Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Đông tộc

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Phải nói thật lòng, nhiều ngày qua chính là thời điểm phức tạp nhất mà hai ông cháu này phải trải qua. Nghĩ kỹ lại, việc mang một kẻ không rõ tung tích về nhà là vô cùng nguy hiểm. Người này rõ ràng là bị kẻ thù tấn công. Kẻ thù đáng sợ như vậy, lỡ như tìm tới thì hai người họ lấy gì chống trả. Hơn nữa, chả có gì bảo đảm cái gã được họ cứu kia là người tốt. Lỡ như hắn là đại ác ma thì sao? Dù vậy, sự lương thiện đã không ngăn được hai người họ cứu người.

“Tỉnh, ngươi rốt cuộc đã lại tỉnh rồi? May quá, thật sự là may quá!”

Sau một hồi giật mình, Thanh Vân rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại, sau đó liền vui mừng mà nhảy cẫng lên.

Trong khi đó, An Phong hơi nhíu mày nhìn lấy nàng. Hắn không biết nàng vì sao nàng lại vui mừng như vậy. Hắn nhớ ra rằng, mình hình như không có quen với người này. Làm quân nhân, sống cùng máu tanh quá lâu làm cho hắn khó hòa đồng cùng người khác.

Trong khi đó lão y Nguyễn Phúc Điền vừa thấy cháu gái của mình kích động như vậy, không khỏi xấu hổ ho khan lên một tiếng. Vân lúc này mới biết là mình lỗ mãng, cho nên mới đỏ mặt mà chạy ra phía sau lưng của lão nấp.

Thực ra thì với người hiện đại như Phong thì nó cũng chả có gì quan trọng. Chỉ là vui mừng quá thôi mà. Tuy nhiên, ở thời đại phong kiến, việc con gái nhảy tưng tưng la hét như vậy là không nên chút nào.

“Khụ khụ… thành thật xin lỗi, đứa nhỏ này của nhà ta có chút vô lễ, xin thiếu hiệp bỏ qua cho!”

Lão y một bộ áy náy, nhìn về phía An Phong nói. Lão nhìn trang phục của tên này chắc cũng là hắn mắc tiền vì trông nó còn đẹp hơn cả quan phục nhất phẩm chứ ít gì. Do đó, không biết chừng tên này là kẻ có địa vị cao.

Lúc này, tên Phong có chút mơ hồ

“Làm sao người này lại gọi mình là thiếu hiệp, với lại y phục của bọn họ làm sao không tốt như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là người miền núi, cho nên mới nghèo như thế sao?”

Hắn nghĩ thầm.

Trong lúc gã quân nhân hiện đại còn đang suy nghĩ miên mang, Thanh Vân đột nhiên bước lên mấy bước, ánh mắt đảo quanh qua người hắn một hồi, rồi mới cẩn thận lên tiếng hỏi:

“Này tên kia, ngươi là người ở đâu tới? Có phải người là người trời hay không? Mấy ngày hôm trước ta thấy ngươi từ trên trời rơi xuống, sau đó còn được ông nội ta cứu đấy! Nhưng mà ngươi cứ nằm ngủ mấy ngày liền, không có chịu tỉnh dậy, ta còn tưởng là ngươi sẽ không tỉnh dậy nữa đấy!”

Nghe nàng nói một hồi, trong đầu An Phong đã có chút ông ông lên. Hắn cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra với mình, phải qua một lúc lâu ký ức của hắn mới khôi phục lại như bình thường.

Lúc này hắn mới nhìn hai ông cháu trước mặt nói:

“Được rồi, hai người có thể cho ta biết, nơi này là nơi nào được không? Ta nhớ lúc đó ta còn ở trên chiến trường Siri, làm sao mới qua mấy ngày mà ta đã bị đưa về Việt Nam rồi?”

“Cái gì là Siri, cái gì là Việt Nam? Những danh tự này thật kỳ quái? Nơi đây là ấp Nam Nhung, thuộc Kiềm Châu, trấn Nghệ An. Năm nay là năm Quang Thái thứ 10.”

Thanh Vân vẫn là một bộ hiếu kỳ đưa mắt nhìn An Phong nói. Đúng là nàng có cảm tình với hắn vì hắn đẹp trai thật nhưng cũng không phải loại hiền lành.

