Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu quỷ câu hồn

Phiên bản Dịch · 5049 chữ

Chương 7: Tiểu quỷ câu hồn

Hạng Đào bỗng cảm thấy hết sức mong muốn được sớm gặp lại Josie.

Từ bé đến lớn, Josie vì chàng không được bá tước thừa nhận, cô thường lén lút nấp trong góc phòng khóc tỉ tê, khiến Hạng Đào cảm nhận được tình thương bao la của cô. Hơn hai ngàn năm trước, chàng đã sinh ra trong gia đình phú quý. Mẹ mất sớm, cha cũng ít quan tâm đến chàng, hầu hết thời gian đều ở bên anh cả, thậm chí việc học văn luyện võ cũng do anh cả chỉ dạy nên mới có thể trội hơn các môn đồ khác.

Hạng Đào kính trọng anh trai cũng như con đối với cha. Nhưng trong lòng chàng, từ bé đã mất đi tình thương của mẹ, đó là niềm đau cả đời không thể bù đắp. Nhưng hiện nay, chàng đã cảm nhận được tình yêu thương của mẹ hiền.

Hạng Đào lúc này hết sức nôn nóng muốn nói cho Josie biết về việc bá tước đã thừa nhận thân phận của chàng, Josie hẳn rất vui mừng, hẳn bồng chàng quay lòng vòng và cười sung sướng. Nghĩ đến nụ cười của Josie, Hạng Đào cũng cười theo.

Trên đường, Hạng Đào luôn hối thúc tài xế chạy nhanh hơn, nên tốc độ xe đã đạt đến 200 km/giờ, nhưng chàng vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh. Cũng may đây là chuyên xa của bá tước, cảnh sát Turan đã quá quen thuộc nên không bị chận lại.

Mười giờ sáng, Hạng Đào đã có mặt tại phi trường quốc tế Turan.

Chàng hớn hở đứng ở sảnh phi trường chờ đợi. Thời gian từ từ trôi qua, Hạng Đào có cảm giác một giờ đồng hồ này quá chậm so với trước đây. Sau cùng, bảng hiển thị ở sảnh phi trường đã xuất hiện số hiệu phi cờ từ Zurich bay về.

Hạng Đào chưa từng hồi hộp đến vậy. Chàng sửa lại quần áo, vì Josie rất không thích chàng quần áo xốc xếch. Sau mười một mấy phút, hành khách lục tục xuất hiện ở cửa ra. Hạng Đào từ xa đã nhìn thấy Andrea và Josie với sự bảo vệ của bốn bảo vệ xuất hiện ở cửa ra của phi trường.

- Mẹ…

Hạng Đào hớn hở vẫy tay gọi to, Josie nghe tiếng gọi, liền mỉm cười vẫy tay đáp lại, rồi quay sang kề tai Andrea nói gì đó.

Andrea lập tức mặt mày tiu nghỉu. Ngay khi ấy, trong lòng Hạng Đào đã nảy sinh một cảm giác bất an.

Chàng nhạy bén cảm thấy một làn sát khí nhàn nhạt khó phát giác, và mục tiêu không phải chàng, mà là vợ chồng Josie.

- Mẹ, hãy cẩn thận…

Hạng Đào vừa cất tiếng cảnh báo, “đùng đùng” hai tiếng súng nổ vang. Ngay tức khắc, sảnh phi trường hỗn loạn, Hạng Đào thi triển thân pháp Điểm Thủy Bình, như thể quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Josie. Ngay khi chàng di chuyển, tinh thần của chàng đã khóa chặt đối phương, đạn bay vút đến, nhưng chàng chẳng chút sợ hãi, Luyện Kim chỉ bắn ra hai luồng kiếm quang, đánh bạt hai viên đạn và rơi xuống đất.

Thật không biết sống chết!

Hạng Đào chưa bao giờ tức giận đến vậy.

Cả gan dám ám sát Josie, dám ám sát mẹ chàng.

Hạng Đào lòng bừng lửa giận, sát chí liền tức trào dâng. Chàng buông tiếng gầm vang, người đột nhiên biến mất tại chỗ, hai người từ trong đám đông vọt lên, Hạng Đào cũng xuất hiện trên không. Bạt Sơn xích thi triển Phong Ma 108 kích, hung hãn bổ vào người thích khách. Tiếng xương gãy răng rắc, lúc hai thích khách rơi xuống đất, xương cốt toàn thân đã vỡ nát, máu thịt nhầy nhụa.

