Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuật sĩ Luyện Kim

Phiên bản Dịch · 5842 chữ

Chương 6: Thuật sĩ Luyện Kim

Khi về đến lâu đài Philip, trời đã sáng tỏ.

Một đêm vất vả, lại phải dẫn theo một nhóm người bình thường đi bộ trong rừng rậm, khiến Hạng Đào và Jack hết sức mỏi mệt. Nhưng ngược lại, Didi thì khỏe khoắn vui tươi, nguyên nhân rất đơn giản, bởi y luôn cưỡi trên lưng Jack, chỉ có hưởng thụ mà thôi.

Cũng chẳng rõ, một ma vương sát nhân có hung danh Khai Thang Thủ mà lại yêu thương Didi thế này.

Còn Didi cũng hết sức biết chuyện, luôn miệng gọi Jack bằng chú, khiến Jack hết sức vui sướng, mãi đến khi ra khỏi rừng mới bỏ Didi xuống. Cho dù vậy, Jack vẫn nắm tay Didi kéo đi, được vài bước lại hỏi:

- Có mệt không cháu?

Đừng nói là hai anh em kia của Didi ganh tị, mà ngay cả cha mẹ chú bác của Didi cũng không vui.

Thế là, hai anh em kia đã chạy đến bên Hạng Đào, hết gọi cậu lại gọi anh cả, cứ lom lom nhìn Hạng Đào.

Đáng tiếc là Hạng Đào đã quá mỏi mệt, đâu còn tâm trí mà màng đến họ?

Fran đứng bên ngoài cổng lâu đài, hai mắt đỏ quạch.

Vừa nhìn thấy nhóm người Hạng Đào xuất hiện ở đường chân trời, Fran vội nhanh bước tiến ra đón, nhưng ông không phải đến ôm con cháu, mà là bồng Hạng Đào lên, ríu rít nói:

- Cậu Alex, Fran thật có lỗi, báo hại cậu phải dấn thân vào vòng nguy hiểm, Fran thật đáng chết, thật đáng chết!

Rồi bồng Hạng Đào đi vào lâu đài, không hề đếm xỉa đến những người khác.

Chẳng những con và cháu của Fran hết sức bất mãn, ngay cả Jack cũng cảm thấy không công bằng. Thử nghĩ xem, đều cùng vất vả cả đêm, lão già này thật quá bạc bẽo, dù sao cũng phải cảm ơn một tiếng chứ!

Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận của Hạng Đào, mọi người chỉ biết cười chua chát. Đành chịu thôi, đó là cậu bá tước tương lai mà!

- Fran, cha mẹ cháu không sao chứ?

Hạng Đào lúc bé vẫn thường được Fran bồng ẵm, lúc đầu không mấy quen, nhưng rồi mười năm trôi qua, không quen cũng thành quen.

Fran đáp:

- Bá tước đã liên lạc với vợ chồng cậu út và đặc biệt phái người đến Zurich đón họ, nói là ngày mai sẽ về đến.

- Vậy thì tốt quá!

Hạng Đào thở phào, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an, như là thiếu mất gì đó. Chàng suy nghĩ rất lâu, nhưng không có câu trả lời, nên đành tạm quên đi nỗi bất an đó. Khi nào tắm rửa xong, nỗi bất an đó hẳn sẽ tiêu tan.

Bận bịu suốt cả đêm, Hạng Đào cũng cảm thấy không kham nổi, nhưng trong lòng còn có vài điều thắc mắc phải cần được giải đáp, bèn lại hỏi:

- Ông nội đâu?

Fran đỏ mặt, khẽ nói:

- Bá tước từ đêm qua đến giờ không hề rời khỏi thư phòng. Đêm qua trong bữa ăn tối của bá tước, Fran đã bỏ vào cái thứ không nên bỏ… Fran thật đáng chết, nếu bá tước xảy ra chuyện gì, Fran có chết cũng không chuộc hết tội.

Hạng Đào đưa mắt nhìn Fran, biết cái gọi là “cái thứ không nên bỏ” có lẽ là thuốc độc do gia tộc William ở Anh cung cấp.

- Yên tâm đi, ông nội không sao đâu!

Hạng Đào an ủi Fran xong, quay người đi về phòng mình.

Chàng khóa chặt cửa phòng, ngồi xếp bằng trên sàn, từ từ hô hấp thổ nạp, pháp quyết Lôi Đình thúc đẩy tiên lực Ngũ Lôi vận chuyển không ngừng trong cơ thể. Lát sau, Hạng Đào đã tiến vào trạng thái không linh, mọi vật xung quanh cũng liền trở nên lu mờ, nhưng linh thức thì hùng mạnh vô cùng.

Cảm giác này có phần giống với cảm nhận của chàng lúc ở trong Hỗn Thiên trận khi xưa.

