủ đô. Xuống phi cơ liền phát hiện, đã có ba chiếc xe quân đội việt dã chờ sẵn trên đường băng.

“Lên xe đi.” Thiếu tướng vỗ vỗ bả vai tôi nói.

Dọc theo đường đi, thiếu tướng nhận rất nhiều điện thoại ( điện thoại của hắn là loại sóng quân dụng, cùng với sóng dân dụng không phát sinh xung đột, ở trên phi cơ cũng có thể sử dụng ), những người đi theo cũng là ai bận việc nấy, tôi cũng không dám miệng. Đây là lần duy nhất hắn nói chuyện cùng tôi.

Sau 4 tiếng đi xe, tôi cũng không biết mình đang ở chỗ nào rồi, có phải ra khỏi thủ đô rồi khồng. Chẳng lẽ là tới tỉnh Hà Bắc? Thẳng đến hơn 11 giờ tối, ô tô mới đi vào một tòa quân doanh. Sau khi ăn uống một chút, tôi mơ mơ màng màng mà ở doanh trại ngủ một đêm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi được đưa tới một văn phòng. Chủ nhân văn phòng là vị trung giáo đi theo thiếu tướng hôm qua. Trước khi nói chuyện trung giáo lấy ra một phong thư, “Đây là năm ngàn đồng tiền đền bù cho vật phẩm cá nhân của cậu.”

Năm ngàn! Lòng tôi một trận co rút, đôi tay nhận phong thư có hơi run. Đúng là không có tiền đồ, chỉ là lớn tới bây giờ còn chưa có tiếp xúc qua nhiều tiền như vậy. Nhập ngũ vài ngày, mỗi tháng tiền trợ cấp cũng chỉ có mấy trăm, còn chưa đủ cho mình ăn. Khi còn nhỏ ăn tết, ông nội cho một trăm đồng tiền mừng tuổi, trogn mắt tôi đã là một số tiền lớn ( ở trong túi ấm áp được mấy ngày, là mẹ tôi thu hồi đi ).

Sau lại theo chú ba nhiều năm như vậy, tuy rằng chú ấy là phó doanh trưởng, mỗi tháng tiền trợ cấp cũng có vài đồng, còn xuất ra một nửa gửi về quê cho ông nội dưỡng lão. Của cải của chú ba đều đặt ở trong ngăn kéo, nói với tôi cần dùng cứ lấy, nhưng bình thường cũng không có gì cần tiêu. Quanh năm hai chúng tôi ăn cơm căn tin, trừ nhiều lúc cần mua thêm chút đồ sinh hoạt, thi chính là mua thêm quần áo, giày vớ gì đó cho tôi, Chú ba một thân quân phục, quanh năm cũng không đổi.

Thấy tôi đã nhận phong thư, trung giáo mới đi vào vẫn đề chính. Người mang tôi đi là thiếu tướng đại đội chính ủy bộ đội đặc chủng Trung Quốc, Lý Vân Phi tướng quân. Trung giáo là trung đội trưởng, tôi được phân làm cấp dưới của hắn. Nói cách khác, tôi hiện tại đã thành bộ đội đặc chủng.

Chờ hắn giới thiệu cho tôi xong thiệu xong về lịch sử cùng ý nghĩa của bộ đội đặc chủng, cũng bắt đầu nói đến chủ đề mà tôi hứng thú.

“Bộ đội đặc chủng chúng ta là quản chế toàn quân, quân hàm của cậu tạm định là thiếu úy, một năm sau sẽ một lần nữa xét lại quân hàm cho cậu…” Tam thúc là trung úy, tôi mới vừa tham gia quân ngũ ba tháng, cũng chỉ thấp hơn chú ấy một bậc. Về sau tôi thăng thượng úy, thiếu tá (Tôi tầm mắt thiển cận, không dám tơ tưởng đến chức cao hơn ), đến lúc đó gặp lại chú ba không phải chú ấy phải chào ta một tiếng “Thủ trưởng hảo” không?

Cứ như vậy, tôi bắt đầu sinh hoạt trong bộ đội đặc chủng, bất quá nơi này so với tưởng tượng của tôi cũng không thú vị mấy. Mỗi ngày trừ bỏ huấn luyện vẫn là huấn luyện. Bây giờ nhớ lại lúc trước huấn luyện tân binh mệt như chó chết, so với nơi này cũng không tính là hoạt động gân cốt nữa là.

Tôi không hay chạy bộ, mỗi ngày chạy việt dã còn mang thêm 20kg như muốn lấy cái mạng già của tôi luôn. Lần đầu tiên chạy chưa được 2 km, đã mệt đến nỗi dạ dày muốn trào ngược luôn, nằm bên đường sùi bọt mép, ai không biết còn tưởng là phát tác động kinh. Tuyệt vọng hơn chính là mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa, phải vác hai cây súng trưỡng đứng tấn 2 giờ, mệt đến nổi tôi chỉ muốn chửi thề, súng là để băn kẻ thù, không phải để tra tấn chính mình.

Bất quá cũng còn tốt, mỗi ngày còn phải luyện bắn bia 1 giờ, một tiếng kia chính là thời gian thuộc về tôi. Từ khi tôi bắn xong lần đầu, mấy người vốn dĩ đang cười nhạo tôi đều há to miệng: Tên tân binh này ngoại trừ hồng tâm liền không biết bắn chỗ khác sao?

Vui sướng luôn ngắn ngủi, một tháng sau, tôi bị trung đội trưởng gọi vào văn phòng. Hắn ném cho tôi một phần báo cáo, trên đó ngoại trừ hạng mục xạ kích là hạng nhất, các hạng mục huấn luyện còn lại đều không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa cách khoảng cách đạt tiêu chuẩn còn là một khoảng xa. Trung đội trưởng mắng tôi một trận “Cho cậu thời gian một tháng, nếu còn không nghĩ cách, liền cút về chỗ của cậu đi!”

Một tháng sau, thành tích của tôi cũng không thay đổi gì nhiều, trung đội trưởng vẫn là câu nói kia “ Cho cậu thời gian một tháng, nếu còn không nghĩ cách, liền cút về chỗ của cậu đi!”

Ba tháng sau, tôi lại nghe được câu nói kia “Cho cậu một tháng……”

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 ( Bản Dịch ) của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maiphuaivan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.