Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Tiểu thuyết gốc · 2983 chữ

Phủ Hưng Đạo Vương

“Cấp báo. Cấp báo từ biên giới” - Từ phía ngoài cửa phủ, một binh lính mang thư cấp báo chiến sự về thành Thăng Long.

Lúc này, Hưng Đạo Vương đang đánh cờ, thưởng trà cùng với Chiêu Minh Vương ở phía sau hậu viện.

“Có chuyện gì, mau bẩm báo” - Chiêu Minh Vương vội vàng đứng ngay dậy, hướng mắt về phía tên lính kia.

“Bẩm. Hơn 10 vạn đại quân Nguyên đang trên đường tiến về phía Đại Việt. Chúng ta đang đóng quân cách biên giới ta không xa”

“ Lí nào lại vậy. Chúng vừa thua cả một chiến dịch như vậy nhưng vẫn hăng máu như vậy hay sao” - Chiêu Minh Vương đập tay xuống bàn, giọng tức tối.

“Chiêu Minh huynh, không có gì phải lo đâu. Lần này bọn chúng sẽ không tiến vào được Đại Việt đâu” - Hưng Đạo Vương đặt quân cờ xuống bàn cờ, uống một ngụm trà, bình thản đáp.

“Hưng Đạo huynh, sao huynh lại nói như vậy. Chẳng lẽ huynh đã có kế sách cho chuyện này” - Chiêu Minh Vương đáp.

“Huynh cứ chờ xem. 10 vạn quân đó không một tên nào vào được Đại Việt ta đâu. Nội trong 10 ngày, bọn chúng sẽ rút hết về thảo nguyên của bọn chúng” - Hưng Đạo Vương cười lớn, giọng dõng dạc.

“Có lời này của huynh, ta cũng yên tâm phần nào. Chúng ta tiếp tục đánh cờ thôi”

Cả hai vị đại tướng quân tiếp tục ván cờ của mình mặc cho ngoài biên giới kia, đại quân Nguyên càng ngày càng tiếng gần đến Đại Việt. Sâu bên trong Hưng Đạo Vương đang mưu tính chuyện gì? Kế hoạch của Ngài là gì mà có thể khiến Ngài bình tĩnh một cách kì lạ như vậy?

Trở về với Phan Đông và Lê Nam. Lúc này, cả hai đều đã hồi phục hoàn toàn vết thương mình đã gặp phải. Cả hai cùng với A Tiêu được Phạm Ngũ Lão dạy cho sử dụng binh khí, cưỡi ngựa và bắn tên. Với bản lĩnh của mình, trong một thời gian ngắn, Đông gần như thành thục tất cả những kĩ năng mà một vị tướng thời xưa phải có. Nhận thức được sự nguy hiểm mà mình đã trải qua trong những ngày qua, và từ khi xuyên không về thời Trần, anh vẫn chưa sử dụng đến 2 khẩu súng lục của mình nhưng bản thân anh lại có linh cảm rằng sắp tới viên đạn đầu tiên sẽ được bắn ra. Cùng lúc đó, Nam cũng bí mật trở về chiếc xe chuyên dụng hòng thu gom toàn bộ đồ đạc đang được cất giấu trên xe bao gồm cả khẩu súng bắn tỉa mà đơn vị đã cấp cho hai người trong chuyến truy bắt tội phạm lúc trước.

Cuộc sống của Đông trải qua trong sự yên bình, thư thái. Nhưng dường như anh luôn cảm giác sắp có chuyện xảy ra với bản thân, việc anh chuẩn bị trước những thứ đó khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.

Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Bồ câu đưa thư từ biên giới cuối cùng cũng bay đến phủ Phạm Ngũ Lão. Nội dung bức thư đó chính là sự việc Anh Di và lực lượng Ám Quân của Đại Nguyên đã bí mật trà trộn vào Đại Việt.