Trong mơ màng, chàng như đứng ở trung tâm một thế giới hư vô, một hình tròn to lớn sáng lấp lánh dưới chân chàng, trên đầu tiếng sấm rền vang, vô số vệt sáng bạc bay liệng trên không, một số đột nhiên rơi xuống, trúng vào người chàng, khiến chàng run rẩy một hồi, sau đó trở lại bình thường, còn một số rơi xuống trên vòng tròn dưới chân, sấm sét kích động kiếm sắc bay vút lên không, một luồng ánh kiếm kèm theo sức sấm sét biến mất trong hư không.

Ấn ký linh hồn của Doanh Chính và ấn ký linh hồn của Lôi Tiếu Thiên trong tiếng sấm rền và tia chớp liên hồi, vô số ánh kiếm rợp trời đã im lìm hòa hợp với nhau.

Thật ra, nếu Hạng Đào tiếp tục tu luyện thêm vài năm, sau khi trình độ đạt đến cảnh giới nhất định, sẽ nuốt chửng hai ấn ký linh hồn đó. Tuy nhiên, như vậy thì ba loại ấn ký linh hồn xung đột nhau, hẳn khiến Hạng Đào rối loạn tinh thần.

Trong cuộc chiến đêm qua, do bởi Hạng Đào liên tục sử dụng đạo pháp Lôi Tông và đạo pháp Kiếm Tông, sau đó thể năng đã suy nhược cực độ, khiến cho hai loại ấn ký bắt đầu dung hòa.

Và sự dung hòa ấy trong lúc ấn ký linh hồn lớn mạnh, cũng đã triệt tiêu sức xung đột.

Đến khi ấn ký linh hồn của Hạng Đào đủ lớn mạnh, sẽ tự động nuốt chửng ấn ký đó, và sự xung đột giữa hai ấn ký cũng yếu đi rất nhiều.

Hạng Đào không hề biết là mình đã vô tình tránh khỏi một đại nạn.

Chàng chỉ cảm nhận được tinh phách của kiếm khí chứa trong kim tinh Thái Ất liên tục bổ sung cho thể năng bị tiêu hao của chàng, hòa tan trong cơ thể, trong máu thịt chàng. Tiên lực Ngũ Lôi sau khi được tinh phách của thần kiếm bổ sung, càng thêm lớn mạnh hơn. Theo sự vận chuyển của pháp quyết Lôi Đình càng lúc càng nhanh, Hạng Đào dần dần không còn khống chế được sự xoay chuyển của tiên lực nữa. Tiên lực Ngũ Lôi dung hòa với tinh phách của thần kiếm trong kim tinh Thái Ất, hóa thành một dòng chảy cuồn cuộn trong thân thể chàng. Nếu không nhờ thân thể đã được tôi luyện 2000 năm trong Thiên Địa Hồng Lư, tiên lực này đủ khiến chàng tiêu tan một lần nữa.

Y phục trên người chàng rách nát một lần nữa, những giọt máu từ lỗ chân lông rỉ ra.

Vô số kiếm khí xuyên qua lỗ chân lông bắn ra, kèm theo tiếng sấm rền ghê rợn, để lại những dấu vết ngang dọc trên bốn vách phòng.

Ánh vàng lờ mờ theo kiếm khí tỏa ra, bao phủ toàn thân Hạng Đào.

Lát sau, Hạng Đào hít mạnh không khí, lỗ chân lông khắp người giãn nở, lớp tinh hoa do kim tinh Thái Ất ngưng tụ lập tức chui vào trong người chàng, kiếm khí cũng tan biến ngay, Hạng Đào mở bừng mắt.

Hiện nay chàng với mười tuổi non nớt, công lực đã vượt qua tiêu chuẩn của Lôi Tiếu Thiên khi xưa, nhưng đó đều nhờ vào sự phối hợp của mật kỳ lân, kim tinh Thái Ất và tiên lực Ngũ Lôi, cộng thêm sự tôi luyện của Thiên Địa Hồng Lư, nên mới có được căn cơ vững chắc như vậy.

Còn về cảnh giới vận chuyển công lực, Hạng Đào hiện nay hãy còn kém xa Lôi Tiếu Thiên trong thời kỳ tột đỉnh, việc tu luyện cảnh giới này chỉ có thể từ từ lĩnh ngộ, bất kỳ thiên tài địa bửu nào cũng chẳng thể gấp rút. Sự tu luyện đạo pháp hết sức huyền diệu, nếu chàng bị chững lại trong một cảnh giới nào đó, rất có thể suốt đời chỉ đạt đến tiêu chuẩn như vậy, cũng có thể chàng đột nhiên ngộ đạo, ngày mai sẽ chính thức vượt qua Lôi Tiếu Thiên cũng nên. Qua ký ức trên tim xích Thiên Lôi, chàng tuy có được sự chỉ đạo về việc tu luyện đạo pháp, còn lĩnh hội thế nào thì là việc của bản thân, tình trạng như vậy không thể gấp được.

Trong phòng tối om, ngoài cửa sổ đã phủ trùm màn đêm.

