Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát nhân cuồng ma

Phiên bản Dịch · 6030 chữ

Chương 5: Sát nhân cuồng ma

- Ông già, đừng trách ông ta, kể ra thì ông ta cũng rất là trung thành với ông, cả mười triệu Euro cũng không mua chuộc được. Nhưng con người có thất tình lục dục, ai bảo ông ta có con, lại còn có cháu nữa, bắt giữ họ là ông ta phải cúi đầu thôi.

Bath thật thẳng thắn, nhìn bá tước cười mai mỉa giải thích.

Hạng Đào giờ đã rõ, Bath chính là con trai cả của bá tước. Nghe đâu khi xưa do nhân cách bất lương nên đã bị bá tước Philip đuổi khỏi lâu đài, mười mấy năm qua không được quay về. Thật không ngờ y lại hiểm độc như vậy, vì tài sản và tước vị, ngay cả cha ruột cũng không buông tha. Sự sống chết của bá tước chẳng liên quan gì đến Hạng Đào, nhưng còn vợ chồng Andrea thì hết sức quan trọng đối với chàng.

Bá tước Philip gằn giọng:

- Bath, ngươi tưởng vậy là nắm chắc phần thắng hả?

Bath cười:

- Đương nhiên là không phải… Tôi đã thỏa thuận với gia tộc William ở London, họ sẽ dốc hết sức trợ giúp tôi. Lần này trở về, tôi đã đặc biệt dẫn theo một số bạn ở London. Tôi biết ông có bản lĩnh, nhưng các bạn của tôi cũng rất lợi hại.

Bá tước bỗng cười phá lên:

- Bath, ngươi thật là một con lừa, hợp tác với bọn man rợ chẳng khác nào dẫn sói vào nhà. Thật không ngờ ta ném ngươi ra ngoài bao nhiêu năm trời mà ngươi cũng không chút tiến bộ, thật khiến ta thất vọng… Nhóc, còn chưa chịu ra tay, mẹ ngươi sẽ gặp nguy hiểm đó.

Hạng Đào nghe vậy, ngỡ hành tung của mình đã bị phát giác.

Chàng giơ chân đá tung cửa phòng, hệt như quỷ mị xuất hiện. Bảy người trong phòng nghe bá tước nói vậy, cũng hết sức sửng sốt, vội quay đầu nhìn.

- Cậu Alex sao…

Fran sửng sốt nói, bá tước cũng thoáng ngẩn người, nhưng liền buông tiếng cười to, nắm lấy trụ chiếc đèn đặt trên bàn xoay mạnh.

“Bùng” một tiếng, quầy sách bên cạnh đột nhiên bị người đạp tung, một người lao vút ra.

Liền theo đó, ánh thép sáng ngời, hình thành một chiếc lưới kỳ lạ phủ trùm bọn người Bath. Ngay khi bá tước ngẩn người, Hạng Đào đã biết mình bị mắc lừa, bá tước không hề biết chàng ở ngoài cửa, chẳng qua là đánh lừa bọn Bath, thật ra là có sát thủ khác.

Hạng Đào thầm cười chua chát, lặng thinh đanh mặt, Bạt Sơn xích hung hãn vung ra.

Thước sắt đen ánh, phong ấn Bát Quái lôi mở ra, lệ khí huyền kim được trấn áp trong thước bùng phát, vô số ánh đen, vô số luồng sáng kèm theo kình lực khiến người ngạt thở, vang lên tiếng sấm liên hồi, mỗi tiếng sấm đều khiến đồ vật trong phòng rung chuyển. Ba người áo đen bị Hạng Đào vây hãm, khăn đen trên đầu đều vỡ nát bởi sức tàn phá của tiên lực. Gương mặt đen đúa co rúm, quần áo rách toạc bởi thân người đang phình to của họ.

Đồng thời, miệng mọc ra răng nanh trắng hếu rất sắc bén, tay chân cũng mọc ra vuốt nhọn hết sức quái dị. Tuy nhiên, Hạng Đào không cho họ có bất kỳ cơ hội phản kháng nào, dưới Bạt Sơn xích không ai có thể sống còn, đó là lời thề của Hạng Đào sau khi luyện thành Bạt Sơn xích hồi hai năm trước, đồng thời cũng tượng trưng cho sự khác biệt của ấn ký linh hồn của cây thước thần kỳ này.