An Phong bị nàng nhìn như vậy, khuôn mặt hơi có chút nóng lên. Nhưng hắn cũng không có tránh đi, mà hướng về phía nàng nói:

“Trấn Nghê An, không phải tỉnh Nghệ An. Chẳng lẽ đây không phải là Việt Nam sao?”

Hỏi xong câu này, An Phong đột nhiên hô lên:

“Khoan đã, cô nói là tôi ở trên trời rơi xuống nước?”

“Đúng vậy nha, lúc đó còn có một cái hố đen, chính ngươi là từ bên trong cái hố đen đó rơi xuống đấy!” Thanh Vân mặc dù không biết hắn xưng hô kỳ cục như vậy là có ý gì, nhưng nàng vẫn vui vẻ gật đầu đáp lại.

“Hố đen, từ trên trời rơi xuống?”

Đầu tên này càng lúc càng lớn. Sau đó, những hình ảnh đứt quảng bên trong ký ức liên tục hiển hiện ra.

Nhớ đến vụ nổ tên lửa chống tăng, lại mơ hồ nhìn thấy một vòng lốc xoáy màu đen. Cuối cùng An Phong mới đưa ra một cái kết luận vô cùng kinh người, đó chính là, hắn đã xuyên không rồi?

Sau một thời gian, Giang Phong đã tìm hiểu được hiện trạng đương thời. Lúc này là giai đoạn cuối của thời Trần. Niên hiệu Quang Thái là của vị vua gần cuối, dường như chỉ làm vua được khoảng 10 năm (chính xác là từ 1388 đến 1398), rồi bị Hồ Quý Ly bức phải nhường ngôi cho con lúc đó mới 3 tuổi mà vào núi tu tiên.

Nhìn thấy An Phong hỏi này hỏi nọ, lúc thì mày nhăn mặt ủ, lúc thì trên mặt lộ ra vài tia mỉm cười, thiếu nữ Thanh Vân nhìn đến say mê trầm luân. Còn lão y Phúc Điền đã trong bụng đầy sự suy tính. Nói ngu chứ thân thủ tên này không phải tầm thường. Nếu hắn có ý đồ xấu thì e là lão không có cách chống trả.

Trong lúc này, một tên thiếu niên nhìn giống như người dân tộc thiểu số bước vào.

- Thần y ơi. Có chuyện rồi.

- Là đám người Chiêm…

Tên kia không nói gì mà chỉ gật đầu.

- Ta biết rồi.

Lão nói rồi quay sang bảo Thanh Vân đưa tên Phong đi theo cùng. Từng làm quan trong triều nhiều năm, lão Phúc Điền dám chắc tên này không thua đám Thánh Dục Quân từng đánh nhau với nhà Nguyên lúc trước. Dù chỉ là cậu may nhưng không biết chừng hắn có thể giúp gì đó. Lão không mong hắn làm phép để thổi bay quân Chiêm, chỉ cần hắn cùng sát cánh chiến đấu là đủ.

- Có quân Chiêm tấn công sao? – Tên Phong hỏi.

Do lão Điền đang nói chuyện cùng gã kia nên tên này đành hỏi cô bé tuổi teen trước mặt.

- Đúng vậy. Vì ông ta thấy ngươi có thân thủ nên mới kêu ngươi theo. Bản thân người lúc nãy là người của tộc Giang Đông, thuộc một trong những bộ lạc người Mường. Năm xưa, họ theo lệnh của triều đình tới đây – Nàng nói. – Mà ngươi vừa mới tỉnh dậy đi bộ có mệt lắm không?

Mệt? Hắn từng vác mấy chục kg chạy giữa đêm khuya thì bao nhiêu đây là gì. Bản thân lão Điền cũng đoán được như vậy nên mới kêu hắn đi theo. Tuy nhiên, cô bé kia thì lại không biết nên bất chấp lễ nghi phong kiến mà tìm cách dìu hắn. Tên này vì sợ nàng phiền lòng nên không nỡ từ chối.

Tuy nói là họp nhưng thật sự thì chuyện này phải mất một khoảng thời gian mới bắt đầu. Dù sao thì thời này không có xe cộ, ngựa thì cũng chỉ có người giàu hay bật quyền quý mới đủ tiền mua nên đa phần ai nấy đều đi bộ. Bản thân khu vực họ đang sống lại là vùng rừng núi nên cả đám phải đi nhanh cho kịp.