Nhưng Hạng Đào vẫn thấy rõ mọi vật trong phòng, thậm chí cả vật bé nhỏ nhất. Đồng thời, linh thức của chàng sau lần điều chỉnh này đã đạt đến trạng thái đỉnh điểm chưa từng có. Hạng Đào có thể cảm nhận tinh thần và ý niệm của mình đều đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Sau khi dung hòa ấn ký linh hồn của Lôi Tiếu Thiên và Doanh Chính, ấn ký mới được hình thành rõ ràng cho Hạng Đào biết, chàng đã hoàn thành giai đoạn tu luyện “đăng đường nhập thất” của Lôi Tông, đạt đến cảnh giới của lôi pháp trung phẩm. Có thể nói hiện nay chàng đã chính thức vượt qua các cao thủ của Lôi Tông khi xưa, bất luận về căn bản của đạo pháp hoặc là sự vận chuyển của lôi pháp. Thậm chí khi xưa lúc Lôi Tiếu Thiên đạt đến cảnh giới của lôi pháp trung phẩm, cũng không sánh bằng chàng bây giờ, với căn bản thâm hậu ấy mà tu luyện lôi pháp trung phẩm thì thật hết sức dễ dàng.

Ba mươi sáu lôi pháp hạ phẩm lần lượt hiện lên trong não chàng, các thủ ấn và khẩu quyết kỳ diệu liên tục xuất hiện, khiến Hạng Đào có cảm giác như trời xoay đất chuyển. Chàng không dám cử động bừa bãi, ngồi yên tại chỗ, chú tâm ghi nhớ các thủ ấn và khẩu quyết ấy. Đồng thời, đạo pháp của Kiếm Tông cũng hiện lên trong não, quần thảo với lôi pháp.

Hạng Đào cảm thấy đầu óc choáng váng, sau cùng không chịu đựng nổi sự xung kích của hai đạo pháp vô thượng ấy, chàng đã ngã vật ra.

Hồi lâu sau, chàng mới dần hồi tỉnh, lại ngồi thẳng lên, tiếp tục tìm hiểu về ý nghĩa sâu xa hàm chứa trong hai đạo pháp vô thượng.

Một lần té ngã, một lần ngồi dậy.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Hạng Đào mới tiêu hóa hoàn toàn hai đạo pháp ấy, quay nhìn ra cửa sổ, ánh bình minh đã soi vào phòng.

Pháp quyết của đạo pháp Lôi Tông được chia làm bốn giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất là lôi quyết khởi đầu; giai đoạn thứ hai là pháp quyết Lôi Đình mà Hạng Đào đang tu luyện, đó cũng là sử dụng căn bản của 36 lôi pháp hạ phẩm; giai đoạn thứ ba là pháp quyết Ngũ Lôi Ngự Tà Trảm Yêu, then chốt của mười đại lôi pháp trung phẩm. Hạng Đào trải qua một đêm điều chỉnh, đã hoàn thành giai đoạn quá độ từ 36 lôi pháp hạ phẩm qua đến mười đại lôi pháp trung phẩm, tiếp theo là tu luyện pháp quyết Ngũ Lôi Ngự Tà Trảm Yêu.

Pháp quyết giai đoạn thứ tư của Lôi Tông có tên Ngọc Thanh Đại Phạn Tử Vi kinh, là tinh hoa của Lôi Tông, bao đời đều do Lôi Tông phiệt chủ đích thân truyền bằng tai miệng.

Hạng Đào hiện vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn ấy, trước khi luyện thành mười đại lôi pháp trung phẩm, nếu mạo muội tu luyện thì hậu quả vô cùng tai hại.

Hơn nữa, trong 36 lôi pháp hạ phẩm hãy còn rất nhiều đạo pháp phân chi, chàng cần phải lần lượt luyện thành.

Các đạo pháp ấy tuy không cao thâm, nhưng là căn bản của pháp thuật Lôi Tông. Dù sao thì mỗi lần chiến đấu cũng phải sử dung lôi Pháp, nếu kẻ địch quá mạnh thì đành chịu, còn như chỉ là hạng yêu ma quỷ quái tầm thường, cho dù là sử dụng lôi pháp hạ phẩm thì cũng quá thừa sức. Do đó, các môn nhân Lôi Tông trong khi đi lại khắp nơi thường sử dụng các đạo pháp phân chi mà diệt trừ yêu ma. Trừ phi kẻ địch quá mạnh, họ ít khi sử dụng lôi pháp.

Sau khi chỉnh lý nội dung của ấn ký linh hồn, Hạng Đào thở ra một hơi dài.

Đạo pháp của Lôi Tông tuy không nhiều bằng đạo pháp của Kiếm Tông, nhưng thực dụng và chú trọng căn bản hơn, và uy lực cũng hùng mạnh hơn.

Thật ra thì giữa Kiếm Tông và Lôi Tông cũng chẳng thể so sánh hơn kém, nếu Kiếm Tông đạt đến cảnh giới Hợp kiếm thì cũng đủ sức đối kháng với cao thủ đạt cảnh giới hạ phẩm cùa Lôi Tông.