Phong Ma 108 kích kèm theo tiên lực Ngũ Lôi quét ra như vũ bão. Hạng Đào hầu như không hề dừng chân, “vù” một tiếng xuyên qua khoảng giữa ba người áo đen. Bạt Sơn xích vuột tay bay đi, Luyện Kim chỉ cũng bắn ra một luồng sáng vàng quét ngang, phát ra tiếng rít ghê rợn.

Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.

Hạng Đào lướt đến trước mặt bá tước Philip, hét to:

- Bằng cách nào cứu cha mẹ cháu?

Dứt lời, “bùng” một tiếng, thân thể năm người áo đen nổ tung thành nhiều mảnh, rơi đầy trên sàn thư phòng. Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ khoác áo choàng trắng, dưới ánh đèn, gương mặt trắng nhởn của y trông rất kinh khiếp, đôi mắt tối om vô thần hệt như người chết. Y đứng trong tối phía sau bá tước Philip, như là hồn ma hết sức ghê rợn.

Fran trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Còn Bath thì ngay cả sức đứng cũng không còn, người co rúm lại. Y không chạy trốn, vì biết rõ không thể nào trốn thoát. Mặc dù bá tước Philip, Hạng Đào và người vừa xé xác năm cao thủ của gia tộc William trong khoảnh khắc kia dường như không hề chú ý đến y, nhưng nếu y động đậy, chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ, y chỉ còn hy vọng là bá tước Philip niệm tình cha con mà tha mạng cho y.

Bá tước Philip lẳng lặng nhìn Hạng Đào, trong mắt lộ vẻ rất khó hiểu.

- Ngươi quả nhiên không phải một đứa trẻ bình thường, lẽ ra ta đã phải biết từ lâu, kể từ hôm con rắn ma quỷ của ta bị giết chết, lẽ ra ta đã phải biết điều ấy rồi.

Ông lẩm bẩm một mình, bỗng há miệng phún ra một ngụm máu, rồi ho dữ dội.

Hạng Đào chau mày, nắm lấy tay bá tước, tiên lực Ngũ Lôi truyền vào cơ thể ông, liền tức biến sắc mặt.

Huyết khí trong người bá tước rất rối loạn, đến mức Hạng Đào không biết phải cứu chữa cách nào..

Đồng thời Hạng Đào cũng hiểu rõ, bá tước sở dĩ như vậy là có liên quan rất lớn đến chàng. Nếu chàng không cố tình bỡn cợt ông, sử dụng những đạo pháp kỳ quái dụ dẫm ông học trộm, hẳn là ông không bị như vậy.

Hồi bốn năm trước Hạng Đào đã nhận ra bá tước có tu luyện đạo pháp Kiếm Tông, tuy chàng không biết đó là đạo pháp của Kiếm Tông nào, nhưng cảm thấy không cao minh lắm, có thể là pháp quyết khiếm khuyết có được từ đâu đó.

Lẽ ra nếu bá tước chỉ tu luyện theo đạo pháp ấy, mặc dù không thể có được thành tựu lớn lao, nhưng cũng không đến đỗi nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng ông đã có ý nghĩ cầu may, sau khi tiến vào cảnh giới trung kỳ của Thính kiếm, đã phát hiện sự quái lạ của Hạng Đào, bèn học trộm một số kỹ xảo của đạo pháp trong quá trình tu luyện của Hạng Đào, rồi âm thầm tu luyện. Kết quả là bá tước đã nhanh chóng đột phá tiêu chuẩn hiện nay của mình, thậm chí sắp đạt đến tiêu chuẩn tiền kỳ của cảnh giới Dưỡng kiếm. Do nền tảng không vững chắc và tu luyện không đúng phương pháp nên ông có thể tẩu hỏa nhập ma bất kỳ lúc nào.

Trong tình trạng như vậy, chỉ cần bị một chút ngoại lực quấy nhiễu là có thể khiến huyết khí hỗn loạn, không khéo còn có thể táng mạng.

