Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên không.

Tiểu thuyết gốc · 2172 chữ

Kiềm Châu, trấn Nghệ An, Đại Việt, năm Quang Thái thứ 10, thời nhà Trần.

Trên một đỉnh núi ở bên ngoài thành Nghệ An của Đại Việt, có hai ông cháu tên là Nguyễn Phúc Điền cùng Nguyễn Thanh Vân đang lên rừng hái thuốc.

Cô cháu gái Hoàng Thanh Vân năm nay chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi gì đó, tính tình của nàng tương đối đối hoạt bát, đôi mắt lại tỏ ra vô cùng lanh lợi. Khuôn mặt giống như tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ với hai đôi mắt long lanh như giọt sương mai. Thần hình dù còn nhỏ tuổi nhưng đã hình thành những đường cong hoàng hảo ẩn sau bộ đồ thôn dã.

Lúc này, nàng một bên vừa theo ông hái thuốc, vừa hay thỉnh thoảng ngước mặt lên trời nhìn lấy những áng mây đang tạo thành các hình thù kỳ dị. Chỉ là, lúc này nàng vừa mới ngửa đầu nhìn lên, trong miệng đột nhiên kinh hô một tiếng.

“Ông ơi!”

Mà lão y Hoàng Phúc Điền cũng bị tiếng kinh hô này của nàng làm cho giật mình, mới đưa mắt nhìn theo. Nhưng ông lão vừa nhìn một cái, đã hô lên y hệt như người cháu gái của mình vậy. Cả hai ông cháu bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, mà cô cháu gái thì tỏ ra hết sức tò mò, nàng hướng về phía bầu trời chỉ trỏ, rồi nói:

“Ông nội, làm sao trên trời lại xuất hiện một cái hố đen, mà bên trong đó hình như còn có thứ gì đang rơi ra thì phải?”

Lão y làm sao biết được chuyện này, trong lòng của lão hiện tại còn đang lo lắng, không biết thứ này có thể gây ra nguy hiểm gì hay không? Chỉ là, khi hai ông cháu còn đáng ngẩn người, thì một vật thể kỳ lạ từ trong hố đen đã lao đầu rơi xuống.

“Bùm!”

“Vật thể kỳ lạ” đó nhanh chóng lao thẳng xuống nước, làm cho mặt nước trở nên chấn động, bay lên những hạt trắng xóa, mà đám tôm cá ở phía bên dưới cũng bị dọa cho một trận sợ hãi. Hai ông cháu họ Hoàng lúc này mới giật mình định thần lại.

- Ông nội, chúng ta mau đi xuống đó xem đi, vật từ trên trời rơi xuống ắt hẳn không quý thì cũng là hiếm, không biết chừng hai ông cháu ta lại nhặt được bảo vật thì sao? – Cô cháu gái lúc này đã không dằn được lòng hiếu kỳ, cho nên nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của lão y Phúc Điền, nói. – Như vậy không biết chừng còn giải quyết được đám quân Chiêm đang quấy nhiễu

Lão y chỉ có thể lắc đầu cười khổ, lão thừa biết tình tính của đứa cháu gái này. Mà vừa rồi, dựa vào con mắt tinh đời của lão, lão đã nhìn ra đó không phải là thứ vật báu gì, đó chẳng qua chỉ là một con người từ trên trời rơi xuống dưới mà thôi. Thế nhưng lúc này lão cũng thật sự là rất khó hiểu, một người làm sao có thể từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ hắn là thần tiên sao? Mang theo ý nghĩ này trong lòng, bước chân của lão cũng nhanh chóng đuổi theo cháu gái của mình.

Mặc dù biết rằng chuyện này nghe như có vẻ rất hoang đường, nhưng ông lão thà rằng tin nó là sự thật vẫn còn hơn không. Dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện thần kỳ, mà bản thân lão cũng không tài nào có thể giải thích được. Huống hồ lòng hiếu kỳ của con người là vô hạn, cho dù việc đó có thể dẫn đến nguy hiểm hay không, bọn họ cũng muốn được một lần nhìn đến cho tường tận. Giống như câu thành ngữ nói, tò mò hại chết con mèo là vậy.

Sau khi bị kéo đi một hồi, rốt cuộc hai ông cháu họ Hoàng cũng chạy được đến bên bờ bên kia. Vừa rồi vị trí mà “vật thể lạ” kia rơi xuống, chính là hướng về phía bên này. Mà cái hồ nước này thật sự là rất lớn, hai ông cháu phải tìm mãi, mới tìm được “vật thể lạ” đang nổi trôi trên mặt nước. May là thứ này cũng không trôi đi quá xa, cho nên hai ông cháu liền nhanh chóng đem “nó” vớt lên trên bờ.