Cái gọi là “vạn pháp quy tông”, bất kể lúc khởi đầu sử dụng thủ đoạn gì, sau cùng vẫn phải chú trọng đến sự tu luyện căn bản nhất. Dưỡng khí của Lôi Tông và Ngự kiếm của Kiếm Tông nghe ra như kẻ nam người bắc, nhưng nếu nghiên cứu sâu xa sẽ nhận thấy hai bên tuy khác đường lối nhưng rồi cũng hợp nhất.

Hạng Đào bỗng nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, nếu đạo pháp Lôi Tông dung hòa với đạo pháp Kiếm Tông thì sẽ ra sao?

Chàng nghĩ đến đó, đứng lên đi thay quần áo.

Điều này chẳng thể hoàn thành trong một sớm một chiều, theo lý luận thì hai đạo pháp có sự khác biệt rất lớn, nhưng lại như hỗ trợ lẫn nhau.

Hạng Đào sau một lúc suy tư, bèn quyết định gác chuyện ấy sang bên, chàng rất muốn biết Luyện Kim thuật mà Jack đã nói đêm qua, đó là gì?

Ra khỏi phòng, Hạng Đào liền nhìn thấy Fran đang ngồi ngủ ngoài cửa.

Chàng đi đến, đưa tay vỗ vai Fran. Fran như đang ngủ say, giật mình tỉnh giấc, từ trên ghế dựa đứng phắt dậy.

- Cậu Alex…

Hạng Đào cười:

- Fran, sao không đi ngủ? Ngồi ở cửa phòng tôi, có chuyện gì phải không? Hắc hắc, chả lẽ ông còn sợ tôi gặp nguy hiểm nữa sao? Đây là trong lâu đài Philip, có mặt tên điên Jack, ai dám vào đây lộng hành kia chứ!

Fran có vẻ ngượng ngùng:

- Cậu nói ai điên hả?

- Vớ vẩn, trong lâu đài này ngoại trừ cái tên cầm dao phẫu thuật kia, còn có thể là ai?

Hạng Đào chẳng chút do dự đáp, nói xong mới cảm thấy không ổn. Câu hỏi vừa rồi dường như không phải của Fran, chả lẽ…

Nghĩ đến đó, Hạng Đào vội quay người., trước mắt chàng là một gương mặt co rúm bởi tức giận.

Jack hai chân treo trên trần nhà, mặt đối mặt với Hạng Đào, nghiến răng nói:

- Nhóc con, ngươi nói ta phải không?

Hạng Đào lặng thinh một hồi, bỗng hét lên một tiếng như quỷ hú, kinh thiên động địa.

Fran hoảng kinh ngồi bệt xuống ghế, Jack cũng từ trên trần nhà rơi xuống, may nhờ thân pháp nhanh nhẹn, mắt thấy sắp chạm nền nhà, người đột nhiên co lại, lộn ngược lên, hai chân vững vàng chạm đất, tức giận nói:

- Cậu gặp ma quỷ hay sao mà hét lên thế này? Thật chết khiếp đi được!

- Đó trách tôi được sao? Ông thình lình xuất hiện phía sau tôi, đương nhiên là tôi hoảng sợ, đương nhiên là phải hét lên. Làm ơn, tôi là một người bình thường và chỉ mới mười tuổi. Ông lén la lén lút như loài ma quỷ, thật khiến người ta chết khiếp đi được.

Jack ngơ ngẩn nhìn Hạng Đào, nhận thấy chàng nói cũng có lý, nhưng lại nhận thấy dường như có gì đó không ổn.

Không chờ y kịp phản ứng, Hạng Đào quát to:

- Xin lỗi mau!

Jack theo phản ứng tự nhiên gật đầu:

- Xin lỗi!

- Thôi được, tôi tha thứ cho ông… Ông đột ngột xuất hiện ở đây không phải chỉ nhằm hù dọa tôi chứ! Có chuyện gì? Có rắm thì thả ra mau!

- À, ngài bá tước cần gặp cậu!

- Ông nội cần gặp tôi… Fran, tôi đến thư phòng, có chuyện gì lát nữa hẵng tính.

Hạng Đào bỏ đi thật nhanh. Fran bụm miệng cười trộm. Jack đứng ngây ra một hồi, chợt hiểu ra hàm ý trong lời lẽ của Hạng Đào.

- Tên khốn nhóc kia đứng lại, dám mắng ta là ma quỷ, lại còn bảo lời nói của ta là đánh rắm, có giỏi thì đứng lại!

Jack giận dữ gầm thét liên hồi, hóa thành một làn gió nhẹ biến mất, bay nhanh về phía thư phòng trên tòa tháp chính.