Đành rằng Hạng Đào không có thiện cảm với bá tước, nhưng dẫu sao mười năm gần gũi nhau cũng có chút tình cảm. Vả lại, Hạng Đào cũng không mong bá tước chết đi như vậy, dù sao ông cũng là cha của Andrea, vị tình Josie, Hạng Đào cũng chẳng thể thấy chết không cứu.

Thế nên, Hạng Đào đã truyền tiên lực Ngũ Lôi vào cơ thể bá tước, tạm đè nén huyết khí hỗn loạn trong người ông.

- Ông nội, làm sao cứu cha mẹ của cháu đây?

Trong mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Hạng Đào đã chủ động gọi bá tước là ông nội.

Trên gương mặt nhợt nhạt của bá tước hiện vẻ cười phơn phớt:

- Alex, điều này ta tự lo liệu, bây giờ có một việc cần phải giao cho cháu làm!

Hạng Đào ngạc nhiên:

- Việc gì vậy?

- Người nhà của Fran đã bị tên khốn kia sai người bắt cóc, cháu phải tìm cách giúp họ bình an trở về. Ta sẽ bảo Jack giúp cháu, y có thể truy tìm theo hơi người, tên khốn kia hẳn là giam người ở gần đâu đây, cháu nhất định phải bảo đảm an toàn cho họ.

Fran nghe vậy, xúc động khóc sướt mướt.

- Ngài bá tước…

Hạng Đào thầm nhủ:

- Lão này thật đúng là già thành tinh, cái lối mua chuộc lòng người này thật cao siêu. Từ nay chẳng những Fran sẵn sàng bán mạng vì lão, mà kể cả người nhà của Fran cũng vì sự ban ơn bố đức này của lão mà bán hết mạng.

Hạng Đào lại nói:

- Nhưng cha mẹ cháu tính sao đây?

- Cháu chẳng phải đã nghe tên khốn kia nói là gì? Phi cơ ngày mai mới bay, ta sẽ gọi điện thoại bảo họ về ngay.

- Vậy là được rồi sao?

Bá tước gật đầu:

- Chỉ cần họ vào đến Turan, không ai còn có thể gây tổn thương cho họ. Danh dự của gia tộc Philip không cho phép bất kỳ ai khiêu chiến ở vùng này. Ta sẽ sắp xếp người đến phi trường đón họ, nhiệm vụ của cháu bây giờ là đi cứu người nhà của Fran.

Hạng Đào quả quyết:

- Ông nội yên tâm, cháu nhất định bảo đảm an toàn cho họ!

- Jack, đi với Alex!

- Vâng!

Người đàn ông áo trắng đứng sau lưng bá tước khẽ đáp, cùng Hạng Đào sải bước ra khỏi thư phòng.

- Ngài bá tước…

Giọng nói của Fran đột nhên trở nên sắc lạnh.

- Fran, mang tên khốn kia xuống dưới địa thất, ông biết phải xử lý thế nào rồi. Nói chung, ta không muốn gặp lại hắn nữa. Còn nữa, vợ con hắn cũng giải quyết luôn thể, người Trung Quốc có câu “Diệt cỏ phải nhổ tận gốc”.

Bath kinh hoàng khóc sướt mướt, mếu máo nói:

- Cha, con là con của cha mà!

- Mang hắn đi!

Trên mặt bá tước lộ vẻ lạnh lùng và tàn bạo, không còn chút vẻ nhân từ như trước.

Fran kéo Bath lúc này đã đái ra quần đi khỏi thư phòng, tiếng khóc của Bath xa dần.

Bá tước suy nghĩ một hồi, bỗng ngồi thẳng lên, kéo một ngăn bí mật trên bàn ra, từ trong lấy ra một chiếc huy chương, trên mặt có hình con gà trống. Ông dường như rất do dự, đặt huy chương xuống rồi lại cầm lên nhiều lần, hai tay bỗng co lại đấm mạnh lên bàn, lẩm bẩm:

- William già kia, ngươi đã khao khát chiến tranh, ta sẽ hầu tiếp đến cùng.

Đoạn đưa tay cầm điện thoại lên.

……………..

Hạng Đào với Jack sau khi rời khỏi lâu đài Philip, phóng đi như điên dưới màn đêm.

