Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Tiểu thuyết gốc · 2291 chữ

“Mọi người mau mau chuẩn bị xong xuôi đi, chúng ta sắp trễ rồi. Qua giờ Dậu là không được vào hoàng cung đâu.” - Phạm Ngũ Lão tiến về phía gian phòng của Đông, Nam và A Tiêu thúc giục.

“Đợi tí, sắp xong rồi” - Nam vừa thay đồ vừa lên tiếng. Còn A Tiêu cũng đã xong xuôi từ lâu.

“Hai cậu có nhìn thấy Đông đâu không. Tôi tìm khắp phủ rồi mà vẫn không tìm thấy cậu ta ở đâu cả” - Phạm Ngũ Lão đưa mắt đi khắp nơi để tìm Đông.

“Anh còn không biết anh Đông hay sao” - Nam lên tiếng - “Giờ này chắc đang sắc thuốc cho Anh Di rồi”.

“Giờ này mà còn sắc thuốc, cậu ấy tính không muốn tham gia yến tiệc trong Hoàng cung hay sao” - Nói xong, Phạm Ngũ Lão tiến đến phòng của Anh Di tính “hỏi tội” Đông.

Nhưng chưa vào tới cửa, Phạm Ngũ Lão nhìn thấy Đông đã mặc xong y phục từ lâu, tay thì đổ thuốc ra chén, miệng thì nhắc nhở người hầu cho Anh Di uống thuốc cẩn thận.

“Đông ơi, nhanh đi, còn thiếu mình cậu thôi đó.” - Phạm Ngũ Lão lên tiếng thúc giục

“Tới ngay đây.” - Đông trả lời. Anh sửa soạn lại đồ đạc rồi tiến về phía cửa phủ. Nhưng vẫn không quên khẽ nhìn vào phòng Anh Di xem người hầu có cho Anh Di uống thuốc đàng hoàng hay không.

“Nhanh đi, cậu có thể yên tâm người trong phủ của ta hay không” - Phạm Ngũ Lão càng lúc càng hối thúc nhiều hơn.

Đông cười nhẹ, cả hai bước lên xe ngựa, tiến về phía cổng hoàng cung.

Một lúc sau.

“Thành Thăng Long hôm nay đẹp hơn hẳn mọi người nhỉ” - Nam với tính tò mò của mình, ngoái đầu nhìn ra ngoài đường

Thành Thăng Long lúc này được vua Trần Nhân Tông hạ lệnh xuống trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng treo nhiều hơn, đủ màu sắc hơn, hàng quán hai bên đường cũng được trang hoàng lộng lẫy hơn. Thành Thăng Long hôm nay như được khoác lên người một bộ màu áo mới.

Nhưng,

Nếu không ra đường thì thôi, một khi đã ra đường thì “thần rắc rối” lại một lần nữa nhìn trúng họ.

Chuyện là, xe ngựa đi đến Sắc Hương Lầu thì phía trước xảy ra lộn xộn, dân chúng thì hoảng loạn.

“Mau chạy đi, mọi người mau chạy đi” - tiếng hét thất thanh vang lên, gây sự tò mò cho những người đàn ông trên chiếc xe ngựa kia.

“Mau, đi xem chuyện gì” - Đông lên tiếng, anh cùng Nam và A Tiêu lập tức xuống xe ngựa xem xét tình hình. Còn Phạm Ngũ Lão thì ở lại xe ngựa.

“Phía trước hình như có chiếc xe ngựa đang hóa điên, đang tiến về phía này” - Nam hướng tầm mắt về phía trước và nhận thấy được vấn đề.

“Nam nhanh lên, cậu quay lại xe ngựa báo cho Phạm huynh, còn tôi và A Tiêu sẽ ngăn chiếc xe ngựa đó lại” - Đông vừa chạy về phía xe ngựa vừa nói.

Đông nói với A Tiêu.