Fran đứng tại chỗ, dở khóc dở cười. Cả đời làm quản gia trong lâu đài Philip, cha và ông nội cũng là quản gia ở đây, Fran đương nhiên biết sự hiện hữu của Jack, mặc dù ông không rõ lai lịch của Jack, nhưng trong bao năm qua ông chưa từng thấy Jack giận dữ đến vậy

Từ trước đến nay, Fran đều nghĩ Jack chỉ là một công cụ của bá tước. Đó cũng là lý do mà ông dám hạ độc bá tước, vì theo ông, nếu không có sự điều khiển của bá tước, Jack không có gì đáng ngại, nhưng chẳng ngờ…

Thôi được, bất kể Jack là ai, có thể khiến y tức giận như vậy, cậu Alex là người duy nhất.

Fran nghĩ đến đó, bất giác cười trộm.

Ông có cảm giác, lâu đài Philip thanh vắng này, rồi đây sẽ ngày càng náo nhiệt.

Hạng Đào lên đến thư phòng ở tầng trên cùng, đưa tay gõ cánh cửa đang khép hờ.

- Alex đó hả? Vào đi!

Tiếng nói lạnh lùng của bá tước từ trong phòng vọng ra, Hạng Đào đẩy cửa đi vào, thấy bá tước vẫn ngồi sau bàn đọc sách và đang viết gì đó.

- Ông nội cần gặp cháu à?

- Alex, ngồi xuống đi!

Hạng Đào chưa từng nghe bá tước nói năng dịu dàng thế này, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Bá tước xếp quyển bút ký lại, nhìn Hạng Đào hồi lâu lặng thinh.

Ông nhẹ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, thở ra một hơi dài rồi nói:

- Alex, ngay từ khi gặp cháu lần đầu, ta đã không thích cháu rồi!

- Cháu biết!

Hạng Đào thầm mắng:

- Lão già, tôi vừa mới cứu mạng ông, ông lại thốt ra những lời phũ phàng như vậy. Cho dù là sự thật thì cũng phải khéo léo một chút chứ? Thẳng thắn thế này thật chạm tự ái, cũng may là tôi cũng không ưa ông, không thì đau lòng biết chừng nào!

Bá tước cười. Mặc dù trời đã sáng, nhưng cửa sổ thư phòng đóng kín, cả rèm cửa sổ cũng khép chặt, không chút ánh sáng lọt vào. Ánh đèn cũng lờ mờ, soi trên gương mặt nhăn nheo của bá tước, trông hết sức u ám và gây cảm giác cao thâm khôn lường.

- Ta không thích người Trung Quốc, vì ông nội ta đã chết dưới tay người Trung Quốc. Mặc dù ta cũng biết rõ, chuyện ấy cũng không thể hoàn toàn trách người Trung Quốc, nhưng ta vẫn cảm thấy không được thoải mái. Cháu biết không? Ông nội ta là một thuật sĩ Luyện Kim vĩ đại nhất trong gia tộc Philip, giá mà ông ấy còn sống thì gia tộc Philip đâu phải nhẫn nhịn quá mức như hiện nay.

Hạng Đào ngạc nhiên nhìn bá tước, lẩm bẩm:

- Thuật sĩ Luyện Kim? Cháu không biết!

- Đương nhiên là cháu không biết, đó là một nghề nghiệp đã biến mất rất nhiều năm. Sáu trăm năm trước, gia tộc Philip là thuật sĩ Luyện Kim dưới trướng hoàng đế của đế quốc Pháp. Hiện nay tuy không còn hoàng đế, nhưng gia tộc Philip vẫn còn vinh dự rất cao. Về thuật sĩ Luyện Kim, ta không biết phải giải thích thế nào, có lẽ giống với đạo sĩ của Trung Quốc, nhưng lại không giống hoàn toàn.

- Sao ông nội lại nói với cháu những điều này?

- Cháu hãy nghe ta từ từ nói, thuật sĩ Luyện Kim là một nghề hết sức cao thượng. Thuật sĩ Luyện Kim đầu tiên trong lịch sĩ châu Âu nghe đâu là môn đồ thứ nhất của Chúa Jesus. Trong mấy ngàn năm qua có nhiều tên gọi, nào là ma pháp sư, phù thủy… Nhưng mọi người đều cho là danh xưng thuật sĩ Luyện Kim là phù hợp nhất. Trong lịch sử châu Âu đã phát triển rất nhiều thuật sĩ Luyện Kim vĩ đại, trong số có tổ tiên của chúng ta… Hiện tượng ấy mãi đến khi Sở Tài Phán của tôn giáo được thành lập mới có sự thay đổi.

Bá tước nói đến đó, ra vẻ tức giận, nói tiếp:

- Sức mạnh ghê gớm của thuật sĩ Luyện Kim đã khiến cho Tòa Thánh sợ hãi, nên họ đã thành lập sở Tài Phán Tôn Giáo và công bố là nhằm bảo vệ uy quyền thần thánh của Chúa Jesus, chỉ các thuật sĩ Luyện Kim ưu tú mới được gia nhập. Nhưng thực tế đó chỉ là thủ đoạn nhằm khiến cho các thuật sĩ Luyện Kim tàn sát lẫn nhau mà thôi.

