Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 4068 chữ

Thành Thăng Long,

Sau nhiều ngày chinh chiến ở biên giới, toàn quân Đại Việt đã trở về tới thành Thăng Long. Tin chiến thắng đã được đưa về thành cách đây vài ngày, và đó cũng là lí do ngày đại quân trở về trong sự hân hoan của dân chúng trong thành.

Đây cũng là lần thứ 2, Đông, Nam và A Tiêu được chứng kiến khung cảnh hào hùng này. Nhưng lần này họ là những người hùng, không khí cũng hoành tráng hơn lần trước.

Và ở trong hoàng cung, vua Trần Nhân Tông cùng văn võ bá quan đang đợi sẵn từ lâu để chào mừng những người hùng trở về. Hưng Đạo Vương, Chiêu Minh Vương, Phạm Ngũ Lão cùng hàng loạt tướng sĩ, trong đó có cả ba huynh đệ Phan Đông, lần lượt bước vào bên trong điện trong sự tự hào.

“Trận chiến lần này có thể không quy mô, không hoành tráng như trận chiến cách đây không lâu, nhưng nó một lần nữa thể hiện sức mạnh đoàn kết của Đại Việt ta. Đại Việt ta không thiếu người tài, không thiếu tướng giỏi, những tên giặc Nguyên đó sẽ phải tháo chạy khỏi Đại Việt ta nếu như chúng dám bén mảng đến đây bất cứ lần nào nữa. Đại Việt ta sẽ không sợ nhà Nguyên ở phương Bắc” - Vua Trần Nhân Tông dõng dạc, hùng hồn lên tiếng trước văn võ bá quan.

Văn võ bá quan cũng đồng thanh hô vang “Đại Việt muôn năm”.

“Nay Hưng Đạo Vương cùng ba quân tướng sĩ đã một lần nữa chiến thắng trước âm mưu xâm lược của nhà Nguyên, thêm một lần nữa chúng ta đã thể hiện sức mạnh của mình cho kẻ thù ở phương Bắc thấy. trẫm quyết định cả Đại Việt ta sẽ cùng tận hưởng chiến thắng này”.

Chiếu chỉ được ban ra ngay sau đó, ban thưởng cho những người có công trong toàn quân, thuế má sẽ được miễn trong vòng một năm, ban lệnh ân xá khắp cả nước. tổ chức lễ hội trong vòng một tháng…. Ngoài ra, một buổi yến tiệc sẽ được nhà vua tổ chức vào tối ngày mai tại hoàng cùng để mừng công cho các tướng sĩ.

Buổi chầu trôi qua nhanh chóng trong sự hào hừng, sôi nổi, các tướng sĩ và văn võ bá quan cũng trở về phủ. Duy chỉ có Đông, anh không về cùng những người khác mà đi thăm Anh Di.

“Hai cậu về phủ trước đi, tôi sang thăm Anh Di một lát rồi sẽ về sau.” - Đông hướng mắt về phía Nam và A Tiêu nói.

Trên đường đến nhà lao đang giam giữ Anh Di, anh cũng không quên mua một chút đồ ăn mà cô thích. Vừa đến cửa nhà lao, cảnh tưởng đầu tiên đập vào mắt Đông là Anh Di người đầy thương tích, máu thấm đỏ bộ quân áo tù nhân của cô.

“Tại sao lại như vậy, Anh Di? Cô có làm sao không?” - Đông vội chạy đến trước cửa phòng giam của Anh Di, thái độ sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt và cử chỉ của Đông.

Anh liên tục hối thúc lính gác mở cửa cho anh vào bên trong xem tình hình của Anh Di. Đông vừa vào phòng giam liền lập tức bế Anh Di lên, đưa ra bên ngoài tìm đại phu trước sự ngăn cản của lính gác.

“Ngài không thể đưa cô ta ra ngoài, cô ta là tội phạm triều đình, nếu muốn đưa ra ngoài cần có lệnh của Phạm tướng quân?” - lính canh vừa ra sức ngăn cản vừa nói với Đông.

“Các ngươi tránh ra, ta sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này với Phạm tướng quân” - Đông hất tay lính gác, nhanh chóng đưa Anh Di lên ngựa và đưa cô về phủ của Phạm Ngũ Lão.

Về tới phủ, chính Phạm Ngũ Lão cũng ngạc nhiên về tình trạng của Anh Di, anh mau chóng cho tìm đại phu đến chữa trị cho Anh Di. Đông cũng lấy trong người ra những viên thuốc trị thương anh mang theo khi trở về thời Trần. Một lúc sau, đại phu cũng tới.