“Cậu chặn đầu con ngựa lại, sau đó nhảy lên khống chế con ngựa. Tôi ở phía ngoài tiếp ứng, tránh người trong xe văng ra bên ngoài.”

Nói là làm, A Tiêu tóm đầu ngựa, nhảy lên ngựa, cố gắng khống chế con ngựa. Đông nhìn thấy phía trên xe ngựa có 2 tiểu thư và 1 phu nhân.

Ngựa càng lúc càng hăng, A Tiêu thì sắp không thể khống chế được. Ngay lúc này trong đầu Đông nảy ra một ý tưởng.

“Nam, mau gọi Phạm huynh qua đây phụ đi” - Đông hét lớn.

“Ba vị, lần lượt từng người nhảy xuống ngựa đi, phía ngoài này tôi sẽ đón lấy. Xin thất lễ trước”.

Đông một bên chạy theo xe ngựa, một bên thì dùng sức chuẩn bị đón lấy người đầu tiên. Người đầu tiên nhảy xuống là một tiểu thư vô cùng xinh đẹp với bộ trang phục màu xanh trắng nhạt, trông rất thanh tao. Nhưng bản thân cô đang khá hoảng loạn.

“Cô nương, cô bình tĩnh, tôi sẽ bắt được cô thôi. Không khiến cô bị thương đâu” - Đông lên tiếng trấn an cô gái đó.

Sau khi nhảy ra khỏi xe ngựa, Đông nhanh chóng bắt lấy cô gái đó nhưng lực quán tính khiến Đông bị loạng choạng một lúc thì mới kiếm soát được tình hình. Nam thì bắt cô gái còn lại còn Phạm Ngũ Lão cũng đón được vị phu nhân kia.

Vừa xong thì A Tiêu cũng không khống chế được con ngựa nữa, con ngựa choàng dậy, lật chiếc xe ngựa, vỡ tan tành, con ngựa cũng bị thương nặng. Khung cảnh hoảng loạn mà con ngựa điên đó tạo ra cũng đủ khiến cả một con phố bị phá tan tành.

“Vị phu nhân này có bị làm sao không? Không bị thương ở đâu chứ” - Phạm Ngũ Lão hỏi thăm tình hình vị phu nhân kia.

“Tôi không….” - vị phu nhân chưa kịp trả lời xong câu hỏi.

“Phụng Dương công chúa. Sao lại là phu nhân. Phu nhân không bị làm sao chứ” - Phạm Ngũ Lão vừa nhận ra vị phu nhân đó là ai thì lập tức hành lễ với bà.

Thì ra bà là phu nhân của Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải, mẹ của Lan Chi tiểu thư. Vậy ra hai vị tiểu thư kia là Lan Chi và nha hoàn của cô A Ly.

Đông và Nam cũng nhẹ nhàng đặt hai cô xuống đất và lập tức hành lễ.

“Ta không sao, mọi người đứng dậy hết đi. Mà hình như ba vị cũng đến hoàng cung để tham dự yến tiệc đúng không?” - Phụng Dương công chúa hỏi Phạm Ngũ Lão.

“Đúng vậy thưa phu nhân. Nhưng xe ngựa của phu nhân đã tan tành rồi. Hay là cả ba người đi xe ngựa của thần đi, còn 3 huynh đệ thần sẽ đi theo sau” - Phạm Ngũ Lão ân cần đáp.

“Làm vậy thật không phải phép. Ta đợi xe ngựa đến rồi đi sau cũng được”

“Không nên đâu thưa phu nhân. Giờ cũng sắp đến gần giờ Dậu rồi, cổng Hoàng cung đóng lại sẽ không thể vào được đâu.” - Phạm Ngũ Lão cố gắng thuyết phục Phụng Dương công chúa.

“Như vậy cũng được. Vậy phiền ngài. Ta xin thất lễ” - Phụng Dương công chúa không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với đề nghị của Phạm Ngũ Lão.