Hạng Đào thắc mắc:

- Vậy nghĩa là sao?

- Rất đơn giản, người sáng lập ra thuật sĩ Luyện Kim là môn đồ của Chúa Jesus, tất cả thuật sĩ Luyện Kim ở châu Âu đều cho rằng, được trở thành một thành viên của Sở Tài Phán Tôn Giáo là niềm vinh dự lớn lao. Thế nên, hằng trăm ngàn thuật sĩ Luyện Kim đã diễn ra một cuộc tranh giành điên cuồng, và sau cùng đã trở thành chiến tranh.

Hạng Đào gật đầu liền liền:

- Sở Tài Phán Tôn Giáo! Dường như cháu từng nghe nói… Khoảng thời gian ấy có phải là thời kỳ đen tối của châu Âu không?

Bá tước khen:

- Đúng vậy, xem ra cháu rất chuyên tâm nghe giảng trong trường học!

Hạng Đào cười ngây thơ:

- Vâng, cháu luôn chăm chỉ học hành ạ!

Nhưng trong lòng lại thầm nhủ:

- Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn biết anh tôi thật ra đã thế nào? Nào ngờ chỉ nghe toàn chuyện vớ vẩn của lịch sử châu Âu!

Bá tước nói tiếp:

- Kết quả cuộc chiến là số lượng thuật sĩ Luyện Kim đã giảm đi rất nhiều, số thuật sĩ Luyện Kim còn lại, người thì trở thành thành viên của Sở Tài Phán Tôn Giáo, kẻ thì biệt tăm biệt tích, triệt để biến mất trên lục địa châu Âu. Hiện nay châu Âu chỉ còn lại bốn gia tộc thuật sĩ Luyện Kim, đó là gia tộc William ở Anh, gia tộc Carlos ở Tây Ban Nha, gia tộc Gregorian ở Ý. Trong số bốn gia tộc, gia tộc Gregorian là có quan hệ mật thiết nhất với Tòa Thánh và có quyền uy hơn hết .

Bá tước tuy chỉ nói ra ba gia tộc, nhưng Hạng Đào cũng có thể suy ra gia tộc thứ tư chính là gia tộc Philip.

- Sau khi kết thúc thời kỳ đen tối, gia tộc Gregorian nhờ vào sự hậu thuẫn của Tòa Thánh đã nắm giữ quyền hành của Sở Tài Phán Tôn Giáo…

- Ông nội, giờ chúng ta đã biết âm mưu của Tòa Thánh, tại sao lại còn tuân theo sự sắp xếp của họ? Cứ tạo phản là xong chứ gì!

Bá tước cười não nề:

- Đương nhiên là chúng ta không muốn tuân theo sự chỉ huy của họ, nhưng… người sáng lập thuật sĩ Luyện Kim đã để lại mười món vũ khí có sức mạnh ghê gớm, gia tộc Gregorian nắm trong tay ba món, khi phối hợp nhau có thể phát ra sức mạnh kinh hoàng.

Hạng Đào ngạc nhiên hỏi:

- Còn lại bảy món thì sao?

- Còn lại bảy món được chia ra trong ba gia tộc khác, gia tộc Philip của chúng ta có hai món, gia tộc Carlos có ba món, gia tộc William có hai món. Trừ phi chúng ta có bốn món vũ khí, không thì chẳng thể nào giành được chiến thắng đối với gia tộc Gregorian, không khéo còn bị nhà tan người chết. Cháu phải hiểu, phía sau gia tộc Gregorian còn có Tòa Thánh hậu thuẫn, nên gia tộc Carlos tuy cũng có ba món vũ khí nhưng vẫn không dám quyết đấu với gia tộc Gregorian, nguyên nhân là ở Tòa Thánh.

Hạng Đào buộc miệng:

- Vậy thì Tòa Thánh đâu có ra gì!

Jack đi vào, vỗ tay cười nói:

- Nói rất đúng, cậu nhỏ nói rất đúng, chuyện xúc phạm tôi khi nãy bỏ qua hết.

Hạng Đào ngạc nhiên:

- Sao? Ông cũng có thù oán với Tòa Thánh à?

- Đâu chỉ là thù oán… Khi xưa tôi là một bác sĩ, chuyên nghiên cứu thành phần DNA trong máu người, nhưng người của Tòa Thánh bảo là tôi đã làm hoen ố Jesus, ép buộc người cung cấp tài chính cho tôi phải cắt đứt kinh phí nghiên cứu. Nhưng lúc bấy giờ việc nghiên cứu của tôi đã đến giai đoạn then chốt, trong lúc thất vọng tôi đành phải mạo hiểm, giết chết mười mấy kỹ nữ để lấy máu tiếp tục nghiên cứu.

Hạng Đào bỗng hỏi:

- Đã nghiên cứu được chưa?

