Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 3494 chữ

Thành Đại Đô - kinh thành nhà Nguyên

“Thật không thể chấp nhận được” - Vua Nguyên Hốt Tất Liệt tức giận ném hết toàn bộ chiến báo về phía đám quan lại đang quỳ rập, co ro ở dưới điện.

“Chiếm được thành Thăng Long chưa đầy 2 tháng thì lại bị giành lại. Mang tiếng tướng nhà Nguyên thì bỏ chạy thục mạng mới trốn được, mang đi 50 vạn quân, trốn về tới đây còn lại được bao nhiêu. Các người nói xem, còn đâu là uy quyền của Nguyên triều đây, còn đâu là sức mạnh của dũng sĩ thảo nguyên nữa” - Cơn giận càng lúc càng tăng, đầu Hốt Tất Liệt tựa như có núi lửa đang muốn tuôn trào.

“Tâu Bệ hạ, thất bại lần này là do chúng ta đã quá coi thường bọn quân nhà Trần, bọn chúng quá xảo quyệt, nên chúng ta mới thất bại. Thần cho rằng, chúng ta phải nhân cơ hội bọn chúng đang thiệt hại nặng nề, tập trung binh lực ở các nơi khác về đây, chúng ta sẽ đánh một trận lớn thêm một lần nữa, chúng ta sẽ khiến chúng biết thế nào là sức mạnh của Nguyên triều” - một võ tướng bẩm báo.

“ĐÁNH!! Tất nhiên là phải đánh, ta phải san bằng thành Thăng Long” - Hốt Tất Liệt. Ngay sau đó, chiếu thư đã được ban hành xuống, tập trung nhân lực từ các vùng biên ải về thành Đại Đo, hai tháng sau sẽ tiến xuống phía Nam san bằng thành Thăng Long.

“Lần này Trương Hiến sẽ là đại nguyên soái cho lần Nam tiến này” - Trương Hiến, một viên võ tướng dưới trướng Toa Đô, đóng tại bãi Xích Đằng. Trong trận chiến lần trước, nhờ mua kế của hắn mà số lượng bại binh nhà Nguyên trốn thoát về nhà Nguyên là nhiều nhất nên ít nhiều được Hốt Tất Liệt tin tưởng.

“Có tin tức gì của Cao Kiệt không? Lâu lắm rồi ta chưa nghe bất cứ thông tin gì về Đại Việt nữa” - Hốt Tất Liệt nhắc tới cái tên Cao Kiệt, thì ra hai anh em Cao Kiệt là người Nguyên, bọn chúng trà trộn vào Đại Việt với nhiệm vụ làm gián điệp cho nhà Nguyên tại đây.

“Tâu Bệ hạ, chưa có tin tức gì của Cao Kiệt. Thần vẫn đang cho dò xét tình hình ở Đại Việt” - Thống lĩnh Ám Quân, chủ soái của Cao Kiệt, Thiết Yên lên tiếng trấn an Hốt Tất Liệt.

“Các ngươi mau liên lạc với hắn đi. Ta cần thông tin của Đại Việt để san bằng thành Thăng Long trong hai tháng nữa” - Hốt Tất Liệt hét lớn. Sau đó tuyên bãi triều. Buổi triều khiến Thiết Yên hiểu rõ tầm quan trọng của chiến dịch lần này với Hốt Tất Liệt và cả Đại Nguyên. Ngay sau khi trở về Ám Quân, nghi ngờ đã có chuyện xảy ra với Cao Kiệt, họ Thiết liền bắt tay ngay liên lạc với Cao Kiệt ở Đại Việt, hàng chục con bồ câu được thả lên trời để hướng về phía Nam, hàng chục phong thư cũng hướng về phía Nam nhằm mục đích tìm kiếm tung tích của Cao Kiệt. Ngoài ra, hắn ta còn sai thêm hàng chục tên tình báo ngày đêm thúc ngựa xuống phía Nam, trà trộn vào Đại Việt để có thể tiếp ứng cho Cao Kiệt khi cần thiết.

“Bẩm Thiết đại nhân, phía ngoài có cô gái xin cầu kiến. Cô ta nói có tin của Cao Kiệt cần bẩm báo Thiết đại nhân” - tên lính canh cổng hốt hoảng chạy vào bẩm báo.

“Mau cho cô ta vào” - Thiết Yên giọng điệu hối hả ra lệnh. Thì ra cô gái đang đứng ngoài cửa kia là cô gái trong ngôi nhà tranh lúc trước được Đông cứu lần trước. Sau khi rời khỏi phủ Phạm Ngũ Lão, cô đã lên đường trở về Đại Nguyên nhằm báo cáo nhiệm vụ với Thiết Yên.