Lan Chi và A Ly cũng tiến lên xe ngựa. Nhưng ánh mắt của Lan Chi giờ đây chỉ hướng về phía Đông.

“A Ly này, hình như người đỡ ta vừa rồi. Hình như ta thấy mặt anh ta rất quen. Dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải” - Lan Chi hỏi A Ly.

“Tiểu thư quên rồi hay sao. Anh ta là người cứu cô trong rừng hôm trước đấy. Lúc mơ màng cô còn tát anh ta một cái rồi ngất đi nên cô quên mất đó thôi” - A Ly trả lời.

“Cứu Lan Chi. Chuyện lúc nào vậy?” - Phụng Dương công chúa thắc mắc về chuyện mà A Ly vừa kể.

A Ly tưởng thuật lại chuyện trước đây Đông đã cứu Lan Chi tiểu thư trong rừng khỏi bọn giặc Nguyên. Và cũng không quên nhắc đến chuyện Chiêu Minh Vương tặng cho Đông ngọc bội Chiêu Minh.

“Ngọc bội Chiêu Minh. Thì ra là cậu ta. Giờ thì mình đã hiểu rồi” - Phụng Dương công chúa nghĩ trong đầu.

“Thôi ngươi đừng kể nữa. Giờ nghĩ tới ta còn thấy ngại đây. Tát lầm người ta nhưng chưa có cơ hội nói lời xin lỗi. Hôm nay người ta lại còn cứu ta thêm một lần nữa. Thật không biết nhìn mặt người ta ra sao” - Lan Chi mắng “yêu” A Ly.

“Phu nhân người nhìn xem. Tiểu thư vì ai đó ngoài kia mà đỏ mặt rồi kìa” - A Ly và Phụng Dương công chúa vì chuyện đó mà chọc Lan Chi tiểu thư hết cả đoạn đường.

Còn ở phía ngoài, bốn chàng trai vừa đi theo xe ngựa, vừa dạo quanh phố phường của thành Thăng Long. Sẵn dịp này khám phá thành Thăng Long về đêm.

Duy chỉ có Đông, anh bỗng nhiên lòng đầy tâm sự. nhìn cảnh vật mà nhớ người.

“Tuyết An. Nếu như cảnh đẹp như này mà có em ngắm cùng anh chắc sẽ hạnh phúc lắm” - Đông nghĩ thầm trong bụng.

Một lúc sau, cũng đã tới cổng hoàng cung cũng là lúc giờ Dậu điểm.

“Mọi người chỉnh đốn trang phục lại đi, chúng ta xuống ngựa vào trong cung thôi” - Phụng Dương công chúa nói với mọi người.

Hoàng cung hiện ra trước mắt là một nơi tráng lệ, hào nhoáng nhưng ngày hôm nay lại càng hoành tráng hơn khi được trang hoàng lộng lẫy. Lồng đèn được thắp sáng ở mọi nơi trong hoàng cung, đèn trời được thả lên sáng rực cả một vùng trời, những ngọn đèn hoa đăng thì trôi bồng bềnh khắp các hồ nước trong hoàng cung. Thật sự đây là một khung cảnh đẹp đến động lòng người, khiến người ta không khỏi kinh ngạc về sự hoành tráng này.

Đây là lần đầu tiên anh được vào hoàng cung, được thưởng thức cảnh sắc tại đây, những thứ trước đây anh chỉ được thấy qua những bộ phim truyền hình cổ trang.

“Thật lộng lẫy” - Đông, Nam và A Tiêu mắt chữ A mồm chữ O trước vẻ đẹp của hoàng cung tối nay.

Nhưng đằng sau anh, có một người không “thèm” chú ý đến những cảnh sắc rực rỡ đó, vì trong mắt cô hiện giờ, Đông còn sáng hơn cả những cảnh sắc ngoài kia.

“Đông ca, Triệu Heo kìa. Hắn đang ở đó lén la lén lút làm gì vậy? Chắc lại tính làm trò gì nữa đây” - Nam chỉ tay về phía xa xa, Triệu Giang đang đứng đó lén la lén lút, đưa mắt tìm kiếm một ai đó.