- Hừ! Nghiên cứu thì được rồi đó, nhưng vừa nghiên cứu xong, bọn thuật sĩ Luyện Kim của gia tộc William dưới sức ép của Tòa Thánh đã mưu toan giết chết tôi, đoạt lấy thành quả nghiên cứu của tôi. Trong lúc trốn chạy, tôi đã bị cảnh sát bắn trọng thương, may nhờ ngài bá tước lúc bấy giờ cứu giúp và dùng thuật Luyện Kim tái tạo mạng sống cho tôi… đó chính là vị bá tước đã bị người Trung Quốc đánh chết.

- Ồ…

Hạng Đào thầm suy đoán một cách độc ác: Chắc chắn là tên khốn ngươi đã nghiên cứu cái quái quỷ gì đó nên mới bị người ta bắn chết. Mẹ kiếp, gia tộc Philip cũng là một lũ ngốc, đã không gây rắc rối cho ngươi mà lại còn căm thù người Trung Quốc… Ồ! Không đúng, mình nay cũng là người trong gia tộc Philip, mình không phải đồ ngốc, Andrea và Josie cũng không phải. À! Ngoài ba người ra, những người khác đều là đại ngốc.

Chàng vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn.

Bá tước đang mỉm cười nhìn chàng, Hạng Đào hoảng kinh, lập tức ngồi lại ngay ngắn.

- Thôi, chúng ta hãy quay về đề tài chính. Chúng ta với gia tộc William và gia tộc Carlos lúc đầu cũng tranh đấu liên miên, mong đoạt lấy vũ khí của đối phương. Nhưng sau cùng mọi người đã nhận ra, các bên thực lực ngang nhau, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, sau cùng chắc chắn bên nào cũng bại vong. Alex, đó cũng nhờ một bộ tiểu thuyết của người Trung Quốc có tựa đề là “Tam quốc diễn nghĩa”. Do đó, các bên đã ngưng chiến đấu và duy trì hòa bình cho đến ngày nay.

Hạng Đào ngẫm nghĩ một hồi, mới hỏi:

- Lại phải khai chiến rồi sao?

Bá tước gật đầu:

- Sự khiêu khích của gia tộc William đã khiến ta tức giận, ta đã nói chuyện điện thoại với gia trưởng của gia tộc Carlos, ông ấy cũng hết sức bất mãn về điều ấy. Vả lại, hơn trăm năm qua, gia tộc William với gia tộc Gregorian thường xuyên qua lại và rất thân thiết nhau, lâu ngày chúng ta hẳn bị tiêu diệt.

- Vậy đánh cách nào? Quần chiến hay đơn chiến?

Giọng điệu của Hạng Đào khiến bá tước hết sức phật lòng.

- Alex, cháu đã là một thành viên trong gia tộc Philip, cần phải lưu ý cử chỉ và lời nói, phải như một quý tộc có giáo dục. Nói năng thô lỗ như bọn lưu manh ngoài chợ vừa rồi, tốt hơn là đừng để ta nghe lần nữa. Bằng không, ta sẽ trừng phạt cháu bằng gia pháp.

- Nhưng mà… Ông nội, cháu nghe mẹ nói, đến giờ cháu vẫn chưa có tên trong gia phả…

Bá tước đỏ mặt, vội nói:

- Điều ấy ta sẽ xử lý ngay, kể từ bây giờ cháu đã là thành viên của gia tộc Philip rồi!

Nhưng Hạng Đào trong lòng thầm mắng: Mẹ kiếp, thấy ta hữu dụng mới chịu thừa nhận, thật quá xảo quyệt.

- Sau khi bàn tính với bá tước Carlos, đều cho rằng quần chiến không phù hợp, đơn chiến tốt hơn.

Bá tước nói ra câu đó, bất giác đỏ mặt.

- Lão già này thật chẳng ra gì, lại đi mượn từ ngữ của mình, nhưng mà từ ngữ này cũng rất là hay.

Hạng Đào với Jack ha hả cười to.

Lát sau, Hạng Đào nói:

- Ông nội nói với cháu chuyện này là có ý gì?

- Alex, bọn ta quyết định mười năm sau, sẽ do tinh anh đời thứ ba, tức là đời của cháu, tiến hành quyết đấu, điều kiện cược là mỗi nhà giao ra một món vũ khí, kẻ thắng sẽ có được vũ khí của hai gia tộc kia, trở thành gia tộc mạnh nhất trong bốn gia tộc. Alex, ta thấy trong số con cái đời thứ ba, cháu là xuất sắc nhất. Trận đấu sau mười năm sẽ do cháu đứng ra gánh vác, ta đã báo với tất cả thành viên trong gia tộc rồi.

- Sao…

Bá tước hết sức hài lòng về phản ứng của Hạng Đào.