“Đông huynh đệ, có chuyện lớn rồi. Ngươi mau cùng ta đến phủ Chiêu Minh Vương một chuyến” - Phạm Ngũ Lão vừa đọc thư xong thì gần như ngay lập tức chạy đi tìm Phan Đông để thông báo.

Cả hai cùng với Nam tiến về phía phủ Chiêu Minh Vương, và vì tính cấp thiết của tin tức nên họ thúc ngựa đi rất nhanh. Chẳng mấy chốc cũng đã tới phủ Chiêu Minh Vương.

Phạm Ngũ Lão ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong cấp báo. Chiêu Minh Vương mặc dù đang dùng bữa cũng phải ngưng lại vì sự việc cấp thiết này. Sau khi đọc thư, Chiêu Minh Vương liền lập tức đến phủ của Hưng Đạo Vương để nghị sự.

Và lại một lần nữa, thái độ của Hưng Đạo Vương đã khiến Chiêu Minh Vương bất ngờ. Ngài bình thản đến kì lạ, dường như Hưng Đạo Vương đã biết trước được điều này từ lâu.

“Hưng Đạo huynh không thấy lo lắng về thông tin này hay sao?” - Chiêu Minh Vương kì lạ với thái độ bình thản của Hưng Đạo Vương liền gặng hỏi.

“Đương nhiên là lo chứ, nhưng ít ra tất cả đều nằm trong dự liệu của ta từ trước. Mục tiêu lần này của đám Ám Quân người Nguyên kia chính là tên Cao Kiệt sắp bị hành hình kia. Điều ta lo bây giờ là không biết khi nào chúng sẽ ra tay.” - Hưng Đạo Vương bình thản đáp, mặc dù trong Ngài vẫn có những nỗi lo lắng về đám người Ám Quân này.

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ ứng phó với chuyện này như thế nào đây Hưng Đạo huynh? Cứ để bọn chúng thực hiện kế hoạch hay sao?” - Chiêu Minh Vương giọng hối hả.

“Ngày mốt đã là ngày hành hình Cao Kiệt. Từ đây cho đến ngày hôm đó phải đề cao cảnh giác hơn nữa, tăng cường canh giữ tên họ Cao đó. Việc bảo vệ ngày hành hình Cao Kiệt, ta sẽ giao cho Phạm Ngũ Lão đảm nhận việc này.”

“Ta cũng có suy nghĩ như vậy. Từ ngày hôm nay, ta sẽ tăng cường canh gác nơi giam giữ Cao Kiệt.” - Chiêu Minh Vương đáp.

“Dã Tượng, ngươi nhận lệnh hỗ trợ Ngũ Lão nhiệm vụ lần này. Ta đã có kế sách đối phó đám người Nguyên đó”.

Ngay sau khi rời khỏi phủ Hưng Đạo Vương, Chiêu Minh Vương lập tức thực hiện kế sách của Hưng Đạo Vương. Ngài cho người chuyển Cao Kiệt về phủ Phạm Ngũ Lão để tiện bề canh giữ. Còn nhà giam thì cho người tráo đổi Cao Kiệt hòng đề phòng đám người Nguyên cướp ngục bất cứ lúc nào.

Ở phủ Phạm Ngũ Lão, Đông, Nam và A Tiêu là người canh giữ Cao Kiệt. Với kinh nghiệm từ thế giới hiện đại, Đông đã bố trí quân lính xung quanh khu vực canh giữ, cẩn thận sắp đặt bẫy ở những chỗ chỉ có anh và 2 người huynh đệ của mình biết.

“3 ngày sắp tới, chúng ta sẽ thay nhau canh gác chỗ này để đề phòng bất trắc. Không cho ai ra vào khu vực này kể cả Phạm tướng quân để tránh nguy hiểm” - Đông lắp đặt cạm bẫy cuối cùng liền quán triệt tinh thần cho Nam và A Tiêu.