“Để ta đi xem sao. Tên này đến chết cũng không chịu sống có ích cho đời đây mà” - Nói xong, Đông tách hàng, tiến về phía tên họ Triệu kia đang đứng để quan sát.

Người hắn tìm là một vị quan, khí khái ngút trời, nhìn sắc phục thì đây hẳn là một vị quan lớn trong triều. Đông lặng lẽ tiến đến gần để dễ bề theo dõi hơn.

“Phụ thân. Con trai có thứ quan trọng cần đưa cho phụ thân. Đây là bằng chứng con thu thập được, chứng minh cô gái trong ngục kia là gián điệp của nhà Nguyên. Đây là lời khai của cô ta, đã điểm chỉ rồi” - Người mà hắn tìm là Tả Thượng Thư Triệu Tường.

Hắn đưa cho Triệu đại nhân tờ khẩu cung của Anh Di lúc bị tra tấn ở trong ngục. Đông biết chắc chắn đó là đồ giả, tờ khai đó hắn đã làm giả, nhằm hãm hại cô.

“Tốt lắm, có thứ này ta sẽ dễ bề ăn nói với Bệ hạ về vụ án đó. Lần này con đã lập được công lớn rồi” - Triệu đại nhân vừa cười lớn vừa nói. Nói xong, ông cùng Triệu Giang vào phía bên trong yến tiệc.

Đông cũng quay về chỗ ngồi của mình, trong lòng vẫn bồn chồn không yên. Anh biết tên Triệu Giang này sẽ không để yên cho Anh Di mà vẫn sẽ tiếp tục nhắm vào cô.

“Nam, Tiêu lại đây. Tôi có chuyện cần nhờ tới hai cậu”

“Có chuyện không anh Đông? Nhìn sắc mặt anh có vẻ như có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm” - Nam đáp lời Đông.

“Lúc này cậu nhớ tên Triệu Giang không. Người hắn tìm là phụ thân của hắn. Hắn đưa cho Triệu đại nhân một tờ khẩu cung của Anh Di. Nhưng tôi chắc chắn đó là giả. Hắn sẽ dùng tờ khẩu cung đó để dâng tấu chém đầu Anh Di” - Đông kể lại chuyện vừa nãy anh nghe được với giọng điệu nghiêm trọng.

“Vậy phải làm sao. Anh có cách đối phó chuyện này hay chưa?” - Nam nói

“Bây giờ Tiêu, cậu đến ngay nhà giam, tìm kiếm lính canh ngục để hỏi về chuyện này, còn Nam, cậu nhớ mặt những tên cận vệ của tên họ Triệu kia đúng không. Cậu bắt một tên về, thẩm vấn xem Triệu Giang rốt cuộc muốn làm gì Anh Di. Tôi ở lại quan sát tình hình.” - Đông phân chia công việc cho từng người để thực hiện việc bảo vệ Anh Di.

Nói xong, anh tiến tới chỗ ngồi của Phạm Ngũ Lão, kề tai vào nói khẽ.

“Phạm huynh, tên Triệu Giang kia sắp hãm hại Anh Di thêm một lần nữa. Chúng tôi đã hành động rồi nhưng cần mượn lệnh bài của huynh để tiện Bệ hạnh động.” - Đông nói khẽ vào tai của Phạm Ngũ Lão.

“Lệnh bài đây, các cậu hành động nhớ cẩn thận” - Phạm Ngũ Lão từ từ đưa lệnh bài cho Đông.

“Đa tạ huynh” - Nói xong, Đông đưa lệnh bài cho Tiêu và Nam, còn mình ở lại để quan sát hành tung của Triệu Giang.

Trong lòng Đông lúc này bối rối không yên, anh không biết tên Triệu Giang sẽ làm gì với Anh Di với tính tình hống hách, không sợ gì của hắn ta.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.