Đến chiều, mọi người về đến động Lễ Dương, trụ sở của Giang Đông tộc, chỉ cách thánh sơn khoảng 2 cây số, theo lời của Trưởng lão (lão già từng nói chuyện với Giang Phong) là 5 dặm, tức mỗi dặm khoảng 400 mét. Động Lễ Dương khá rộng rãi, cư dân ước hơn nghìn người, trừ y phục mặc trên người thì cách thức sinh hoạt không khác người Kinh là mấy.

- Nơi đây từng là nơi tiên đế đóng quân khi thảo phạt Ai Lao nên cũng khá sạch sẽ. – Ông của Thanh Vân lên tiếng.

Tới buổi tối, mọi người nhóm họp ở nhà trưởng lão Giang Đông tộc. Tên Phong được thỉnh đến tham dự, và vị trí cao nhất vốn của Trưởng lão được nhường lại cho Giang Phong. Dù sao Giang Phong cũng là ‘thần linh’ mà.

Cái này là chủ yêu lão Điền nói để tăng thêm tinh thần cho người dân đánh nhau với quân Chiêm. Chiêm thành từ sao cái chết của Chế Bồng La thì đã suy yếu hẳn, không còn khả năng uy hiếp Đại Việt. Quân lính đánh trận cũng chỉ là cướp bóc. Trên chiến sắp tới có thắng hay thua phụ thuộc nhiều vào tinh thần chiến đấu.

Trong khi đó, ở xứ Kiềm Châu này, cũng có một số tộc thiên hướng theo Chiêm Thành. Hiện thời các quan trong triều đang mải lo tranh quyền đoạt lợi, ở những nơi xa xôi này không ai quản tới, các tộc phải tự lo lấy. Giang Đông tộc đã từng giết hại sứ giả của Chiêm Thành, chủ yếu là hắn quá đáng, giết người cướp của nên cuộc chiến này nhằm hoàn toàn vào bọn họ.

Trước tin quân Chiêm Thành sắp sang đánh, mọi người bàn tán phân vân.

- Có bao nhiêu quân địch. – Lão Điền hỏi. Tuy lão là thầy thuốc nhưng cũng là người có học duy nhất ở chỗ này nên thi thoảng cũng lo nhiều chuyện của bộ tộc.

- Theo tin tức nhận được, quân Chiêm ước khoảng 2.000, phần lớn trang bị tinh lương. Còn Giang Đông tộc chúng ta tối đa chỉ huy động được 1.500 tráng sĩ, trang bị chỉ tạm được.

Hơn kém quá rõ. Quan trọng nhất là khi chiến đấu thì liệu hơn ngàn tráng sĩ kia có bỏ chạy hay không thì còn phải tìm hiểu.

- Tôi đề nghị mang hết tài sản tạm lánh vào rừng. Quân Chiêm kéo sang không cướp bóc được gì, rồi cũng phải rút đi.

Một người vốn là nhà khá giả lên tiếng.

- Rút đi? Từ khi nào chúng ta phải sợ đám giặc đó. Chiêm Thành chẳng qua là chư hầu của nước ta mà thôi. Tuy hiện nay triều đình vô năng nhưng mọi người cũng đừng quên bản thân là con dân đất Việt.

Một người khác nói.

- Trăm năm trước, lúc quân Mông Cổ kéo tới, triều đình cũng bỏ kinh thành mà. Do đó, rút lui cũng không phải là hèn nhát mà có thể xem là giải pháp chấp nhận được.

Bàn tán một hồi, mọi người không sao quyết định được

- Không biết vị đây có kế gì khả thi. – Lão Điền lên tiếng.

Ngay sau câu nói của lão, mọi người đều đưa mắt nhìn An Phong. Cái tên này bộ dạng không giống người phàm, không biết chừng là thần tiên xuống đây để giúp bọn họ.

Nãy giờ An Phong chỉ ngồi yên nghe mọi người tranh luận, giờ thấy mọi người đều nhìn mình chờ đợi, hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới nói :

- Bỏ mặc cho giặc vào cướp thì không nên rồi. Nhưng nếu trực tiếp đánh nhau với giặc cũng không ổn. Dù thắng hay thua cũng sẽ thiệt hại nặng nề.

- Huynh muốn dùng kế. – Thanh Vân không biết khi nào đã nhảy vào cuộc họp.

- Vân…! – Lão Điền nói với vẻ không vui.

- Cô bé nói đúng rồi đấy. Chỉ cần làm theo cách của ta, đảm bảo quân Chiêm có đi không có về.

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.