Đúng như bá tước đã nói, Jack quả có một năng lực kỳ dị, chỉ cần ngước lên trời hít mũi vài lần là có thể tìm được phương hướng. Hơn nữa, tốc độ của y nhanh cực kỳ, khiến Hạng Đào không khỏi kinh ngạc.

Cũng may là chàng đã luyện thành thân pháp Điểm Thu Bình, một trong sáu tuyệt học của gia tộc họ Hạng, khi thi triển tốc độ cũng chẳng kém Jack.

- Jack bằng cách nào phân biệt phương hướng vậy?

- Mũi!

Jack dường như không thích nói chuyện, chỉ lạnh lùng trả lời một tiếng rồi không nói nữa.

Hạng Đào cảm thấy hơi ngượng, không hỏi nữa. Chàng theo sau Jack, thử nghiệm thân pháp của Điểm Thu Bình kết hợp với tiên lực Ngũ Lôi, tốc độ mỗi lúc càng nhanh hơn.

Lát sau, Jack dừng lại bên ngoài một khu rừng rậm.

- Sao không đi tiếp?

Hạng Đào đang chạy một cách thích thú, Jack đột nhiên dừng lại, khiến chàng mất hứng nên cảm thấy bực mình.

Jack đáp gọn:

- Ở trong đó!

Hạng Đào ngẩng lên nhìn khu rừng Andrie tĩnh lặng trong đêm tối, bóng cây chập chùng gây cảm giác hết sức ghê rợn; hơn nữa vầng trăng đã bị mây đen che khuất, không có chút ánh sáng, tối om như một con thú khổng lồ đang say ngủ.

- Chúng ta đi bằng cách nào?

Jack đưa mắt nhìn Hạng Đào, bỗng hỏi:

- Cậu có theo kịp tôi không?

Hạng Đào tức giận:

- Khinh thường tôi hả?

Gương mặt trơ khấc của Jack bỗng hé nở nụ cười có chút tính người, khiến diện mạo của y trở nên có mấy phần sinh khí, và cũng khá anh tuấn.

- Vậy thì đi theo nào!

Dứt lời, thân người đột nhiên run lên dữ dội, chiếc áo choàng trắng liền tức rách toạc, từ trên lưng mọc ra hai đôi cánh đen.

Jack vỗ cánh bay lên, lướt nhanh đi trên rừng cây.

Hạng Đào đứng thừ ra tại chỗ, đầu óc có chút trì trệ.

- Gã này lại còn có bản lĩnh như vậy? Đây là đạo pháp gì mà không dưng mọc ra hai đôi cánh… Nhưng không vì vậy mà bỏ rơi ta được đâu, ngươi đã quá xem thường ta rồi đó. Ta mà thua kém ngươi thì thật quá mất danh dự của Lôi Tông.

Chàng bèn ngưng tụ tiên lực Lôi Tông, thi triển thân pháp Điểm Thu Bình đến cực độ, người như một bóng mờ bay lên không, thoáng chốc đã mất dạng.

Jack thấy Hạng Đào theo kịp mình, hết sức kinh ngạc.

Y không ngờ bản lĩnh mà mình tự hào nhất vẫn không làm khó được Hạng Đào. Lúc trong thư phòng, Jack đã biết mình không phải đối thủ của Hạng Đào về đạo pháp, vốn định qua tốc độ lấy lại chút tự tin, nhưng giờ đây xem ra ý muốn ấy cũng khó thể thực hiện.

Thảo nào bá tước phải cẩn thận đề phòng tên nhóc này, chẳng rõ y lai lịch thế nào mà lại có bản lĩnh cao siêu đến vậy.

Jack lòng thầm thắc mắc, nhưng tốc độ không hề giảm.

Rất nhanh, hai người đã vào sâu trong rừng. Jack bỗng dừng lại, vỗ cánh đứng yên trên không. Hạng Đào cũng vội chững lại, người co duỗi liên tục trên không hết sức kỳ lạ, nhẹ nhàng như không có trọng lượng hạ xuống trên ngọn một cây to.

Jack khoát tay ra hiệu theo sau, rồi từ trên không lao xuống trong rừng.