“Bẩm Thiết đại nhân. Thân phận của chúng ta ở Đại Việt đã bại lộ. Trên đường trở về đây, tôi nghe còn biết được kế hoạch hành thích vua Trần của Cao Kiệt cũng đã thất bại dưới tay của một người tên Phan Đông” - cô gái đó thuật lại những gì mình biết được từ chuyến đi đến Đại Việt.

“Vậy còn Cao Kiệt, cậu ta bây giờ đang ở đâu” - Thiết Yên tức tối thốt lên. Hắn ta rất tức giận vì kế hoạch mà hắn tốn không ít thời gian đã bị nhà Trần phát hiện và ngăn chặn.

“Theo thông tin tôi nắm được. Cao Kiệt hiện nay đang nằm trong tay của nhà Trần, chờ ngày hành quyết”

Thiết Yên nghe xong như sét đánh ngang tai, hắn đơ người. tay chân run rẩy, hắn biết được rằng một khi Cao Kiệt rơi vào tay nhà Trần thì lành ít dữ nhiều.

“Bao giờ Cao Kiệt sẽ bị hành quyết?”

“15 tháng sau, tại thành Thăng Long, Cao Kiệt sẽ bị hành quyết. Chúng ta chỉ còn hơn 10 ngày nữa để cứu cậu ấy” - cô gái nọ đáp lại Thiết Yên.

“Mau tập hợp người, ta cần tìm cách cứu Cao Kiệt mang về Đại Nguyên ngay lập tức. Ta không thể hắn chết trong tay quân nhà Trần được.” - nói tới đây, tất cả những tên đầu sỏ nhất của Ám Quân lại bàn bạc kế sách cứu Cao Kiệt.

“Anh Di, cô từ mới trở về từ Đại Việt, cô cũng nên mau đi nghỉ sớm đi.” - thì ra cô gái đó tên là Anh Di. Anh Di lui xuống, trở về phòng của mình với nhiều suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu mình.

Nói một chút về Anh Di, cô từ nhỏ đã là một cô nhi, sống lang thang dọc các cánh rừng ở biên giới Đại Việt và Đại Nguyên. Từ nhỏ cô không rõ mình là người phía Nam hay người phía Bắc. Phụ mẫu cô là ai, hình hài ra sao cô cũng không rõ, chỉ biết họ để lại cho cô một miếng ngọc bội hình đại bàng bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo, cô luôn đeo bên người. Năm 15 tuổi, cô được Thiết Yên nhận nuôi khi y đang trên đường thám thính tình hình Đại Việt chuẩn bị kế hoạch xâm lược. Từ đó đến giờ, Thiết Yên dạy dỗ, chăm sóc, xem Anh Di như cô gái của mình. Nhưng sâu bên trong Anh Di, cô không muốn có bất kì mối liên hệ gì với Thiết Yên vì những gì ông ta làm khiến cô cảm thấy ghê tởm. Nhưng vì ơn dạy dỗ của Thiết Yên nên Anh Di cũng không thể nào có thể cắt đứt hoàn toàn với hắn ta được.

Trong lòng Anh Di không biết từ bao giờ đã nảy sinh khá nhiều suy nghĩ. Nếu như tiếp tục giúp sức cho Thiết Yên trong kế hoạch cứu thoát Cao Kiệt sẽ vô tình gây nguy hiểm cho Phan Đông - người đã cứu cô khỏi đám cháy lần trước. Nhưng nếu không làm như vậy, cô sẽ có lỗi với sự dạy dỗ của Thiết Yên. Đứng trước ngã rẽ này, cô sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào? Trước đây cô dễ dàng đưa ra quyết định của mình, nhưng lần này sự xuất hiện của Đông đã làm cho cô lăn tăn, không biết mình nên đưa ra quyết định như thế nào mới đúng.

Trở lại với Thiết Yên cùng kế hoạch cứu Cao Kiệt. Sau khi suy đi tính lại, Thiết Yên đã quyết định cứu thoát Cao Kiệt ngay trong ngày hành quyết hắn ở Đại Việt. Và Anh Di sẽ là nhân vật chủ chốt trong kế hoạch lần này, cô sẽ cùng những nhân vật giỏi nhất của Ám Quân đi cùng đại quân của Trương Hiến đi xuống phía Nam, sau đó sẽ trà trộn vào Thăng Long, tiến hành kế hoạch.