Hạng Đào theo sau hạ xuống đất. Thích khách đã chết, tại sao nỗi bất an trong lòng lại càng dữ dội hơn thế này?

Ý nghĩ vừa lướt qua, một bóng người đột nhiên từ trong đám đông lao ra, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt vợ chồng Josie. Các bảo vệ vội cản ngăn, nhưng họ chưa kịp rút súng, người ấy buông tiếng cười khảy, vung tay liên tiếp tung ra bốn quyền, chớp mắt đã khiến cho bốn bảo vệ phún máu xối xả.

Liền theo đó, thích khách đã đến trước mặt vợ chồng Josie.

Một luồng sáng lạnh từ trong tay áo bắn ra, vợ chồng Josie cùng thét lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất, máu tươi từ trên người họ từ từ chảy ra.

- Mẹ…

Hạng Đào cơ hồ phát điên!

Thích khách ấy thân pháp quá nhanh, đến mức chàng không kịp phản ứng. Khi chàng lao đến bên cạnh vợ chồng Josie, hai người đã ngã trong vũng máu. Hạng Đào chưa từng có cảm giác thế này, chàng muốn hủy diệt cả thế giới, sát cơ như vũ bão nổi lên, một lớp ánh sáng vàng mông lung từ trong người chàng phát ra, với chàng làm trung tâm, hình thành một vòng tròn kỳ dị trên mặt đất.

Tiên lực Ngũ Lôi cuồn cuộn chuyển động, hai ngón tay của Hạng Đào đã trở thành màu vàng đỏ.

Một luồng sáng vàng từ giữa hai ngón trỏ giữa bắn ra, trúng vào vòng sáng vàng trên mặt đất. Ngay tức khắc, một luồng kiếm khí kèm theo tiếng sấm rền bay đi, hệt như sao xẹt vạch qua không gian, xuyên qua thân người thích khách. Liền theo đó, Luyện Kim chỉ liên tục phún ra lệ khí huyền kim, một luồng sáng vàng kèm theo một luồng kiếm khí bay đi, chớp mắt đã biến thành hằng ngàn kiếm khí bay liệng trên không, xuyên qua khắp người thích khách.

Thích khách thét lên thảm thiết liên hồi, khắp người bị xuyên thủng hằng ngàn lỗ.

Nhưng Hạng Đào không hề hay biết, chàng đã điên triệt để, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là giết, giết hết mọi người, báo thù cho cha mẹ.

Tinh phách thần kiếm vừa mới dung hòa với chàng đã mất kiểm soát.

Tiên lực Ngũ Lôi hùng mạnh đã mất kiểm soát.

Đạo pháp Lôi Tông và đạo pháp Kiếm Tông dưới sự thúc đẩy của sát ý liên tục thi triển. Hai tay Hạng Đào kết thành các thủ ấn, thủ ấn mỗi lần biến hóa đều vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc. Tiếng sấm mỗi lúc càng to, ánh kiếm cũng càng lúc càng hung mãnh.

Sau cùng, vòng tròn dưới chân Hạng Đào không sao chứa đựng quá nhiều kiếm khí và lôi lực. “Đùng” một tiếng vang rền, ánh vàng bung ra, hóa thành hằng vạn tia sáng.

Sảnh phi trường trong tiếng nổ long trời lở đất đã đổ sập, xung quanh trong phạm vi ba dặm cũng biến thành tro than.

Quần áo của Hạng Đào rách bươm, hệt như một gã ăn mày.

Chàng hai chân quỳ trên mặt đất thở hồng hộc, nước mắt rơi lã chã.

Chàng đi bằng hai gối chân, đến bên cạnh Josie.

Josie nằm úp mặt xuống đất, không chút động đậy. Hạng Đào bồng cô lên, thấy nơi ngực có một lỗ máu to lớn, máu tươi đang chảy ròng ròng.

Hạng Đào nhìn vết thương, biết là không thể cứu sống được nữa.