Hạng Đào cũng liền theo sau phóng xuống. Hai người một trước một sau phóng đi như tia chớp trong khu rừng nguyên thủy, nhìn từ xa thấy dường như có một khoảng đất trống trong sâu. Theo trí nhớ của Hạng Đào, nơi đó vốn là một xưởng gỗ đã bỏ hoang.

Trên khoảng đất trống có một dãy nhà gỗ, bên trong tối mịt.

Khi hai người đến gần dãy nhà, Jack khoát tay ra hiệu với Hạng Đào, rồi liền tức theo gió biến mất.

Hạng Đào còn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên hai bóng đen từ trên không lao xuống, tiếp theo là mấy mươi bóng đen ẩn hiện trên không, kèm theo tiếng rít ghê rợn lao thẳng vào Hạng Đào, từng đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng ghê rợn. Hạng Đào giờ đã thấy rõ, thì ra mấy mươi bóng đen ấy là loài dơi có răng nanh sắc nhọn, phía sau là hai người đứng lơ lửng trên không.

Ngay khi những bóng đen ấy xuất hiện, tinh thần của Hạng Đào đã tiến vào cảnh giới bất động của pháp quyết Lôi Đình.

Chàng đứng yên tại chỗ, mắt nhìn đàn dơi đến gần khoảng ba thước, đột nhiên vung tay một quyền đấm ra, trong có lôi pháp Hỏa Vân phối hợp với Xích Viêm Kim Cang quyền. Quyền pháp cương mãnh và nhanh như tia chớp, đồng thời Hạng Đào tiến nhanh tới trước, lại một quyền tung ra. Trong thoáng chốc chàng đã tiến tới mười tám bước và tung ra mười tám quyền.

Quyền pháp Xích Viêm Kim Cang vốn chí mãnh chí cương, và lôi pháp Hỏa Vân thuộc hỏa trong 36 lôi pháp hạ phẩm, hai kình lực cương mãnh hội tụ lại trở nên im lìm không có tiếng động.

Mười tám quyền liên hoàn tung ra, kình lực liên tục va chạm nhau, sau cùng vang lên một tiếng sấm như từ trên trời giáng xuống, quyền kình đột nhiên bùng nổ, hằng vạn luồng gió bỗng trở thành những lưỡi dao sắc bén, trong chốc lát đã giết chết mấy mươi con dơi.

Đàn dơi biến thành khói xanh, xương xác không còn.

Ngay khi ấy, xưởng gỗ bừng sáng, mấy mươi người áo choàng đen xông ra.

Hai người cảnh giới trên không cũng hạ xuống bên cạnh một người áo choàng đen cầm đầu, kề tai khẽ nói gì đó, người ấy kinh ngạc “ồ” lên một tiếng.

Hạng Đào lập tức nhận ra, đó là tiếng của phụ nữ.

- Cậu là thuật sư phương đông, sao lại xen vào chuyện của người phương tây?

Cô gái ấy cất tiếng nói, có vẻ rất non nớt và pha lẫn giọng điệu của người Anh, tuổi tác hẳn là không lớn.

- Ta là Alexander, mọi người đều gọi là Alex, cháu của bá tước Philip, không phải thuật sư phương đông. Lũ man rợ Anh các người lại dám đến Turan lộng hành… Thôi được, hãy giao con tin ra đây, ta không truy cứu các người nữa.

Cô gái ngẩn người, rồi liền bật cười khanh khách.

- Thật lớn lối! Nhưng tôi muốn biết, nếu tôi không thả người, cậu truy cứu bằng cách nào?

- Không thả người, chỉ có chết!

Hạng Đào dứt lời, Bạt Sơn xích vung lên, một luồng sáng đen dài khoảng mười thước rít gió quét ngang ra.

Người áo đen đứng phía sau cô gái buông tiếng quát to, lướt đến bên cạnh cô gái. Hai người cùng lúc ra tay, mấy mươi quả cầu sáng đen hòa hợp nhau, phát ra một làn khí đen hết sức ngột ngạt.

Luồng sáng đen do Bạt Sơn xích phát ra trúng vào những quả cầu sáng, “đùng” một tiếng vang rền. Hạng Đào hổ khẩu tê dại, huyết khí nơi ngực nhẹ sục sôi, lòng khinh thường đối phương lập tức thuyên giảm, bọn người này cao minh hơn những kiếm sĩ Hắc Băng Đài khi xưa rất nhiều.