Nhìn thấy “vật thể lạ” trước mặt là một người thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt của Thanh Vân lộ ra một tia kinh ngạc. Mà lão y Hoàng Phúc Điền mặc dù đã biết trước được chuyện này, nhưng sắc mặt lúc này của lão cũng trở nên biến hóa khôn lường bởi vì lão thấy tướng mạo người này thật sự là rất phi phàm

Hắn có một đôi lông mày rất cao, cái trán lại rộng, trên người còn mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ, giống như một vị đế vương đang ngự trị thiên hạ vậy. Chỉ là, hắn làm sao lại bị trọng thương? Chẳng lẽ hắn thật sự là một vị thần tiên, vì một lý do nào đó nên đã bị đánh xuống nơi này? Trong lòng càng nghĩ, lão càng cảm thấy thêm phần phức tạp.

Mà cô bé Vân lúc này thì hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nàng tỏ ra rất tò mò với “sinh vật lạ” trước mặt này.

“Rõ ràng người này là một nhân loại, mà hắn làm sao lại có thể từ trên trời rơi xuống? Với lại nhìn xem vết thương trên người của hắn, hoàn toàn không giống như là bị đao kiếm làm ra, cũng không giống với móng vuốt hay răng nanh của dã thú cắn xé, nó giống như là bị cái gì đó làm cho nổ tung, dẫn đến trọng thương? Chẳng lẽ hắn là người trời? Vì trong lúc tranh đấu bị người ta dùng phép thuật đánh thương?”

Càng nghĩ, ý nghĩ của Hoàng Thanh Vân càng bay xa.

- Có chút giống với vết thương do hỏa khí gây ra. – Lão Điền lên tiếng.

- Ông à, trên đời này có loại hỏa khí lợi hại như vậy sao? – Cô bé Vân lên tiếng.

Nghĩ lại, lão già cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn. Bản thân hỏa khí khi bắn rất dọa người nhưng uy lực và độ chính xác chỉ hơn cung tên chút đỉnh, thời gian nạp đạn lại lâu, được cái là chỉ cần vài ngày huấn luyện mà thôi. Nhìn thương tích của gã này thì làm gì có hỏa khí nào mạnh như vậy. Mà nếu có thì nó cũng to bằng con voi luôn rồi. Mỗi lần bắn chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn. Thân thủ của gã này không lý nào không né kịp.

- Khụ… Vân, con mau tránh ra để cho ông tới xem một chút, xem hắn còn sống hay đã chết! - Lão y Hoàng Phúc Điền lên tiếng.

Nghe được lời nhắc nhở của ông nội, nàng liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhưng ánh mắt thì không dời khỏi thân thể của An Phong lấy nửa khắc.

Đúng vậy, “sinh vật lạ” ở trước mặt của hai ông cháu họ Nguyễn chính là An Phong, người đã bị lỗ đen cuốn đến nơi này. Nhưng hai ông cháu họ Hoàng làm sao biết được lỗ đen vũ trụ là cái vật gì, kể cả một người hiện đại như An Phong cũng chưa chắc có thể lý giải được hết nữa là. Cho nên lúc này hai ông cháu bọn họ đều nhận định cho rằng An Phong chính là người trời, mà không biết rõ nguyên nhân vì sao lại bị rơi xuống nơi này.

“May quá, người này vẫn còn sống, Vân nhi, chúng ta mau đưa hắn trở về nhà thôi!”

Lão y Hoàng Phúc Điền sau một hồi dò kinh bắt mạch, cuối cùng cũng thở ra một hơi.

Mà cháu gái của lão nghe được tiếng lão gọi, không khỏi giật mình nhảy dựng lên. Vừa rồi nàng còn đang mải mê quan sát An Phong, cho nên mới bị kinh sợ như vậy.

Lão khẽ liếc mắt nhìn đứa cháu gái của mình một cái, sau đó không khỏi thở dài ra một hơi, rồi nhìn nàng cười trêu chọc:

“Xem chừng, Vân nhi nhà chúng ta cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi đây!”

Nghe lão trêu đùa như thế, nàng có chút xấu hổ, đỏ mặt lên nói:

“Ai… ai muốn lấy chồng cơ chứ?”