- Mẹ…

Hạng Đào cất tiếng gọi bi thương, ôm chặt lấy Josie, úp mặt cô vào lòng. Lúc bé, mẹ cũng thường bồng chàng như vậy. Lúc bấy giờ chàng luôn cảm thấy mắc cỡ, nhưng giờ đây chàng biết bao hy vọng mẹ có thể sống lại, bồng chàng như trước kia.

Một cậu bé ngồi khóc trong đống tro tàn, cả phi trường Turan đã trở thành địa ngục trần gian.

Hạng Đào chẳng rõ cảnh sát đã xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết bá tước lúc nào đã đến phi trường. Chàng mơ màng cảm thấy bị dìu lên một chiếc xe, nhưng tay chàng vẫn nắm chặt tay Josie, thật lâu cũng không muốn buông ra. Chàng biết nếu buông ra, hẳn vĩnh viễn không còn gặp lại mẹ nữa.

Ngay hôm ấy, phi trường Turan đã trở thành khu vực cấm quân sự.

Bá tước Philip đang đêm khẩn cấp đến Paris, lâu đài Philip được canh phòng cẩn mật. Mấy trăm thuật sĩ Luyện Kim của các gia tộc có mặt trong lâu đài, mọi người trên mặt đều có vẻ căng thẳng và nặng nề, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía thư phòng trên tòa tháp chính. Bên ngoài lâu đài, mấy trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ súng đạn cũng vẻ mặt trĩu nặng, họ không biết vì sao lại đến đây, và cũng không biết đến đây để làm gì.

Họ chỉ loáng thoáng nghe nói, trong tòa lâu đài cổ này có một ác ma giết người không chớp mắt.

Còn Jack thì canh phòng ở cửa thư phòng, ngoài Didi, bất kỳ ai cũng không được đến gần thư phòng, kể cả Fran.

Hạng Đào sau cùng đã hồi tỉnh.

Chàng ngồi trong thư phòng, ra chiều hết sức buồn bã.

Chàng đang hận, hận kẻ đã giết chết Josie, và càng hận bản thân mình, nếu khi ấy mình phản ứng nhanh một chút, mẹ đâu đến đỗi chết.

Lần đầu tiên, Hạng Đào khao khát được hùng mạnh hơn.

Chàng phải báo thù cho mẹ, bất kể là ai giết mẹ, chàng cũng quyết không buông tha, kể cả Tòa Thánh.

………………

Cửa thư phòng mở ra, bá tước đi vào, ngồi xuống trước mặt Hạng Đào.

Ông trông già đi rất nhiều, vẻ mặt cũng hết sức tiều tụy, đôi mắt sáng trước đây cũng trở nên u tối. Lúc này, bá tước quả thật trông như một cụ già yếu đuối, ngồi đối diện với Hạng Đào.

Sau cùng, Hạng Đào cất tiếng:

- Đó là ai?

Tiếng nói chàng như phát ra từ trong phổi, kèm theo sát ý lạnh như băng đá, khiến cho bá tước thoáng rợn người.

- Chưa rõ! Qua hiện trường dường như là gia tộc William, nhưng ta nhận thấy bên trong có điều quái lạ.

- Điều quái lạ gì?

- Sau khi cháu rời khỏi lâu đài, ta với gia trưởng của gia tộc William và gia trưởng của gia tộc Carlos còn bàn bạc với nhau qua điện thoại. Lão William đã xin lỗi ta và đồng ý mười năm sau sẽ giải quyết vấn đề giữa đôi bên bằng phương thức quyết đấu. Nếu thật sự là gia tộc William, lão ta không cần thiết phải làm như vậy. Vả lại, ta rất hiểu lão William, lão ta tuy gian trá xảo quyệt, nhưng xưa nay nói một không hai, rất giữ lời hứa.

- Không phải William thì là ai?

- Hiện ta chưa dám quả quyết, nhưng ta nghĩ hung thủ không ngoài ba gia tộc William, Carlos, Gregorian và Tòa Thánh.

- Cháu phải giết hết bọn chúng…

Hạng Đào vụt đứng lên, lao về phía cửa.

Bá tước vội nắm tay chàng giữ lại.

- Alex, hãy bình tĩnh!