“Cô ấy bị làm sao vậy?” - Phạm Ngũ Lão kéo Đông ra một góc phòng và gặng hỏi.

“Tôi không biết, khi vừa tới đây thì cô ấy đã như vậy rồi” - Đông đáp.

“Không thể nào, ta đã ra lệnh cho lính gác ở đó là tuyệt đối không được dùng hình với cô ấy rồi mà. Để ta đi tìm hiểu thực hư xem sao rồi sẽ báo lại cho đệ” - Vừa dứt câu, Phạm Ngũ Lão đã nhanh chóng lên ngựa tiến về phía nhà lao để điều tra tình hình.

“Anh Di, cô ấy tại sao lại ra nông nỗi này. Dù cô ấy từ làm việc cho nhà Nguyên nhưng ít nhất nhờ cô ấy, mình mới biết được âm mưu của Cao Kiệt. Phạm tướng quân cũng đã ra lệnh như vậy rồi. Kẻ nào lại to gan như vậy?” - Đông nghĩ trong đầu, mặt anh hiện rõ vẻ tức giận xen lẫn hối hận. Vì chính anh đã hứa sẽ không để cô bị tổn thương trước khi cô quyết định có ở lại Đại Việt hay không?

Nam và A Tiêu cũng vừa xuất hiện, cả hai cũng sốc trước cảnh tượng này. Một lúc sau, đại phu cũng băng bó xong vết thương cho Anh Di.

“Đại phu, cô ấy không sao chứ” - Khi đại phu vừa bước ra khỏi phòng, Đông liền nhanh chóng hỏi về tình hình của Anh Di.

“Cô ấy trước đây từng bị thương, vết thương cũ chưa lành, nay còn bị thương như thế này, trong thời gian này cô ấy cần tịnh dưỡng cho thật tốt, không để cô ấy bị cảm lạnh nếu không thần tiên cũng khó cứu. Ngươi đi theo ta, ta kê đơn thuốc cho cô ấy. Nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt” - Đại phu đáp.

A Tiêu đi theo đại phu để bốc thuốc cho Anh Di, cùng lúc đó Phạm Ngũ Lão cũng vừa trở về.

“Huynh đã điều tra được chuyện gì đã xảy ra với Anh Di hay không?” - Vừa nghe tiếng ngựa của Phạm Ngũ Lão, Đông liền chạy ra và hỏi.

“Ta đã điều tra ra rồi. Tả Thượng thư Hình bộ Triệu Tường, có người con trai tên là Triệu Giang. Tên họ Triệu này nhân lúc ta đi đánh giặc đã vào trong ngục nhằm thực hiện ý đồ đồi bại với Anh Di. Nhưng lại bị cô ấy phát hiện, ngay sau đó lính canh đã xuất hiện và đưa hắn ra ngoài, hắn như vậy mà giữ cục tức ấy ở trong người”.

“Nhưng sao cô ấy lại bị tra tấn như thế này?”

“Hắn ta dựa vào thế lực của cha mình, lấy cớ là hỏi cung những người có liên quan đến nhà Nguyên nhằm lấy thông tin tình báo. Hắn đã lôi Anh Di tra khảo cho hả cơn giận. Hắn tính toán trước khi ta trở về thành Thăng Long sẽ cho người tiêu hủy chứng cứ. Nhưng chưa kịp làm gì thì đệ đã xuất hiện ở nhà giam” - Phạm Ngũ Lão tiếp lời.

“Nhưng cho dù cha hắn là Tả Thượng thư Hình Bộ Triệu đại nhân đi chăng nữa, hắn cũng không thể làm càn mà cãi lệnh của huynh được.” - Đông thắc mắc.

“Đệ nói đúng. Hắn không chỉ dựa mỗi mình cha hắn, dì của hắn là Triệu thị Triệu quý phi được Bệ hạ sủng ái nên hắn mới làm càn như vậy. Bây giờ đệ đưa Anh Di ra khỏi ngục, vô tình đối đầu trực tiếp với hắn” - Phạm Ngũ Lão với ánh mắt lo lắng trả lời Đông.

“Ta không sợ. Chỉ là một tên công tử bột mà có thể phách lối như vậy hay sao. Huynh yên tâm, đệ đã có cách, sẽ không làm ảnh hưởng đến huynh và cũng sẽ bảo vệ được cho Anh Di” - Đông vừa dứt câu, anh đã quay lại phòng để sắc thuốc và chăm sóc cho Anh Di.

