Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Tiểu thuyết gốc · 2671 chữ

Biên giới Đại Việt

Đại quân Nguyên do Trương Hiến dẫn đầu cuối cùng cũng đã tiến sát đến bên giới Đại Việt sau bao ngày hành quân vất vả. Ngay lúc này, lương thực đang dần cạn kiệt. Số lương thực lần này nhà Nguyên chuẩn bị cho lần xâm lược này vô cùng hạn chế sau thất bại nặng nề trong lần xâm lược trước.

“Bẩm tướng quân, quân lệnh từ Đại Đô vừa được truyền đến, Bệ hạ lệnh cho ngài phải đánh nhanh thắng nhanh. Bệ hạ muốn ngài trước Trung Thu phải chiếm được thành Thăng Long” - Vừa hạ trại, lều của Trương Hiến không khi nào thiếu tiếng bàn luận chiến sự.

“Quân lệnh này chắc chỉ có tên Thiết Yên kia nghĩ ra, hắn thừa hiểu chúng ta không đủ lương thực nên mới đề ra kế sách này. Hắn đâu biết Đại Việt khó đánh như thế nào?” - Trương Hiến tức tối sau khi nghe xong quân lệnh từ Đại Đô.

Nhưng Trương Hiến có tức tối như nào đi chăng nữa thì cuối cùng ông ta cũng phải thực hiện quân lệnh đó. “Tiến thoái lưỡng nan” là tình cảnh của Trương lúc này,

“Đánh nhanh thắng nhanh với Đại Việt thì khác gì tự sát. Muốn có cơ hội thắng thì lại làm trái quân lệnh” - Trương Hiến thở dài, đi qua đi lại trong lều suốt hàng canh giờ.

Thành Thăng Long,

Tin báo ngoài tiền tuyến cuối cùng cũng đã được đưa về Thăng Long. Ngay trong buổi chầu, vua Trần Nhân Tông thể hiện quyết tâm đánh bại đợt tấn công này của đại quân nhà Nguyên.

“Bệ hạ không cần phải lo. Trận này cứ để thần đích thân xuất quân” - Hưng Đạo Vương là người đầu tiên lên tiếng.

“Được, lần này Hưng Đạo Vương sẽ là chủ tướng cho trận đánh này. Chiêu Minh Vương và Phạm Ngũ Lão sẽ là phó tướng. 3 ngày sau, tất cả xuất phát.” - Vua Trần Nhân Tông đứng dậy, phong thái ngút trời, thần thái khiến không khí của cả buổi chầu càng sục sôi ý chí chiến đấu.

“Bãi triều”

Buổi chầu vừa kết thúc, không khí khẩn trương là thứ mà người ta có thể cảm nhận được ở văn võ bá quan. Hưng Đạo Vương, Chiêu Minh Vương ngay lập tức chuẩn bị các công tác hậu cần chuẩn bị cuộc chiến. Còn Phạm Ngũ Lão thì chỉnh đốn đại quân.

Và với những sự chuẩn bị từ trước, cả những thông tin mà mình đã thu thập được, Hưng Đạo Vương cực kì tự tin sẽ đánh bại được quân Nguyên trong lần xâm lược này của thế lực hùng mạnh phía Bắc.

Và trận chiến này cũng sẽ lần đầu tiên Đông cùng hai huynh đệ của mình tham gia một trận chiến đúng nghĩa khi vừa về tới phủ, Phạm Ngũ Lão đã bảo Đông cùng tham gia tham chiến với mình.

“Đông huynh, huynh hãy chuẩn bị đi, 3 ngày sau chúng ta sẽ cùng lên đường, chiến đấu với đám quân Nguyên đang ở phía biên giới”.

Lời đề nghị này làm cho Đông vừa phấn khích vừa có chút lo âu vì dù cho đã tham gia nhiều chiến dịch lớn truy bắt mọi loại tội phạm trước đây nhưng đây là lần đầu tiên anh tham gia một chiến dịch với quy mô lớn như vậy.

Nhưng anh cũng rất nhanh chóng chấp nhận lời mời của Phạm Ngũ Lão. Anh và Nam nhanh chóng chuẩn bị để 3 ngày sau sẽ cùng lên đường với đại quân nhà Trần.

Tinh thần của vua tôi nhà Trần chuẩn bị cho lần xâm lược này lan rộng ra toàn bộ thành Thăng Long. Mọi nơi trong thành, người này bàn luận về trận chiến lần này, người kia mang lương thực đến phủ Hưng Đạo Vương đóng góp cho đại quân. Với tinh thần đoàn kết đó, khí thế chống xâm lược của cả Đại Việt ngày càng sục sôi.