“Nếu như lần này kế hoạch không thành công, Ám Quân sẽ mất hết thể diện trước mặt Bệ hạ. Ta không thể để chuyện này xảy ra, nhất định phải cứu bằng được Cao Kiệt. Nếu không các ngươi cũng đừng có về đây nữa” - Thiết Yên giọng hùng hồn, hét lớn về phía những người sẽ thực hiện kế hoạch lần này.

Sau bao nhiêu ngày chuẩn bị lương thực, quân binh, vật lực chuẩn bị cho lần quay trở lại phục thù Đại Việt, đại quân của Trương Hiến cuối cùng cũng đã lên đường Nam tiến. Trong tiết trời mùa hè nóng bức, khí thế hùng hồn ấy cũng đủ khiến những quân đội lớn nhất thế giới lúc bấy giờ cũng phải nể sợ.

Anh Di và đám người Ám Quân cũng xuất phát theo đại quân. Trong vòng 10 ngày, đại quân phải hành quân thần tốc tiến sát biên giới của Đại Việt. Trong đầu cô dường như vẫn chưa mường tượng rõ ràng được nhiệm vụ lần này sẽ diễn biến như thế nào, nguy hiểm nào đang chờ đợi cô và Ám Quân ở đất Đại Việt tưởng chừng như yên bình kia. Và nếu như thất bại, cô không biết mình sẽ đi đâu và về đâu. Một tương lai mông lung, quá nhiều thứ đang bủa vây xung quanh Anh Di.

Vài ngày sau.

Sau nhiều ngày hành quân suốt dọc chiều dài Đại Nguyên, đại quân càng gần Đai Việt, kí ức về trận thua lần trước lại xuất hiện trong đầu tướng sĩ ngày một nhiều. Khí thế, sự hùng hồn lúc trước cũng tan biến, thay vào đó là sự mệt mỏi, chán nản khi vừa trải qua những trận ác chiến chưa lâu đã phải hành quân đường dài, đối diện thêm một trận đấu dài hơi nữa.

“Hạ trai” - Trương Hiến ra lệnh cho toàn quân dựng trại nghỉ ngơi sau bao ngày hành quân vất vả.

Lúc này, đại quân chỉ còn cách biên giới Đại Việt không còn xa nữa. Cũng trong lúc này, đám người Anh Di cũng tách ra khỏi đại quân, hướng về Đại Việt. Và vì ít người, nên việc di chuyển trở nên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đám người đã tới biên giới Đại Việt.

“Ở đây rất đông lính canh của Đại Việt. Chúng ta phải làm gì để qua trạm gác này đây” - Tinh Kha, phó tướng của Anh Di.

“Không vội, chúng ta cứ ở đây quan sát đã, đến tối chúng ta sẽ nghĩ trà trộn vào trong đó” - Anh Di đáp.

“Rõ”.

Màn đêm buông xuống, khi trăng vừa lên cao, cả đám người Nguyên men theo đường núi trà trộn qua bên kia của biên giới Đại Việt, tuy dễ dàng nhưng với kinh nghiệm của bản thân, Anh Di cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Các ngươi đã bị bao vây, mau đưa tay chịu trói. Đừng hòng nghĩ đến việc trà trộn vào Đại Việt ta”

Đuốc từ tứ phía được thắp sáng, đao kiếm gõ vào nhau vang vọng khắp cả một vùng, tiếng bước chân rúng động cả một khu. Quan binh từ khắp nơi tỏa ra, bao vây lấy đám người Nguyên vào bên trong.

“Các ngươi giờ đây đã như cá nằm trên thớt. Mau đưa tay chịu trói”

“Bây giờ phải làm cách nào đây Anh Di” - Tinh Kha vừa trấn an cấp dưới vừa hướng người về Anh Di.

“Bây giờ chúng ta chỉ có thể liều chết, mở đường máu thôi.” - Anh Di nhìn tứ phía và đáp

Vừa lướt qua, cô đã thấy có con đường máu mà cô đã nói với Tinh Kha. Nghĩ là làm, cô vung gươm về lối trốn thoát và hô lớn.

“Các anh em theo tôi. Xông lên”

Vừa dứt tiếng hô, cả đám người xông lên, gặp binh lính nhà Trần nào, bọn chúng vung kiếm chém người đó. Một người, hai người và hàng loạt binh lính nằm xuống dưới kiếm của đám người Nguyên. Đổi lại, phía Anh Di cũng mất không ít người.

Sau gần nửa canh giờ tìm cách trốn thoát, cuối cùng chỉ còn Anh Di, Tinh Kha và một vài người ít ỏi thoát khỏi sự bao vây của quân nhà Tràn, trốn vào rừng, tìm cách trà trộn một lần nữa vào Đại Việt.