- Vì vậy, ta sẽ dốc hết sức dạy dỗ cháu, nếu cháu giành được thắng lợi thì mười năm sau cháu sẽ là tộc trưởng của gia tộc Philip. Trước lúc ấy, cháu sẽ được phong làm kỵ sĩ hoàng gia Thụy Sĩ và có thân phận nam tước. Về mặt Tòa Thánh, ta cũng sẽ liên hệ, để cháu có được đầy đủ thân phận và địa vị. Đồng thời, ta cũng sẽ mời giáo sư Trung Quốc về đây cho cháu.

Hạng Đào choáng váng.

- Mời giáo sư Trung Quốc về đây ư?

- Phải, pháp thuật của cháu chủ yếu là đạo thuật phương đông, nên sự tu luyện từ nay về sau, cốt lõi vẫn là đạo thuật phương đông. Việc này ta đã sắp xếp rồi, chừng vài ngày nữa giáo sư của cháu sẽ đến, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra…

Bá tước nói đến đó, có chút do dự.

- Ông nội có điều gì cứ nói, đằng nào những chuyện hôm nay cũng đủ cho cháu thấy kỳ lạ rồi, thêm một chuyện nữa cũng không sao.

Bá tước đi vòng qua bàn, cười xiểm nịnh nói:

- Alex, cháu có thể cho ông nội biết phương pháp tu luyện chính xác không?

Hạng Đào cuối cùng cũng đã nghe được một câu vui sướng.

Hạng Đào him híp mắt, búng ngón tay nói:

- Nói cho ông nội biết cũng chẳng hề gì, nhưng trí nhớ cháu không tốt, rất dễ quên.

Hạng Đào biết bá tước hẳn đã nghe Jack giải thích, lúc chàng sinh ra đã được cao nhân truyền thụ võ công, đồng thời còn có một số trí nhớ kỳ lạ.

Bá tước nói:

- Cháu ra giá đi!

Hạng Đào ngẫm nghĩ, mắt nhìn bá tước, tròng mắt đảo liên hồi. Bá tước thấy vậy không khỏi chột dạ, vừa định mở miệng, đã nghe Hạng Đào hỏi:

- Ông nội, tài sản của gia tộc Philip chúng ta có thể liệt vào danh sách mười phú hào đứng đầu thế giới không?

Bá tước sững sờ, mặt lộ vẻ khinh miệt.

- Mười đại phú hào ư? Mười đại phú hào thế giới không đến lượt bọn nằm trong bảng danh sách kia. Trên trái đất này hãy còn rất nhiều gia tộc không người biết đến. Ở Âu châu, Á châu, Phi châu, Mỹ châu, nếu kể luôn tài sản của những gia tộc ấy, năm mươi phú hào đứng đầu thế giới đều phải lui về phía sau. Gia tộc Philip có lẽ không thể liệt vào mười phú hào đứng đầu, nhưng trong số hai mươi phú hào tiếp theo, có thể có gia tộc Philip.

Sống ở Pháp mười năm, Hạng Đào đã biết rõ sự quan trọng của đồng tiền; và chàng cũng biết rõ các phú hào trong bảng danh sách giàu có dường nào, e rằng ngay cả gia tộc họ Hạng ở Hội Kê khi xưa cũng không sánh bằng. Thật không ngờ, gia tộc Philip lại giàu có đến vậy.

Chàng bèn ra giá:

- Một trăm triệu! Phải là tiền Euro!

Bá tước sững người, nhưng liền cười nói:

- Không thành vấn đề, một trăm triệu thì một trăm triệu!

Thấy bá tước trả lời mau mắn như vậy, Hạng Đào nhận thấy mình đã đòi hỏi quá ít.

Bá tước nhìn đồng hồ:

- Thôi, việc này tối nay chúng ta hẵng bàn kỹ hơn. Andrea và Josie mười một giờ về đến phi trường, nếu cháu muốn đi đón thì bây giờ lên đường là vừa. Còn về số tiền 100 triệu Euro, ta sẽ mở tài khoản cho cháu và gửi vào đó.

- Đồng ý!

Hạng Đào từ trên ghế đứng phắt dậy, sải bước đi ra ngoài.

Khi đến cửa thư phòng, chàng bỗng dừng bước, ngoảnh lại hỏi:

- Ông nội, tại sao ông nội không truyền lại Luyện Kim thuật cho cha mẹ cháu?

- Ơ…

- Thôi, cháu biết rồi, hẳn là ông nội khi xưa quá phong lưu, cho nên gen gia tộc không thể di truyền.

- Tên khốn…

Bá tước điên tiết, lao nhanh ra cửa, nhưng Hạng Đào đã xuống thang lầu, chỉ còn tiếng cười từ hành lang vọng lại.

Bá tước dở khóc dở cười đứng trước cửa thư phòng, hồi lâu mới quay sang Jack nói:

- Jack, khi xưa ta rất phong lưu thật sao?

Jack mau mắn đáp:

- Không phải rất phong lưu, mà là hết sức phong lưu!

- Ôi…

Bá tước thở dài, có vẻ hối hận.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.