Đêm cuối cùng trước khi lên đường.

“A Tiêu, cậu thấy anh Đông ở đâu không. Tôi cần anh Đông kiểm tra lại một lần nữa những thứ chúng ta cần mang đi” - Nam tìm Đông khắp phủ Phạm Ngũ Lão.

“Cậu không biết à? Mấy hôm nay đúng giờ này, anh Đông sẽ đi đến nơi đó mà. Huống chi mai phải lên đường nữa. Nên chắc anh Đông tới chỗ đó đó” - A Tiêu đang thu dọn đồ đạc ở một góc phòng, lên tiếng.

Chỗ đó? Đó là chỗ nào?

Thì ra đó chính là nơi đang giam giữ Anh Di. Từ lúc bị bắt tới nay, đêm nào Đông cũng đến thăm Anh Di vào giờ cơm tối.

Chớp mắt cũng gần một tuần trôi qua, hằng đêm anh ghé thăm Anh Di, nói chuyện, tâm sự cùng cô. Mong muốn của anh là muốn cô trở mặt với nhà Nguyên để ở lại Đại Việt. Nhưng cũng từng đó thời gian, Anh Di cũng đã vui vẻ hơn, cười nhiều hơn khi trò chuyện cùng Đông. Cô ít nói, trầm tính, không lắng nghe bất kì ai nhưng với Đông, cô sẵn sàng lắng nghe những gì anh nói với cô.

Ở đất Đại Việt này, với Anh Di mà nói, Đông là người bạn đầu tiên của cô, trước đây mặc dù xích mích không ít nhưng bản thân cô nhìn rõ bản chất của người đang đứng trước mặt cô đây là mong muốn cô rời xa chốn “bùn lầy” ở phương Bắc kia, an yên mà ở lại phương Nam, sống những ngày tháng bình yên của một người con gái.

Đối với Đông, trò chuyện với Anh Di rất thoải mái, đó không còn lại tội phạm và người hỏi cung nữa mà đó là một cuộc trò chuyện của những con người với nhau. Tuy Anh Di rất ít khi trả lời anh, chỉ có gật và lắc nhưng ít ra anh cảm nhận được sự thay đổi lớn của Anh Di, ít nhất là với anh đã không còn sự đề phòng như trước.

“Sáng mai tôi sẽ lên đường tiến lên phía Bắc. Đám người Nguyên lại nhăm nhe xâm lược nơi này thêm một lần nữa. Tôi sẽ dặn dò lính ở đây quan tâm cô nhiều hơn. Cô cứ yên tâm ở đây nhé. Tôi sẽ trở về sớm thôi. Bảo trọng”

Đông đứng dậy, quay lưng đi, nhìn Anh Di nở một nụ cười.

Anh Di lạnh lùng không nói với Đông một câu nào trước đây nhưng khi cô biết tin ngày mai Phan Đông sẽ cùng đại quân lên đường tiến về phía biên giới để chống lại nơi cô chịu ơn thì sự e dè đó dường như cũng tan biến. Hơn một canh giờ Phan Đông tâm sự, ngay lúc anh vừa đừng dậy hướng đến cánh cổng nhà giam, Anh Di nói khẽ:

“Huynh lên đường cẩn thận.”

Phan Đông khẽ cười, anh quay lại nhắn nhủ với cô.

“Cô nương cũng nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi về tôi sẽ kể cho cô nương nghe nhiều thứ hơn nữa”

Nói xong Đông bước nhanh ra khỏi nhà giam nhưng vẫn không quên dặn dò đám lính canh ngục thay anh chăm sóc Anh Di. Lúc đó, Anh Di mới biết được những gì diễn ra những ngày qua xuất phát từ tấm lòng của Phan Đông, chỉ là cô nghĩ quá nhiều nên đã vô tình sinh ra sự cảnh giác với anh. Phan Đông cứ thế bước đi, Anh Di nhìn theo với chút gì đó đượm buồn.

Sáng hôm sau.

Khi những tiếng gáy đầu tiên vừa vang lên thì đại quân nhà Trần đã tập trung đầy đủ trước cổng thành Thăng Long. Số lượng lần này không bằng lần trước nhưng khí thế chưa bao giờ thôi lớn mạnh. Đích thân vua Trần Nhân Tông đã ra trước cổng thành, tiễn đại quân một đoạn.