Nàng nói xong liền giậm giậm chân mà chạy đi, còn lão chỉ đưa mắt nhìn theo, rồi lắc đầu mỉm cười. Sau đó lão mới cẩn thận đem “cái xác” của An Phong cõng ở trên lưng, rồi hướng nhanh về phía căn nhà gỗ của mình mà rời đi.

Qua không bao lâu, hai ông cháu đã đem An Phong đặt ở trên giường, lão y còn hướng về đứa cháu gái của mình dặn dò:

“Vân nhi, con đi xuống bếp nấu cho ông một ấm thuốc, nhớ kỹ tên thuốc mà ông đã dặn!”

“Vâng!”

Cô cháu gái hơi gật gật đầu, thế nhưng bước chân vẫn chưa có chịu rời đi, mà đang lén lén nhìn trộm An Phong một phen. Phải đợi cho ông nội của nàng tằng hắng một trận, nàng mới như một con thỏ hốt hoảng chạy vội ra phía sau nhà.

Chuyện này cũng không thể nào trách nàng cho được. Bởi vì từ nhỏ nàng chỉ sống cùng ông nội, lại ít khi được tiếp xúc với người bên ngoài. Mà tướng mạo của An Phong thật sự là rất phi phàm, một thiếu nữ mới lớn như nàng vừa tiếp xúc qua làm sao không để tâm tư chập chờn cho được. Chỉ là, hắn vẫn còn đang hôn mê, dù nàng có nhìn nhiều đi chăng nữa, hắn cũng không thể nào cảm nhận được. Đây đúng là một chuyện bị ai của tạo hóa!

…………..

“Ông nội, người đó vẫn chưa tỉnh sao?” Thanh Vân rụt rè bưng lên một bát thuốc lớn, nhìn về phía trong phòng hỏi.

Lúc này đã trải qua gần một tuần kể từ ngày An Phong được hai ông cháu cứu về, thế nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mặc dù vết thương trên người của hắn đã gần như khôi phục bình thường.

Nghe cháu gái mình hỏi, lão y Hoàng Phúc Điền lại không khỏi đưa mắt nhìn sang An Phong một chút, trong lòng của lão liền thở dài.

Bản thân lão vốn dĩ là ngự y trong cung. Vì trách thế lực của Lê Quý Ly mà trốn tới tận đây. Vốn dĩ y thuật của lão từ trước đến nay được người trong vùng xưng tụng là thần y, nhưng lão không nghĩ đến lần này mình lại không chữa tỉnh được người này. Thật ra mà nói, vết thương trên người của An Phong đã hoàn toàn khỏi hắn. Với lại, sau nhiều lần bắt mạch, lão cảm nhận được sinh cơ trong người của hắn rất là dồi dào, theo lẽ thường hắn phải tỉnh dậy rồi mới phải, nhưng không biết làm sao, chó tới bây giờ hắn cũng không chịu tỉnh dậy? Đây đúng là một chuyện hết sức kỳ quái?

Nhìn thấy ông nội chỉ nhìn không đáp, nàng hơi có chút lo lắng đi vào, sau khi bưng lên bát thuốc giúp cho An Phong uống cạn, nàng mới quay sang hỏi tiếp:

“Ông nội, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào để giúp hắn tỉnh lại sao?”

Lão y liền lắc đầu nói: “Chuyện này ta không thể nào giúp được, toàn bộ phải dựa vào vận mệnh của hắn. Nhưng cháu cứ yên tâm đi, trên người của hắn mang theo đại khí vận, chỉ ít hôm nữa là hắn có thể tỉnh lại ngay thôi!”

Nàng biết lời này của ông chỉ là để an ủi gạt người, nhưng mà trong lòng nàng vẫn hy vọng những lời ông nói chính là sự thật.

“Khụ khụ…”

Không biết làm thế nào, đột nhiên bên cạnh của nàng lại có một tiếng ho khan, làm cho cả người nàng đều giật bắn lên, ngay cả chén thuốc trong tay cũng bị đánh rơi xuống đất.

“Hắn tỉnh rồi?” Lão y sư dùng ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa hồ hởi nhìn về phía An Phong đang nằm trên giường bệnh.

Mà An Phong lúc này cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá hai người trước mặt, sau đó hắn mới cất tiếng hỏi:

“Nơi này là nơi nào? Các người là ai?”

Bạn đang đọc Đại Việt Thần Thánh Đế Quốc sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.