- Bình tĩnh? Cháu làm sao bình tĩnh được, Josie là mẹ cháu, mẹ cháu đã bị giết chết ngay trước mặt cháu, cháu sao thể bình tĩnh được chứ?

- Andrea là con trai ta kia mà!

Dứt lời, bá tước nước mắt tuôn trào. Ông nắm tay Hạng Đào, khẽ nói:

- Alex, cháu biết ba hôm trước cháu đã làm gì không? Cháu đã giết chết cả ba ngàn người, hai chiếc phi cơ bị hủy hoại, cả phi trường Turan trở thành tro than. Cháu có biết hiện nay mọi người gọi cháu là gì không? Họ đều bảo cháu là tử thần, cánh tay phải của Satan, thậm chí còn có người trực tiếp gọi cháu là loài ma quỷ hủy diệt.

- Nếu có thể báo thù cho mẹ, đừng nói là Satan, cho dù sa xuống địa ngục cháu cũng bằng lòng.

- Nhưng mẹ cháu có bằng lòng không?

Bá tước ôm lấy Hạng Đào, khóc thút thít nói:

- Josie luôn hy vọng cháu sẽ trở thành một vị anh hùng đội trời đạp đất, không muốn cháu trở thành ma quỷ.

Hạng Đào sau cùng không nén nổi nữa, bật khóc sướt mướt.

- Ta đã liên hệ với chính phủ Pháp, đồng thời còn nhờ gia trưởng của gia tộc Carlos cầu xin Tòa Thánh. Bắt đầu từ hôm nay, trong tám năm cháu không được ra khỏi lâu đài Philip quá mười dặm, đó là phán quyết cuối cùng của Tòa Thánh.

- Cháu muốn đi thăm mẹ!

- Hai vợ chồng đều được đặt trong đại sảnh lầu một, ta bảo Jack đi cùng cháu. Ông bà ngoại cháu cũng ở đó... Alex, hãy kiên cường lên, ông bà ngoại cháu tuổi đã cao, họ không như chúng ta, chẳng khác người bình thường, cháu phải an ủi họ.

- Vâng, cháu biết rồi!

Hạng Đào nói xong, lau đi nước mắt trên mặt, quay người đi ra khỏi thư phòng.

Do Josie và Andrea đã nhận nuôi Hạng Đào ở Trung Quốc, nên hết sức say mê văn hóa Trung Quốc. Bá tước cũng chiều theo sở thích của hai vợ chồng nên tang lễ được tổ chức theo phong cách của phương đông.

Trên đường đi, các cao thủ của gia tộc Philip đều nhìn chàng với ánh mắt khiếp sợ và tò mò.

Nhưng Hạng Đào tảng lờ, cùng Jack đi vào gian phòng đặt linh cữu của Josie và Andrea, ở đó còn có hai ông bà già cần an ủi.

Hạng Đào cố giữ bình tĩnh, khuyên ông bà ngoại về nhà nghỉ ngơi.

Trời đã khuya, Jack và Didi vẫn cùng Hạng Đào ngồi trong linh đường.

Hạng Đào nói:

- Jack! Didi! Hai người về nghỉ ngơi đi, tôi muốn một mình chuyện trò với cha mẹ. Hai người hãy yên tâm, tôi không bốc đồng nữa đâu. Tòa Thánh đã ra phán quyết rồi, trong vòng tám năm tôi không được rời khỏi lâu đài, tôi sẽ không bất chấp an nguy của gia tộc mà hành động xằng bậy nữa đâu.

Jack và Didi do dự một lúc mới đứng lên.

Di di đi đến bên Hạng Đào, ôm mạnh chàng một cái rồi nói:

- Cậu Alex, tôi không khéo ăn nói, nhưng nếu mai này cậu muốn báo thù, nhất định phải có tôi. Bà Josie rất tốt với tôi, trong lòng tôi, bà ấy như là người mẹ thứ hai vậy.

Hạng Đào cố nén niềm đau trong lòng, ôm trả Didi một cái.

- Nghỉ ngơi đi, hai hôm nữa tôi sẽ dạy bạn công phu lợi hại hơn.

Didi bịn rịn cùng Jack ra khỏi linh đường. Cả linh đường rộng thênh thang chỉ còn lại mỗi mình Hạng Đào cùng với hai linh cữu lạnh tanh.