“Sao ta không lo được. Hắn ta có thế lực như vậy mà.” - Phạm Ngũ Lão nói theo từng bước chân của Đông nhưng vẫn không lay chuyển ý định của Đông.

“Đệ sẽ cho hắn biết, Phan Đông này là ai?”.

Sắp tới đây, Đông sẽ làm gì với tên Triệu Giang đó để bảo vệ cho Anh Di?

Ngay sau khi về phòng, Đông ngay lập tức gọi Nam và A Tiêu vào phòng của mình. Họ đã ở trong đó hơn một canh giờ. Ngay sau khi bước ra, Nam và A Tiêu gần như ngay lập tức chạy ra khỏi phủ để đi làm một việc gì đó mà trước đó Đông đã giao phó.

“Ngày hôm nay, đệ nhờ huynh chăm sóc Anh Di giúp đệ. Thuốc đệ đã sắc xong, huynh cho cô ấy uống giúp đệ”. - Đông tiến tới phía Phạm Ngũ Lão rồi lên tiếng.

“Việc đệ giao phó ta sẽ hoàn thành giúp đệ. Nhưng đệ tính làm gì? - Phạm Ngũ Lão thắc mắc.

“Huynh sẽ biết sớm thôi, đệ phải đi ngay đây.” - nói xong, Đông cũng nhanh chóng rời khỏi phủ. Phạm Ngũ Lão hướng mắt nhìn theo đầy vẻ lo lắng.

Đêm hôm đó,

Kinh thành Thăng Long về đêm được thắp sáng rực rỡ bởi những chiếc lồng đèn được thắp sáng khắp mọi nơi trong thành với đủ mọi màu sắc, hình thù. Không khí còn trở nên nhộn nhịp hơn khi hàng loạt “loại hình dịch vụ” được mở ra về đêm.

Trong đó, Sắc Hương Lầu là nơi mà các đấng mày râu của Thăng Long thường xuyên lui tới nhiều nhất. Nơi đây được người dân thành Thăng Long mệnh danh là nơi hưởng lạc “số một”. Không ít các vương công quý tộc, thiếu gia giàu có bậc nhất Thăng Long thường xuyên lui tới đây.

Và một trong những khách hàng quen thuộc của Sắc Hương Lầu là Triệu Giang - Triệu công tử của phủ Tả Thượng Thư. Hằng đêm, vào đúng giờ Dậu, hắn sẽ tổ chức ăn chơi hưởng lạc thâu đêm suốt sáng cùng các cô nương tại đây.

“Bà chủ, mau ra đón tiếp Triệu đại gia của các ngươi đây” - Và đúng như lời đồn đại, giờ Dậu vừa điểm, từ ngoài Sắc Hương Lầu đã vọng vào tiếng của Giang, một ngữ điệu trịch thượng, hệt như con người hắn.

“ y da, Triệu công tử của ta đã đến rồi đó à.” - Bà chủ Tần của Sắc Hương Lầu như ngửi được mùi tiền, từ đâu thoáng chốc xuất hiện bên cạnh Giang.

“Bà chủ Tần, mau chóng gọi Tuyết Nhi cô nương tới hầu hạ bổn thiếu gia đi” - Tướng đi trịch thượng, hống hách của hắn vừa đi vừa nói trông thật đáng ghét.

“Công tử đợi bà Tần một lát. Tuyết Nhi đang chuẩn bị sang hầu hạ công tử” - Giang được bà chủ Tần đưa vào căn phòng rộng nhất, đẹp nhất ở tầng thứ 3 của Sắc Hương Lầu.

Một mình hắn bước vào trong, còn hai tên người hầu hắn để phía bên ngoài. Một lúc sau, một cô nương xinh đẹp được đưa đến trước phòng của Giang.

Một canh giờ trôi qua kể từ lúc cô gái kia bước vào bên trong phòng. Căn phòng im lặng hơn hẳn so với mọi khi, không còn những âm thanh của buổi hưởng lạc mà họ Triệu thường hay tạo ra. Điều đó khiến bà chủ Tần mặc dù bận rộn tiếp khách vẫn phải chú ý đến điều kì lạ đó.

Một canh giờ nữa tiếp tục trôi qua cùng sự im lặng của căn phòng và cả sự nghi ngờ của bà chủ Tần.