“Sao lại có thể như vậy. Chúng ta đi chuyến này là tuyệt mật. Sao lại có chuyện đám người nhà Trần đó lại có thể biết được mà phục kích chứ” - Tinh Kha vừa bực vừa nói.

“Tôi cũng không biết vì sao kế hoạch lại bị lộ. Nhưng đó không phải là điều mà chúng ta cần quan tâm. Lúc này điều tôi quan tâm là làm sao vào được Đại Việt. Cao Kiệt sắp bị hành hình rồi”

Cả đám người đốt lửa, mỗi người một góc, họ cùng nhau suy nghĩ về kế hoạch lẻn vào Đại Việt. Nhưng rõ ràng đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng để có thể làm được với só người hiện tại. Rồi họ thiếp đi lúc nào không biết.

Chẳng mấy chốc, một ngày mới lại bắt đầu. Mặt trời vừa ló dạ ở dãy nũi phái Đại Việt.

“Thật đẹp. Nhưng sắp thôi, đó sẽ là đất của Đại Nguyên ta” - Tinh Kha là người đầu tiên thức dậy, hắn vừa chỉ tay về phía ngọn núi trước mặt và nói. Lời nói ấy thể hiện quá rõ ràng thái độ của Tinh Kha với Đại Việt.

“Thái độ như vậy là tốt nhưng ít ra phải tìm cách vượt qua đám lính canh đó. Cứu Cao Kiệt thì rồi mới nghĩ tới chuyện đó cũng chưa muộn” - Anh Di bị lời nói của Tinh Kha làm cho tỉnh giấc, nhưng cô cũng kịp tạt cho hắn một “gáo nước lạnh”.

“Cô nói đúng. Chúng ta mau nghĩ cách vào Đại Việt cứu cái tên họ Cao đó thôi”.

Tinh Kha vừa dứt câu, từ xa có một đoàn người ngựa tựa như thương nhân đang tiến về phía biên giới. Và như mèo mù vớ phải cá rán, Anh Di và Tinh Kha ngay lập tức xác định đó chính là thứ sẽ giúp họ lẻn vào Đại Việt một cách dễ dàng.

Và đúng như kế hoạch, khi đoàn thương nhân vừa tới đoạn ngã rẽ cuối cùng trước khi vào tới biên giới thì bất ngờ đám người Anh Di xông ra, đánh ngất, cướp ngựa và hàng hóa. Đám người Anh Di nhanh chóng thay đồ của thương nhân, đánh xe tiến về biên giới như kế hoạch.

“Dừng lại, các người là ai, mau xuất trình giấy thông quan” - quan binh canh giữ biên giới ra hiệu chặn xe ngựa để kiếm tra thận phận đám người Anh Di.

“Chúng ta là thương nhân đến từ phía Vân Nam, mang theo vải vóc vào Đại Việt để giao thương. Đây là giấy thông quan của bọn ta” - Tinh Kha lên tiếng.

Như mọi lần, sau khi kiếm tra hàng hóa, binh lính đã cho đám thương nhân giả đi qua biên giới, tiến vào Đại Việt. Tưởng như kế hoạch đã thành công, nhưng bất ngờ đã xảy ra.

“Bọn chúng là giả, bắt bọn chúng lại” - Từ đâu xuất hiện một tên thuộc đoàn thương nhân chạy đến.

Ngay lập tức, binh lính đuổi theo đám người Anh Di. Ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, Anh Di và Tinh Kha liền ném hàng hóa xuống ngựa, thúc ngựa chạy về phía trước.

“Mau lên, nhanh báo cho các dịch trạm và quan huyện ven đường, có kẻ khả nghi trà trộn vào Đại Việt.” - Viên quan canh gác vội vã vừa đi vừa nói.

Vừa về tới phòng, hắn liền viết một mạch vài bức thư báo, giao cho tên lính gác mang theo bên người.

Lúc này, Anh Di và Tinh Kha đã đi rất xa biên giới, nhận thấy sự truy đuổi của quân nhà Trần đã không còn, cả đám dừng lại, sửa soạn đồ đạc, Nam tiến về Thăng Long trong thời gian nhanh nhất.

“Các ngươi phải cẩn thận. Kế hoạch của chúng ta đã bại lộ, ta không chắc trên đường tới Thăng Long sẽ gặp phải chuyện gì.” - Vừa chỉnh đốn quần áo xong, Anh Di liền lên tiếng cảnh báo đồng bọn.