Hạng Đào lặng lẽ ngồi nhìn linh cữu của Andrea và Josie.

Chàng hồi tưởng mọi điều về mười năm trước, nụ cười rạng rỡ của Josie, ánh mắt đằm ấm của Andrea đều khiến Hạng Đào cảm thấy vô vàn thân thiết. Trong xương cốt, chàng chưa bao giờ thừa nhận là người của gia tộc Philip, chàng vẫn là con cháu dòng họ Hạng ở Hội Kê. Nhưng trong lòng chàng thì đã xem Andrea và Josie như là cha mẹ thân sinh, là một phần cuộc sống của chàng.

Nhìn gương mặt bình thản của Josie và Andrea, Hạng Đào lại rơi nước mắt.

Chàng đi bên linh cữu, nhè nhẹ áp mặt mình lên mặt Josie, lẩm bẩm:

- Mẹ… Mẹ mãi mãi vẫn là mẹ của con!

Trong mơ màng, chàng thấy Josie mỉm cười.

Chàng nhắm mắt lại, cảm nhận khí vị quen thuộc từ gương mặt lạnh lẽo của Josie truyền sang, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chiếc đồng hồ đứng cổ lổ ở phòng khách vang lên tiếng “bon bon”, giờ đã nửa đêm.

Thốt nhiên, một cơn gió lạnh buốt xương nổi lên trong linh đường, khiến chiêu hồn phướn khua sột soạt, lan tỏa một bầu không khí ghê rợn.

Một hư ảnh xuất hiện ngay giữa linh đường.

Hạng Đào mở bừng mắt, chàng cảm nhận được sự quái dị của cơn gió lạnh ấy.

Tiên lực Ngũ Lôi vận chuyển, một con mắt mà mắt thường không thể nhìn thấy, xuất hiện ở giữa đôi mày, lóe lên ánh sáng màu vàng kim mờ nhạt.

Bất luận đạo pháp Lôi Tông hay đạo pháp Kiếm Tông, đều được gọi là Khai Thiên Nhãn.

Trong đạo pháp Lôi Tông gọi là Kim Tinh Lôi; trong đạo pháp Kiếm Tông, muốn luyện thành Thính Kiếm trước hết phải luyện được đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ. Nhà Phật gọi là Pháp Nhãn; còn trong nhân gian đa số gọi là Âm Dương Nhãn.

Sau khi Hạng Đào mở ra Thiên Nhãn, tất cả mọi vật trong linh đường đều nhìn thấy rõ ràng.

Một gã thân người đen đúa, tướng mạo xấu xí, trên trán có một chiếc sừng đang đứng ngay giữa linh đường. Chỉ nghe gã thở phò phò, vừa đi về phía linh cữu của Andrea và Josie vừa càu nhàu:

- Mẹ kiếp, làm cho ông đây mệt chết đi được, không biết tên mẹ kiếp nào đui mù đã làm chết một lúc nhiều người thế kia. Ở đây còn có hai người, xong việc là có thể nghỉ ngơi rồi.

Dứt lời, gã đã đi đến bên cạnh linh cữu của Josie, đưa bàn tay đen kịt ra.

Hạng Đào đã loáng thoáng đoán ra được thân phận của gã này.

Nhưng có điều chàng không thể nào chấp nhận, chàng đã chịu sự giáo dục của châu Âu mười năm trời, tuy chưa thể hoàn toàn lý giải, nhưng ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng.

Tiểu quỷ câu hồn?

Loài sinh vật đã lưu truyền suốt mấy ngàn năm trong thần thoại phương Đông, chả lẽ còn tồn tại sao?

Hạng Đào không sao tin được. Điều khiến chàng khó tin hơn nữa là tiểu quỷ câu hồn này lại nói được tiếng Trung Quốc rất chuẩn. Sao bây giờ tiểu quỷ câu hồn ở phương Đông lại có thể làm việc ở phương Tây thế nhỉ? Vậy có kể được là hành vi vượt biên giới không? Hạng Đào thật không sao lý giải được.

Nhưng khi nhìn thấy rõ hành động của tiểu quỷ câu hồn, chàng hết sức kinh ngạc.

Gã này sao lại có Dẫn Hồn Lôi vậy nhỉ?