Quả đúng như dự đoán của Hưng Đạo Vương, tối ngày hôm đó, một số ít cao thủ của Ấm Quân ẩn nấp ở Đại Việt cướp ngục. Nhưng đã sập bẫy của Hưng Đạo Vương đã giăng sẵn từ trước. Thu hoạch còn lớn hơn nữa khi quân Trần mai phục và bắt được một tên Ám Quân chưa kịp cắn thuốc độc tự tử để tránh bị tra khảo.

Phạm Ngũ Lão và Dã Tượng đích thân tra khảo tên Ám Quân đó. Hắn khai ra kế hoạch của Ám Quân sẽ diễn ra đúng lúc hành hình Cao Kiệt, Ám Quân sẽ trà trộn vào người dân phía dưới pháp trường, khi tín hiệu được đưa ra, toàn bộ Ám quân sẽ xông lên giải cứu Cao Kiệt.

Kế hoạch giải cứu Cao Kiệt của Ám Quân truyền tới tai Hưng Đạo Vương. Ngài cho gọi toàn bộ những người phụ trách nhiệm vụ lần này đến phủ Chiêu Minh Vương nghị sự. Chưa đầy một canh giờ sau, kế hoạch phục kích, phá tan kế hoạch của Ám Quân cũng đã được đề ra và thực hiện. Địa điểm được lựa chọn để mai phục sẽ là nơi hành hình Cao Kiệt.

“Nè Nam, sao ta vẫn thấy có gì đó sai sai ở đây. Cậu có cảm thấy kế hoạch kín kẽ như vậy của đám Ám Quân lại bị chúng ta phát hiện một các dễ dàng như vậy hay không? Ta nghi ngờ đây là một cái bẫy.” - Vừa bước ra khỏi cửa, Đông đã kéo Nam lại.

“Em cũng nghĩ như vậy. Có vẻ như đây là kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng khi đang cố làm nhiễu thông tin của ta” - Nam đáp lại

Trong đầu của cả hai mặc dù phải tuân theo sự sắp xếp của Phạm Ngũ Lão nhưng vẫn không yên tâm với thông tin mà tên tù binh Ám Quân kia khai ra.

Cuối cùng ngày hành hình cũng đã tới. Ngay từ sáng sớm, theo kế hoạch được đề ra trước đó, Cao Kiệt được bí mật đưa ra khỏi phủ Phạm Ngũ Lão, sau đó được đưa tới nơi hành hình ở một khoảng đất trống cách đó vài con phố.

“Nam, cậu mau đi gọi A Tiêu. Ta lo sẽ có chuyện xảy ra trên đường đưa hắn tới nới hành hình” - Sau khi xe củi đưa Cao Kiệt vừa ra khỏi phủ, Đông liền gọi Nam và A Tiêu bí mật đi theo đoàn người ngựa.

Đông, Nam và A Tiêu chia nhau ra theo nhiều hướng nhằm quan sát những động tĩnh có thể xảy ra xung quanh. Đoàn người đi được nửa canh giờ nhưng vẫn chưa có bất kì động tĩnh nào xảy ra.

“Chắc ta nghĩ nhiều rồi. Giờ này vẫn chưa có động tĩnh gì thì chắc chúng đưa tin thật cho bên ta rồi. Nam, cậu gọi A Tiêu di chuyển tới nơi hành hình để hỗ trợ Phạm Ngũ Lão đi.” - Đông kéo Nam lại gần và đưa ra chỉ thị.

Không nói thì thôi nhưng hễ vừa nói tới thì nó liền xuất hiện, Đông vừa dứt lời xong, từ trong các ô cửa sổ các căn nhà hai bên đường, hàng chục dây pháo được ném về phía đoàn người ngựa. Kế hoạch giải cứu Cao Kiệt đúng là đã bị tiết lộ sai như đúng theo suy đoán của Đông.

Nhân lúc hoảng loạn, đám người Ám Quân mặc đồ đen từ khắp nơi, người mang đao, người xách kích xông ra hòng cướp người từ tay quân lính nhà Trần. Hai bên xảy ra một trận chiến giữa không khí mờ ảo và tiếng nổ của pháo.