“Bà chủ Tần, có chuyện không hay xảy ra rồi” - Từ một góc tầng thứ tư của Sắc Hương Lầu vọng xuống giọng nói của một cô nương. Giọng nói đó thu hút sự chú ý của tất cả những đang có mặt ở đó.

“Tuyết Nhi, tại sao cô lại ở đó. Có chuyện gì mà cô lại hốt hoảng như vậy” - Bà chủ Tần giật nảy mình khi nhìn thấy trước mắt mình là Tuyết Nhi - người đúng ra lúc này đang cùng công tử Triệu hưởng lạc phía bên trong căn phòng kia.

“Tôi bị ai đó đánh ngất, khi tỉnh dậy đã bị trói chặt tay chân. Tôi cố lắm mới có thể tháo được sợi dây trói đó” - Tuyết Nhi vừa chạy vừa nói.

Nhận thấy có điều không ổn, hai tên cận vệ đạp cửa xông vào phòng. Cửa sổ tầng 3 đã bị mở toang, không một ai trong phòng, chỉ còn lại bộ y phục của Tuyết Nhi cô nương và một bộ tóc giả.

“Không hay rồi, mau về phủ thông báo cho Triệu đại nhân”

Hai tên cận vệ nhanh chóng kêu người lùng sục khắp thành Thăng Long để tìm Triệu Giang. nhưng mặc dù có huy động cả trăm người và lục tung cả kinh thành cũng không thấy dấu tích của họ Triệu.

Và cứ như thế, hơn năm canh giờ trôi qua, cả trăm người vẫn không tìm thấy bất cứ tung tích gì của họ Triệu. Tả Thượng Thư Triệu Tường cũng nhờ đến quan binh của nha môn để tìm kiếm dấu tích của con mình nhưng vẫn vô vọng.

Cả đám người lục tung gần hết thành Thăng Long cũng là lúc mặt trời vừa ló dạ, dân chúng trên đường phố cũng đông hơn. Nhưng sáng nay có điều gì đó kì lạ xảy ra với người dân thành Thăng Long.

“Mau mau đi xem, cổng thành phía Tây có chuyện gì đó?” - Người dân hò hét nhau đi xem một thứ gì đó ở phía tây thành Thăng Long.

Phía Tây thành lúc này đã khá đông người đến xem “trò vui” mặc dù mặt trời còn chưa lên khỏi tường thành. Phía trước mặt họ là một lồng heo, phía trên được treo lơ lửng vào tưởng thảnh, chẳng khác nào miếng thịt heo được treo lủng lẳng tại các cửa hàng thịt heo trong thành. Phía ngoài còn phất phơ tấm vải lớn màu trắng cùng hàng chữ:

“Thối nát nhất Thăng Long là ta”

Cả đám “khán giả” đang bàn tán xôn xao nhân vật đó là ai thì bỗng…

“Mau thả ta ra, các ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?” - từ phía bên trong chiếc lồng vọng ra một tiếng gào thét lớn.

Hóa ra bên trong đang nhốt một người đàn ông, hắn cố gắng giãy giụa như muốn thoát khỏi chiếc lồng, nhưng lực bất tòng tâm.

“Các ngươi mau thả ta xuống ngay. Ta là Triệu Giang, đại công tử phủ Tả Thượng Thư. Các ngươi mau thả ta xuống nhanh lên” - tiếng gào thét càng lúc càng lớn, hòa vào trong đó là những tiếng nấc nghẹn như đứa trẻ khóc nấc đòi mẹ.

Tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng to hơn, nhưng không một ai bước đến để cứu hắn xuống. Phần vì ai ai trong thành cũng “ngứa mắt” với hắn, phần vì cái “lồng heo” đó khá cao nên không ai có thể với tới được. Phải chờ lình giữ thành mở cửa mới có thể tiếp cận được với cái “lồng heo” đó.

“Tránh ra, tránh ra mau”

Từ phía sau, một đám lính ồ ạt kéo về phía đám đông.

“Mau, đưa đại công tử xuống nhanh lên” - tên lính trên ngựa nhanh chóng sai người lên tường thành, tháo “lồng heo” xuống để cứu thoát họ Triệu.

“Các ngươi chưa ăn sáng nay sao vậy? Tại sao lại lề mề như vậy” - Vừa xuống tới nơi, hắn đã tỏ thái độ hống hách thường thấy.

Nhưng chưa được bao lâu, hắn đã bị bao quanh bởi hàng tá ánh mắt hiếu kì, săm soi và ngay sau đó là một tràng cười không ngớt từ đám đông.