Dẫn Hồn Lôi thật ra là một trong 36 lôi pháp hạ phẩm của Lôi Tông, đối với người điều khiển lôi, lôi pháp đó uy lực không lớn. Nó thông qua sức âm lôi chứa trong lôi pháp mà dẫn dắt hồn phách con người.

Hơn hai ngàn năm trước, những người đuổi xác ở Giang Tây chính là dùng phương pháp này dẫn dắt xác người. Nhưng đối với những người điều khiển lôi thật sự thì chẳng xem lôi pháp này ra gì. Tuy Dẫn Hồn Lôi cũng là một trong 36 lôi pháp, nhưng chỉ những người tu luyện theo tà môn thỉnh thoảng sử dụng, ngoài ra ít ai để tâm đến. Nói thẳng ra, Dẫn Hồn Lôi là một lôi pháp hại người lợi mình, người điều khiển lôi hết sức khinh ghét.

Thật chẳng ngờ tiểu quỷ câu hồn này lại biết sử dụng lôi pháp ấy.

Lẽ đương nhiên, Dẫn Hồn Lôi của y khác với Dẫn Hồn Lôi mà Hạng Đào quen thuộc. Người điều khiển lôi sử dụng thủ ấn để điều khiển sức âm lôi, còn tiểu quỷ câu hồn dường như dồn sức âm lôi dẫn hồn vào trong một pháp khí có thể dung nạp lôi lực, dùng làm vật trung gian dẫn hồn.

Chỉ cần tiểu quỷ dùng chân lực thúc đẩy sức âm lôi dung nạp trong pháp khí là có thể phát huy hiệu quả dẫn hồn.

Nhưng Lôi Tông dường như không có một đạo pháp như vậy.

Nếu phân tích kỹ, pháp khí mà tiểu quỷ sử dụng giống với đạo pháp của Kiếm Tông hơn. Phải biết, kiếm luyện khí, “khí” đây không phải đơn thuần là kiếm sắc, rất nhiều vũ khí đều có thể quy vào chữ “khí” này, chẳng hạn như Bạt Sơn xích của Hạng Đào cũng thuộc về “khí”.

Hạng Đào tuy trong lòng thắc mắc, nhưng hành động không hề chậm.

Mắt thấy bàn tay tiểu quỷ sắp chạm vào trán Josie, Hạng Đào nhanh chóng vận chuyển tiên lực Ngũ Lôi, chộp tay tiểu quỷ.

- Á...

Tiểu quỷ giật nẩy mình. Y sớm đã trông thấy Hạng Đào, nhưng không màng đến cậu bé này, y không ngờ Hạng Đào lại nhìn thấy mình, và càng không ngờ Hạng Đào lại có thể chộp tay mình. Con người với ma quỷ khác biệt nhau, ma quỷ chỉ là một loại năng lượng, một cuộn khí. Muốn bắt ma quỷ phải cần đầy đủ tiên lực mới có thể nắm giữ hồn phách của ma quỷ. Bắt ma quỷ thật ra chỉ là giao đấu tiên lực mà thôi

- Cậu... cậu là...

Hạng Đào lạnh lùng:

- Ngươi định làm gì?

- Tiên sư!

Tiểu quỷ nhanh chóng định thần, vội cười xiểm nịnh nói:

- Ngài thật khéo đùa, tiểu quỷ đến đây đương nhiên là câu hồn rồi!

- Câu hồn ư?

Tiểu quỷ gật đầu lia lịa, giải thích:

- Con người sau khi chết, hồn phách đều ở lại trong thân thể. Theo cách nói của loài người, tuy đã chết nhưng trong giới u minh thì chỉ là chết thể xác, chúng tôi lấy đi hồn phách của họ, về địa phủ báo cáo, sau đó vào trong luân hồi.

- Ngươi là quỷ phương Đông, sao lại đến đây?

- Tiên sư, vậy là ngài không biết rồi. Loài người chia ra phương Đông phương Tây, nhưng giới u minh thì không. Chỉ cần là người chết đều thuộc sự quản lý của giới u minh, bất luận phương Đông hay phương Tây, chỉ cần có người chết là bọn tiểu quỷ chúng tôi phải bận rộn. Tiên sư, xin hãy nương tay để cho tiểu quỷ hoàn thành nhiệm vụ.