Một tên nhanh chóng tiếp cận nơi Cao Kiệt đang bị bắt giữ. Trong khi đang cố gắng mở củi cứu Cao Kiệt thì bị Đông ngăn lại. Tên áo đen đó chính là Anh Di. Cô ngay lập tức nhận ra ân nhân của mình. Sự xuất hiện của Đông ngay lúc đó khiến cô nhận ra biến số đã xảy ra trong kế hoạch cứu người của mình.

Hai người xảy ra tranh chấp và không như lần trước, lần này Đông không dễ dàng bị Anh Di áp chế. Nam cũng tham gia hỗ trợ Đông bảo vệ củi chứa Cao Kiệt. Vậy còn A Tiêu? A Tiêu từ trước đã được Đông bố trí đi trước để khi có gặp sự cố, anh sẽ là người đi báo với Phạm Ngũ Lão để tiếp ứng kịp thời.

Đúng như dự tính. Trận chiến chưa diễn ra được bao lâu thì quân nhà Trần do Phạm Ngũ Lão chỉ huy cũng đã tới nơi. Họ nhanh chóng tham chiến và với số lượng người áp đảo như vậy, quân nhà Trần dễ dàng áp đảo Ám Quân như vậy.

“RÚT” - Tín hiệu được đưa ra, Ám Quân nhanh chóng rút lui, để lại một màn khói trắng và quân nhà Trần.

Sau khi lớp khói trắng ấy tan đi, Anh Di đã không kịp rút lui, bị Đông bắt giữ lại. Còn lại quá phân nửa là bị tiêu diệt. Cao Kiệt một lần nữa bị dẫn đi đến nơi hành hình. Từ đó cho đến khi đầu hắn rơi xuống đất thì không còn bất kì cuộc giải cứu nào diễn ra. Nhà Trần cũng coi như diệt trừ được một mối họa tiềm ẩn.

Sau khi Cao Kiệt bị hành hình, Anh Di được giao cho Phạm Ngũ Lão giam giữ. Túy Tuyết Lâu bị điều tra tới và bị quét sạch. Đám tình báo người Nguyên ở Đại Việt gần như cũng bị diệt sạch chỉ trong vòng một ngày.

Còn về đám người Tinh Kha, mặc dù biết Anh Di đã bị bắt giữ nhưng không còn cách nào khác đành phải trốn khỏi thành Thăng Long theo nhánh sông Tô Lịch lúc trước để ra khỏi thành, trốn về Đại Nguyên.

Anh Di được đưa vào nhà giam của Hình Bộ và được Phạm Ngũ Lão thẩm vấn, và dù sao cô cũng từng “hỗ trợ” Phạm Ngũ Lão, làm phá sản kế hoạch ám sát vua Trần Nhân Tông nên cô được tiếp đãi một cách tử tế, không tra khảo, không ép cung cô - đó là những điều Phạm Ngũ Lão đối xử với Anh Di, cũng là những điều Đông đã dặn dò người trước khi binh lính mang Anh Di đi.

Nhưng với sự cảnh giác, phòng bị với những người xung quanh hệt như tính cách trầm lắng của Anh Di, cô không mở miệng nói bất cứ thứ gì cũng như ăn bất cứ đồ ăn gì mà binh lính nhà Trần mang đến cho cô.

Chỉ khi sự xuất hiện của Đông mới khiến cô “tháo” phòng bị. Mặc dù vẫn giữ sự lạnh lùng nhưng trong mắt cô hiện lên sự gần gũi khi nhìn Đông.

“Cô nương ăn đi, đồ ăn này do chính tay ta làm, không có bỏ độc vào đâu” - Đông nhẹ nhàng đặt tô cơm kèm với những món ăn lên chiếc bàn gạch ở một góc phòng giam.