Và đúng như sự dự đoán của Anh Di, đi đến đâu, cả đám người đều nhận được sự “chăm sóc” kĩ càng của quan huyện khắp nơi. Hết truy đuổi, dò xét đến theo dõi. Số lần gặp biến cố của Anh Di có khi còn nhiều hơn só kiếp nạn mà Đường Tăng gặp phải trên đường đi thỉnh kinh. Từ đường bộ cho đến đường sông, từ vùng núi cao đến vùng đồng bằng, đâu đâu cũng có binh lính nhà Trần canh gác, chỉ cần sơ hở là đám người Anh Di sẽ bị bắt ngay lập tức.

Nhưng bằng một cách nào đó, khó khăn dù cho có nhiều nhưng vẫn không thể bắt được đám người Nguyên đó. Suốt gần một tuần thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao, Anh Di và đám người Nguyên cuối cùng cũng đến thành Thăng Long.

Thử thách lớn nhất lúc này mà Anh Di đối mặt đó là cổng thành Thăng Long, trùng trùng lớp lớp quân lính. Ai ra vào cổng thành đều bị lục soát gắt gao, cho dù có giấy thông hành đi chăng nữa cũng vô ích vì lúc này tất cả đều biết những thứ đó là giả.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì để vào được thành đây. Sắp hết thời gian rồi” - Tinh Kha nhăn mặt nhìn xung quanh, bất lực hỏi Anh Di.

“Hiện tại ta chưa có cách nào cả, thật sự đây là thử thách quá lớn. Ngươi xem, tầng tầng lớp lớp binh lính như vậy thì là sao chúng ta có thể vượt qua được bây giờ” - Anh Di cũng nhăn mặt, bất lực, thở dài. Cô cảm nhận được mỗi khắc trôi qua, kế hoạch của cả đám càng khó khăn trắc trở nhiều hơn.

“Từ từ rồi hẵng nghĩ kế sách, đi đường dài cũng mệt rồi. Tới quán nước đằng trước uống chén trà trước đã. Chúng ta đi thôi” - Tinh Kha lên tiếng trấn an cả bọn, đóng gói hành lí tiến tới quán trà phía trước cổng thành.

“Sông Tô Lịch” - Anh Di chợt nhận ra một điều gì đó, cô đứng lại và thốt lên.

“Sông Tô Lịch. Ý cô là sao, Anh Di?” - Tinh Kha hướng mặt về phía Anh Di.

“Ta có thể lợi dụng sông Tô Lịch để vào thành Thăng Long. Trước đây khi ta quan sát tình hình ở đây cùng Cao Kiệt, ta nhận thấy có một khúc sông Tô Lịch phía ngoài thành nhưng không hề có lính gác. Chúng ta sẽ bơi theo nhánh sông này, lẻn vào trong thành Thăng Long.” - Anh Di lên tiếng.

“Đúng là diệu kế. Chúng ta mau tiến hành thôi” - Tinh Kha cùng đồng bọn hào hứng hưởng ứng theo kế hoạch đó.

“Khoan đã. Nhưng chúng ta có 5 người. Nhánh sông đó chỉ đi được tối đa 3 người để tránh bị phát hiện” - lời Anh Di nói như gáo nước lạnh tạt thăng vào sự hứng khởi của Tinh Kha cùng đám người Nguyên vừa mới đây thôi còn vui mừng.

Nói xong, Anh Di đi qua đi lại xung quanh. Chợt trong đầu cô lóe lên một ý tưởng.

“Tinh Kha, ngươi dẫn theo một người giả nữa giả làm chủ quán nước kia rồi lợi dụng lúc dọn hàng thì lẻn vào trong thành. Ta cùng những người còn lại sẽ đi theo đường sông để vào thành. Chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ Hợi tại Túy Tuyết Lâu, đó là căn cứ của tình báo quân ta ở Đại Việt”.

“Vậy cũng được. Đó cũng là một diệu kế. Vậy chúng ta lập tức xuất phát thôi. Các ngươi nhớ cẩn thận. Hẹn gặp nhau tại Túy Tuyết Lâu” - Tinh Kha tuân mệnh, lập tức hướng về quán nước trước cổng thành.

“Các người cũng phải cẩn thận. Hẹn gặp lại” - Anh Di vừa nói xong liền lên đường hướng về phía nhánh sông ngoài thành của sông Tô Lịch.

Giờ Hợi.

Thành Thăng Long.

Tinh Kha tới trước, Anh Di tới ngay sau đó, cả hai tụ họp, liền họp bàn với tình báo quân Nguyên ở Đại Việt tìm cách cứu Cao Kiệt khi ngày hành hình hắn đang tới ngày càng gần.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.