“Lần này tiến về biên giới, tướng quân cứ toàn tâm toàn ý giết giặc. Thành Thăng Long đã có trẫm trông coi.” - Vua Trần Nhân Tông ân cần dặn dò Hưng Đạo Vương.

“Bệ hạ hãy yên tâm. Hưng Đạo sẽ đánh đuối bọn giặc Nguyên đó ra khỏi Đại Việt ta. Thần sẽ không để một tấc đất nào của Đại Việt rơi vào tay quân Nguyên” - Hưng Đạo Vương đáp lại.

“Tất cả nghe lệnh. Xuất phát” - Vừa đáp lại lời của vua Trần Nhân Tông, Hưng Đạo Vương quay về phía đại quân hô to. Ngay lúc đó, cả bầu trời như rung chuyển bởi hàng vạn tiếng hô vang từ phái các tướng sĩ. Cả đoàn người kéo dài cả dặm bắt đầu Bắc tiến.

Cả đại quân hành quân thần tốc, chẳng mấy chốc cũng đã tới khu vực biên giới Đại Việt. Cả đại quân hạ trại, không xa doanh trại của quân Đại Nguyên là mấy. Lúc này trời cũng đã gần tối, Hưng Đạo Vương ra lệnh cho tướng sĩ bày tiệc ngay trước mắt quân Nguyên.

“Truyền lệnh xuống dưới. Ngày hôm nay chúng ta phải ăn uống no say, như vậy mới có sức mà đánh giặc được” - Hưng Đạo Vương vừa hạ trại đã triệu tập các tướng lĩnh dưới trướng vào lều để nghị sự.

“Tại sao chúng ta không xông ra đánh bọn chúng một trận sống mái. Hà cớ gì phải bày tiệc làm gì” - Một tướng lĩnh thắc mắc.

“Ngươi không biết rồi. Theo ta được biết, mấy ngày nay, bọn người Nguyên kia không được một ngày ăn uống no đủ. Chúng ta phải mở tiệc như vậy để chọc tức bọn chúng. Các người không thấy chúng ta thiếu những ai hay sao?” - Hưng Đạo Vương cười lớn, giải đáp cho vị tướng lĩnh kia.

Lúc này, mọi người mới nhận ra những người mất tích. Phạm Ngũ Lão, Dã Tượng và Yết Kiêu. Thì ra, từ trước khi hạ trại, Hưng Đạo Vương đã cho quân dưới trướng cả 3 tỏa ra khắp nơi để tìm kiếm thức ăn. Dã Tượng và Phạm Ngũ Lão phụ trách săn thú rừng, còn Yết Kiêu thì ra các con sông để bắt cá.

Trời càng trở tối cũng là lúc đại quân bày tiệc. Nào là thịt, nào là cá, trái cây các loại đầy đủ, không thiếu thứ gì. Từ trên xuống dưới từ Hưng Đạo Vương đến các tướng sĩ đề hòa chung không khí vui vẻ. Họ nhảy múa, ca hát suốt đêm, tiếng hát, tiếng nhạc vang xa đến tận doanh trại của quân Nguyên.

“Bẩm tướng quân. Phía quân Nguyên đang hoảng loạn, bọn chúng cứ nháo nhào lên. Bọn chúng đã bắt đầu chịu không nổi” - Quân tình về tình hình của quân Nguyên được báo về liên tục cho Hưng Đạo Vương.

Quân Nguyên càng hoảng loạn, Hưng Đạo Vương ra lệnh tiếng nhạc càng lớn. Phía bên kia, vì đã không được ăn thịt trong nhiều ngày, nhiều đám lính nhỏ lẻ đã phá rào chạy về phía Đại Việt với hi vọng cướp được một ít thịt cho vào bụng.

Nhưng than ôi, khi vừa ra khỏi cổng chưa được bao lâu, bọn chúng đã bị quân nhà Trần mai phục sẵn và tiễn về Tây Thiên. Kế hoạch của Hưng Đạo Vương cuối cùng cũng đã được thực hiện. Kế hoạch này tăng sĩ khí của quân ta và làm tiêu hao lực lượng của quân giặc. Màn “chọc tức” này của Hưng Đạo Vương khiến cho quân Nguyên bối rối vì chẳng biết phải đối phó như nào. Đi ra sẽ bị diệt còn bên trong thì phải ngửi mùi thơm từ thịt của quân nhà Trần.