“Mọi người nhìn xem, khác gì con heo con vừa chui ra khỏi lồng không?” - từ phía đám đông, một câu nói phát ra khiến cả đám đông càng thêm khoái chí.

Quả đúng như lời người đó nói, trông tên họ Triệu chẳng khác nào con heo vừa chui ra khỏi lồng, mình mẩy hắn đầy bùn đất, mặt mũi lấm lem, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, cả người hắn bốc lên mùi hôi không thể ngửi được, nhìn giống như con heo quậy phá trong chuồng vậy. Trông thật buồn cười.

“Các người cười cái gì. Có tin ta chém đầu hết các ngươi không?” - Mặc hắn có gào thét, đe dọa thì tiếng cười vẫn ngày càng lớn hơn.

“Triệu Heo mau về chuồng đi” - Tiếng nói đó lại một lần nữa phát lên từ phía đám đông. Cả đám đông lại được một phen cười khoái chí.

Gã họ Triệu nghe xong, quơ ngay thanh đao gần đó, tính chém về phía đám đông nhưng bị đám lính ngăn lại, đưa về phủ. Từ ngày hôm đó, Triệu Giang còn thêm biệt danh Triệu Heo, còn Tả Thượng Thư thì “được” tên nghịch tử phá hỏng thanh danh, không còn mặt mũi.

Và phía trong đám đông đó, không thể thiếu Phạm Ngũ Lão cùng đám người Phan Đông đến xem kịch hay.

“Màn kịch này có phải các đệ làm không? Hay như vậy tại sao không rủ bổn tướng quân tham gia với” - Trên đường về phủ, Phạm Ngũ Lão dường như đã đoán được người đứng sau kế hoạch này.

“Sao có thể để huynh tham gia được chứ? Nếu như có xảy ra vấn đề gì, không phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của huynh hay sao? - Đông đáp.

“Vậy đệ kể ta nghe kế hoạch là như nào đi” - Phạm Ngũ Lão “ném” ánh mắt chăm chú về phía Đông.

“Về phủ đi, trưa nay đệ sẽ kể cho huynh nghe” - Đông vừa cười vừa đáp.

Tuy chưa thật sự rửa được những uất ức mà Triệu Giang đã đối xử với Anh Di nhưng Đông hi vọng với kế hoạch lần này, Triệu Giang sẽ không có bất cứ hành động nào với Anh Di thêm một lần nào nữa.

Còn về kế hoạch “hạ nhục” Triệu Giang. Hồi sau Đông sẽ kể tường tận Phạm Ngũ Lão nghe kế hoạch của mình.

Sáng hôm trước.

Ngay sau khi rời khỏi phủ Phạm Ngũ Lão, cả ba người chia nhau ra hành động. A Tiêu và Đông quan sát động tĩnh của phủ Tả Thượng Thư, còn Nam tìm cách trà trộn vào bên trong Sắc Hương Lầu. Nam giả trang thành khách của Sắc Hương Lầu, trà trộn và điều tra địa hình tại đây để tiện Bệ hạnh động. “Đóng kịch thì đóng tới cùng”, anh không quên biến mình trở thành khách hàng “sộp” của Sắc Hương Lầu khi ở cùng các cô nương ở đây.

Giờ Dậu đã điểm, Triệu Giang vừa đặt chân tới Sắc Hương Lầu, Nam đã lẻn vào phòng Tuyết Nhi rồi đánh ngất cô, thay y phục và giả dạng thành Tuyết Nhi tiến vào phòng Triệu Giang, anh cũng không quên trói cô ta ở một góc phòng để tiện Bệ hạnh động.

Chuẩn bị đã xong, mục tiêu cũng đã vào vị trí. Nam bước vào bên trong căn phòng của Triệu Giang, giả vờ e thẹn với gã, làm cho gã lơ là không chú ý đến người đứng trước mắt mình là một chàng trai chứ không phải là Tuyết Nhi như mọi hôm. Nhưng dường như vừa trải qua chuyện của Anh Di nên hắn tỏ ra gắt gỏng, khó tiếp cận hơn mọi ngày. Điều đó đặt ra thử thách không nhỏ cho Nam nếu muốn thực hiện kế hoạch đúng thời gian đã bàn trước với Đông và Tiêu.