Anh Di thấy được sự chân thành của Đông, bản thân cũng đã chịu đói nhiều ngày qua, lặng lẽ đến bên bàn cơm, ăn một cách ngon lành.

“Cô nương ăn từ từ kẻo nghẹn. Ta biết cô nương là người tốt, chỉ là vì lí do gì đó khó xử nên cô mới làm việc cho nhà Nguyên đúng không” - Đông nhìn thấy Anh Di ăn liền nở một nụ cười trìu mến.

Anh Di đáp lại Đông bằng một cái gật đầu và tiếp tục ăn tiếp. Trong lòng cô cảm thấy khá lên nhiều khi nghe những gì Đông nói. Hai người vui vẻ trò chuyện suốt bữa ăn, nhưng thực tế chỉ có Đông nói, còn Anh Di thì chỉ có gật hoặc lắc.

Một ngày, hai ngày trôi qua. Ngày nào, Đông cũng mang đồ ăn đến cho Anh Di, sắc mặt cô cũng tốt lên trông thấy, hồng hào mà còn có vẻ hơi “mập” ra nữa.

“Cô nương biết sao không? Thật sự tôi rất muốn kết giao bằng hữu với cô. Tôi cũng đã hỏi cung đám người Nguyên bên kia và cũng biết thân phận của cô. Và những suy đoán trước đây của tôi là đúng. Thật lòng tôi muốn cô ở lại Đại Việt với tôi, nếu cô trở về Đại Nguyên bây giờ, cô chỉ có con đường chết mà thôi. Nếu như vậy thì tôi sẽ buồn lắm vì đã không bảo vệ được cho cô”

Đông ngồi bệt xuống góc nhà giam, trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi nói những lời này ra. Anh Di trong đầu lúc đó là sự nghi ngờ, liệu rằng…

“Người đàn ông ngồi trước mặt mình đây có đang lợi dụng mình không, dù sao mới quen chưa được bao lâu cơ mà”.

“Tôi biết có thể cô còn nghi ngờ tôi. Tôi cũng chưa có cách làm cho cô tin tưởng tôi hoàn toàn. Thế này đi, cô cứ ở đây suy nghĩ, hằng ngày tôi sẽ đến thăm cô, khi nào cô có quyết định thì hãy nói cho tôi cũng chưa muộn” - Đông để ý thấy ánh mắt Anh Di nhìn mình có vể khác thì liền trấn an tâm lý của cô.

Dù sao thì vụ án Cao Kiệt đã giải quyết xong, điều sắp tới nhà Trần đối mặt là đại quân nhà Nguyên đang đóng tại biên giới Đại Việt. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Anh Di sẽ đối mặt ra sao với sự thật đám người Tinh Kha đã bỏ mặc sự an nguy của mình mà quay về Đại Nguyên trong khi cô hi vọng chúng sẽ quay trở lại cứu mình?

Lúc này đây, Trương Hiến cùng đại quân của mình đang hừng hực khí thế tiến sát biên giới Đại Việt. Tuy không mang sang nhiều quân như những lần xâm lược trước nhưng với bản tính hung hãn của mình, quân nhà Nguyên hành quân thần tốc hòng đánh phủ đầu quân đội nhà Trần, chiếm lấy thành Thăng Long một lần nữa.

Còn nói về đám Tinh Kha, sau những lần trốn chui trốn nhủi, cuối cùng hắn cũng về tới Đại Nguyên. Lúc hắn quay trở về sau kế hoạch giải cứu Cao Kiệt thì số người hắn mang đi chỉ còn chưa đến chục người.

“Ta sẽ báo thù” - Hắn đứng lên mội vách đá, hướng thẳng về phía Nam, hét lớn.

Tinh Kha quyết tâm không chịu thua Phan Đông, hắn tỏ rõ thái độ của mình, coi Đông là kẻ thù mà mình phải đánh bại. Hét xong hắn quay lưng đi, đem mối thù với Phan Đông về Thành Đô, bỏ lại Anh Di ở lại Thăng Long.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.