Và khung cảnh hoảng loạn ấy, phía doanh trại quân nhà Nguyên khói lên nghi ngút, đám lính càng thêm hoảng hốt, tiến thoái lưỡng nan. Tiếng tù và báo hiệu tập hợp vang lên từ phía doanh trại nhà Nguyên.

Nhân lúc hoảng loạn, Hưng Đạo Vương đã ra lệnh cho Phạm Ngũ Lão đốt kho lương thực ít ỏi của quân Nguyên. Và ngay lúc đó, tất cả bí mật về nhân vật đã truyền tin cho Hưng Đạo Vương khi ở còn thành Thăng Long. Người đó chính là người vua nhà Nguyên phong cho chức Đại nguyên soái trong lần Nam tiến này - Trương Hiến.

Thật ra, sau khi trở về từ trận chiến lần trước, Trương Hiến đã cảm thấy bất công khi bị nhà Nguyên đối xử, cộng thêm việc ông không phải người Nguyên, chỉ làm việc cho nhà Nguyên vì con đường sống nên đã quyết định đầu hàng quân Đại Việt. Sau này ông cùng Hưng Đạo Vương bày mưu tính kế nhằm mang những tin tình báo của nhà Nguyên mau chóng gửi đến Đại Việt hòng sớm có những kế sách đối phó.

Và cả hai đã liên kết với nhau khiến cho toàn quân nhà Nguyên rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan như lúc này. Sau khi đốt kho lương thảo, ông đã cùng Phạm Ngũ Lão và cả Phan Đông xông ra tiêu diệt quân nhà Nguyên. Lúc này, từ phía quân Đại Việt, Hưng Đạo Vương cũng ra lệnh cho toàn quân xuất chiến, tiến lên tiêu diệt quân nhà Nguyên. Lúc này, quân nhà Nguyên chỉ có tháo chạy khắp nơi như ong vỡ tổ, những tên không chạy kịp thì lớp bị bắt, lớp bị giết. gần như toàn bộ quân nhà Nguyên Nam tiến lần này, có thể về tới Thành Đô cũng chưa tới ba phần.

Lần Nam tiến này của nhà Nguyên chính thức kết thúc với tình trạng “Mất cả chì lẫn chài”, đám tàn quân chia năm xẻ bảy, tháo chạy về phía Thành Đô. Đám tàn quân chạy đến đâu thì vó ngựa Đại Việt truy đuổi theo đến đó. Đến khi bọn chúng vượt qua khỏi biên giới Đại Việt, quân Đại Việt cũng dừng lại. Lúc này, Đông lên tiếng:

“Để ta tặng một món sính lễ cho nhà Nguyên, mang về Thành Đô mà dâng lên vua của các ngươi”.

Nói vừa dứt câu, Đông giương cung bắn gãy đại kì của quân Nguyên. Đại kì vừa chạm đất cũng là lúc không còn bóng dáng của bất cứ một tên quân Nguyên nào trong tầm mắt của người Đại Việt. Trận chiến cũng qua đó mà kết thúc với chiến thắng một lần nữa thuộc về quân Đại Việt.

“Đêm nay mở tiệc thật linh đình, ăn uống no say chúng ta sẽ trở về Thăng Long vào sáng sớm ngày mai” - Hưng Đạo Vương ra lệnh cho toàn quân.

Tiếng hô hào vang lên khắp nơi. Đây là chiến thắng thực sự ý nghĩa với toàn quân Đại Việt khi vừa trải qua một chiến dịch ác liệt cách đây không lâu thì đã phải đối mặt với một trận chiến khác với một đội quân hùng mạnh như quân Nguyên.

Ở một góc khác, Đông tiến tới phần đại kì của nhà Nguyên đã bị anh bắn gãy trước đó, nhặt lên, đặt tại 1 góc thành canh giữ biên giới, hướng về phía Bắc, như muốn cảnh báo nhà Nguyên về nhưng thất bại liên tiếp của bọn chúng trên đất Đại Việt, vì anh biết trước rằng 3 năm sau sẽ là lúc Đại Nguyên mạnh mẽ nhất tiến xuống phía Nam, xâm chiếm Đại Việt lần thứ 3.

Nhưng, cứ vui trọn đêm nay cùng quân Đại Việt sau chiến thắng cái đã. Chuyện của 3 năm sau cứ để sang một bên.

Sáng ngày hôm sau, toàn bộ quân Đại Việt nhổ trại, tiến về Thăng Long - nơi mà dân chúng đang chào đón đại quân chiến thắng trở về.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.