Nhưng dường như đến ông trời cũng không ưa gì tên Triệu Giang này. Cửa sổ bỗng một trận gió đến bất chợt thổi cho mở toang. Cơn gió lùa vào phòng ngay đúng vị trí Triệu Giang đang ngồi như xua đi cái bực dọc của hắn trước đó. Cơn gió đó cũng giúp Nam trở nên mềm mại hơn trong điệu múa của mình.

Ngay lúc này, ánh mắt của Triệu Giang ngay lập tức hướng dần đến Nam. Hắn như con sói đói nhiều ngày nhìn thấy được con mồi yếu ớt. Dục vọng hắn nổi lên, hắn như muốn lao vào “ăn tươi nuốt sống” con mồi ngon kia. Nhưng hắn đâu thể ngờ, con mồi đó không phải là “con thỏ” mà hằng ngày hắn hay ăn mà là “con nhím đầy gai nhọn”. Nhanh như chớp, Nam chụp lấy cổ áo hắn, vật xuống nền nhà, đánh ngất mà không kịp lên tiếng. Nhưng dù có hành động quyết đoán và gọn lẹ như nào đi chăng nữa, tiếng động đó cũng không thể nào giấu được sự chú ý của hai tên cận vệ phía ngoài cửa.

“Ngươi có nghe thấy tiếng động gì hay không?” - Hai tên cận vệ phía ngoài bàn tán về tiếng động Nam tạo ra phía bên trong phòng.

“Úi giời, hôm nào mà chẳng vậy? Hôm nay là còn nhẹ đó, mấy hôm trước còn to hơn. Thôi đừng quan tâm nữa. Mau canh chừng đi” - Tên còn lại nói.

Coi như thoát khỏi sự nghi ngờ của hai tên cận vệ. Nam lấy chăn, buộc xung quanh Triệu Giang.

“Anh Đông. Bên trong này xong rồi” - Nam gõ cửa sổ, ra hiệu trong phía ngoài tiếp ứng, mang Triệu GIang ra phía bên ngoài.

Cả ba mang theo Triệu Giang, lên ngựa, đi đến căn miếu hoang phía Tây thành. Một canh giờ sau, Triệu Giang tỉnh lại, cả ba đeo mặt nạ, trừng phạt tên Triệu đó một trận ra trò, nhưng lại không khiến hắn bị chút xay xát nào.

Một lúc sau, đám người phủ Tả Thượng thư đi tìm Triệu Giang đến, Nam và A Tiêu ra ngoài nhằm đánh lạc hướng bọn chúng. Lúc này, Triệu Giang vùng dậy, tính đường trốn thoát nhưng hắn không biết Phan Đông là người như nào. Anh nhanh chóng khống chế, đánh ngất Triệu Giang.

Biết trước tình hình không ổn, có thể diễn biến xấu nên ngay sau khi Nam và A Tiêu quay trở lại, cả ba đã mang Triệu Giang tới thành Tây, đưa hắn vào lồng heo và treo lên. Nam không quên tặng cho hắn những thứ trong chuồng heo mà anh lấy được lúc ra ngoài.

“Như thế này mới giống heo này” - Nam nói.

“Xong rồi, chúng ta cũng trở về thôi. Sáng mai ra đây sớm để xem kịch. Nhớ gọi cả Phạm huynh đi xem nữa” - Cả ba lên xe nhanh chóng rời đi khỏi thành Tây.

Đi một vòng thành Thăng Long, đâu đâu cũng là người của phủ Tả Thượng Thư đang tìm kiếm Triệu Giang.

Phạm Ngũ Lão nghe xong, cười lớn, cười rất sảng khoái.

“Coi như chuyện của Anh Di đã được giải quyết xong. Bây giờ đến công chuyện của các cậu.”

“Chúng tôi. Chúng tôi thì có chuyện gì chứ” - Nam đáp lời Phạm Ngũ Lão, vừa nói anh vừa cười.

“Các cậu quên là tối nay chúng ta sẽ đi vào hoàng cung để dự yến tiệc à. Các cậu định mặc y phục thường ngày hay sao. Tôi đưa các cậu đi chọn y phục mới”

“Nam, cậu lựa giúp tôi một bộ cho tôi nhé. Cậu biết kích cỡ của tôi rồi đó. Tôi về phủ xem tình hình Anh Di như nào”.

“Cậu không cần phải lo. Anh Di được chăm sóc rất tận tình ở phủ, sức khỏe cũng ổn định rồi. Cậu cứ yên tâm. Cậu đó, cứ yên tâm ha” - Phạm Ngũ Lão nhanh chóng ngắt lời Đông.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.