Hạng Đào chợt động tâm:

- Nếu hồn phách không rời khỏi thân thể thì sao?

- Hồn phách không rời khỏi thân thể thì kể như chưa chết... Chỉ cần có Hồi Hồn đơn là có thể khởi tử hồi sinh. Tuy nhiên, đó là hành vi nghịch thiên, rất ít ai dám làm. Tiên sư pháp lực cao cường, hẳn biết hồn phách quan trọng mức nào, bọn tiểu quỷ chúng tôi cũng là do hồn phách ngưng tụ mà ra, trải qua sự tu luyện biết bao gian khổ mới thoát khỏi luân hồi.

- À...

- Tiên sư, thời gian không còn sớm nữa, ngài có thể nào...

- Hãy còn một vấn đề muốn hỏi!

- Ngài nói đi!

- Nếu ngươi không thu được hồn phách, có phải hồn phách sẽ vĩnh viễn ở trong thân thể họ không?

Tiểu quỷ miệng không rào cản, thật thà nói:

- Không thể nào, nếu bọn tôi không thể thu được hồn phách, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, hồn phách sẽ tự động rời khỏi thân xác, nhưng họ sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không được vào trong luân hồi. Trừ phi có pháp khí định hồn, đặt trong thân xác trước bảy ngày sau khi chết là có thể bảo đảm hồn phách không bị mất... Tiên sư hỏi điều ấy chi vậy?

Hạng Đào cười càng thêm rạng rỡ:

- Ngươi biết hai người này là gì của ta không?

- Đó thì... tiểu quỷ sao biết được? Trông ngài như người phương Đông, hẳn không thể nào là con của họ, phải không nào?

- Sai rồi! Ta chính là con trai của họ!

- Ồ!

Tiểu quỷ sững sờ. Hạng Đào cười hăng hắc, tiên lực Ngũ Lôi vận chuyển, lôi pháp Dẫn Hồn im lìm thi triển, chỉ nghe “đùng” một tiếng khẽ, như là sấm vang.

Tiểu quỷ hoảng kinh giật thót người, thảng thốt nói:

- Tiên sư định làm gì vậy? Cùng lắm tiểu quỷ không thu hồn phách của họ là được rồi!

Chưa dứt lời, bàn tay Hạng Đào đã rời khỏi bắp tay của tiểu quỷ, liền tức một hồn phách lờ mờ rời khỏi thân người tiểu quỷ, lăn lộn một cách quái dị trên lòng bàn tay Hạng Đào, rồi biến thành một khí cầu cỡ quả bóng bàn, ngay tức khắc Hạng Đào bỏ vào miệng nuốt chửng.

- Tiên sư...

- Ngươi tên gì?

- Tiểu quỷ là Quý Chân, người trong thời bắc Tống, từng làm nha dịch cho Diêm La Đế Quân, sau khi chết được Đế Quân xem trọng nên mới có công việc như ngày nay.

- Tốt lắm! Quý Chân, hồn phách ở nơi đây có phải do ngươi quản lý không?

Quý Chân gật đầu, mếu máo nói:

- Công việc dẫn hồn khắp nước Pháp đều do Quý Chân quản lý. Tiên sư thật ra định làm gì? Tiểu quỷ không thu hồn phách của hai vị này, và cam đoan không còn ai khác đến thu, xin hãy tha cho tiểu quỷ.

Hạng Đào cười, vẻ cười rất xảo quyệt.

Một trợ thủ tốt thế này, chàng đâu dễ buông tha.

- Quý Chân, hãy nghe đây!

- Ngài cứ dạy bảo!

Quý Chân lúc này hồn phách đã nằm trong tay người ta, kể như nửa mạng sống đã bị khống chế, chắc là phen này khó thể thoát chết. Y hận mình vì sao đôi mắt không sáng hơn một chút, đã không nhận ra cậu bé này là một cao thủ Lôi Tông.

Nếu luận về tu hành, Quý Chân không thua kém Hạng Đào, thậm chí còn cao hơn một bậc. Nhưng đệ tử Lôi Tông là khắc tinh của y, và trong lúc bất ngờ đã bị người dùng lôi pháp của Lôi Tông khống chế, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, Quý Chân cảm thấy thật oan chết đi được.

Luận địa vị, y là minh quân của cả nước Pháp. Việc câu hồn đã không còn thuộc phạm vi công tác của y nữa. Khi xưa y từ một tiểu quỷ câu hồn đã trải qua hằng ngàn năm tu luyện mới có thể trở thành chúa tể một vùng, nhưng hôm nay bỗng dưng nhớ nghề đã tự ý đến đây câu hồn để khiến lâm vào tình trạng khốn đốn này.

Nên người xưa có câu: Quỷ nào làm việc nấy! Không sai chút nào.

Y không dưng từ bỏ vị trí minh quân, lại đến đây làm tiểu quỷ câu hồn, phen này e rằng ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.

Quý Chân tuy không tiết lộ thân phận, nhưng qua lời nói của y, Hạng Đào cũng đoán ra được.

Nhưng chàng không vạch trần, chỉ nói:

- Quý Chân, ta không làm khó ngươi, nhưng hồn phách của cha mẹ ta tuyệt đối không thể để cho ngươi lấy đi. Còn tinh phách của ngươi, ta giữ lại. Mai này còn có rất nhiều việc e rằng phải làm phiền đến ngươi... Nhưng ngươi yên tâm, ta không khiến ngươi làm điều phi pháp đâu.

- Mẹ kiếp, ngay bây giờ ngươi đã khiến ta làm điều phi pháp rồi đây!

Quý Chân lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt không dám mảy may lộ vẻ bất mãn.

- Ngài nói vậy là khách sáo rồi, được hầu hạ ngài là niềm vinh dự của Quý Chân. Những hồn quỷ trong giới u minh, ai mà không biết đại danh của ngài, được phục vụ ngài chỉ một từ, vui sướng.

- Đó là hai từ!

- Vâng, vâng, Quý Chân không biết đếm số... Ngài thật lợi hại, Quý Chân trước nay cứ ngỡ là một từ, thì ra là hai từ.

Hạng Đào không muốn lôi thôi với Quý Chân nữa, nghiêm mặt nói:

- Thôi, ngươi về được rồi. Hãy nhớ, từ nay ta gọi lúc nào là phải có mặt ngay; bằng không, ta mà bực mình là ngươi biết tay, hiểu chưa?

- Dạ hiểu!

Quý Chân mặt mày tiu nghỉu, quay người vừa định rời khỏi, Hạng Đào bỗng giơ tay, vỗ một phát vào sau lưng y, một luồng tiên lực Ngũ Lôi tuôn ra.

Tiên lực vào người, Quý Chân liền cảm thấy tinh thần phấn chấn, ngoảnh lại nhìn Hạng Đào.

Phải biết, tiên lực Ngũ Lôi đã hòa hợp với sức tinh thuần nhất của trời đất, chẳng những đối với người, ngay cả đối với ma quỷ cũng có công hiệu như nhau. Quý Chân tuy đã mất tinh phách, nhưng có được tiên lực Ngũ Lôi, sự tu luyền lập tức được nâng cao rất nhiều, nếu hòa hợp được hoàn toàn thì càng tuyệt diệu hơn.

- Được rồi, ngươi giúp ta, ta cũng không bạc đãi ngươi, tiên lực này kể như là quà gặp nhau. Minh quân Quý Chân, thượng lộ bình an!

Quý Chân loạng choạng suýt té ngã.

- Thôi chết rồi, vậy mà y vẫn biết thân phận của mình, từ nay nếu có người biết mình đã bị tên nhóc này hiếp đáp, chắc cười chết đi được.

Trong khi nói y đã biến mất. Nhìn Quý Chân rời khỏi, Hạng Đào liền tức phấn chấn tinh thần.

Chàng đi đến bên cạnh Josie, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, khẽ nói:

- Mẹ, cho dù đi khắp chân trời góc biển, Alex cũng phải tìm bằng được Hồi Hồn đơn. Nghịch thiên thì sao? Chỉ cần cứu sống cha mẹ, Alex tan xương nát thịt cũng không chau mày.

Trong mơ màng, Hạng Đào nhìn thấy Josie và Andrea mỉm cười với chàng.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.