Nhìn lại bọn người áo đen, đã có mấy mươi người gục ngã. Thân người họ phát ra tiếng “xèo xèo”, mùi hôi thối lan tỏa, trong thoáng chốc đã trở thành từng bãi nước đen.

- Khá lắm, có thể chống nổi một đòn liên thủ của Hắc Nô bọn ta, thảo nào tuổi trẻ như vậy mà đã được gà trống già kia giao cho nhiệm vụ.

Cô gái tuy ngoài miệng tỏ ra thản nhiên, nhưng trong long hết sức kinh hoàng, bỗng lùi sau mười mấy bước, gắt giọng quát:

- Bắt lấy hắn!

- Vâng!

Những người áo đen đồng thanh đáp, quần áo trên người họ vang lên tiếng loạt soạt liên hồi. Trong chốc lát thân người họ đã trở nên cao to, thảy đều cao khoảng ba thước, toàn thân bắp thịt cuồn cuộn, như thể người biến dị trong truyền thuyết.

Bọn người này hai mắt đỏ quạch, bàn tay to như chiếc quạt, miệng phát ra tiếng phì phò, nhe nanh múa vuốt lao vào Hạng Đào.

Hạng Đào sau khi điều hòa hơi thở, thấy đối phương rợp trời lao đến, cũng chẳng rõ số lượng bao nhiêu, không dám khinh suất, vội vận tiên lực Ngũ Lôi và thi triển thân pháp Điểm Thu Bình, như thể quỷ mị lạng lách tại chỗ, tránh né sự công kích của những người áo đen, Bạt Sơn xích “bộp” một tiếng trúng vào đầu một Hắc Nô, y bật ngã ra đất, nhưng liền đứng phắt dậy, lúc lắc đầu, rồi lại lao bổ vào Hạng Đào.

Hạng Đào sửng sốt, vừa rồi tuy chưa kịp vận toàn lực, nhưng kình lực Thần Binh trung ngũ phẩm của Bạt Sơn xích, cho dù không có tiên lực Ngũ Lôi hỗ trợ, uy lực vẫn rất khủng khiếp, đừng nói là đầu người, dù là sắt thép cũng phải vỡ nát.

Bọn Hắc Nô này thật không tầm thường.

Hạng Đào tâm rối loạn, chân cũng xuất hiện sơ hở.

Một Hắc Nô tiến tới ôm lấy chàng, hai tay siết mạnh. Hạng Đào cảm thấy như bị hai thanh sắt kẹp chặt, không nén được buông tiếng hét to, một sức mạnh kỳ dị trong người trổi dậy, từ các lỗ chân lông toát ra.

Y phục của Hạng Đào lập tức nát vụn, hằng vạn kiếm khí vàng bao quanh khắp người chàng.

Hắc Nô ấy không kịp rên lên một tiếng, người đã bị kiếm khí tiện thành mấy khúc, rã ra rơi xuống đất, biến thành chất dịch đen hết sức tanh hôi.

Và năm Hắc Nô đứng gần Hạng Đào khoảng hai thước, cũng bị kiếm khí chém tan xác, máu thịt tung tóe, rơi xuống đất lập tức biến thành khói xanh và tan biến ngay.

Khi xưa Thủy Hoàng Doanh Chính vì tu luyện đạo pháp Kiếm Tông đã phái người đi khắp nơi sưu tập thần kiếm, tổng cộng được 34 ngàn món, bỏ vào Thiên Địa Hồng Lư.

Ông vốn định hấp thu tinh hoa của các thần kiếm ấy, trong lúc hóa thân thành hỏa kỳ lân còn có thể vượt qua cảnh giới của Luyện kiếm, đạt đến tiêu chuẩn Hợp kiếm. Nhưng chẳng ngờ sự xuất hiện của Hạng Đào đã khiến bao ước nguyện của Thủy Hoàng tan thành mây khói, thậm chí còn làm lợi cho Hạng Đào.

34 ngàn tinh phách của thần kiếm đã hóa thành kim tinh Thái Ất tiềm tàng trong cơ thể chàng.

Chỉ có điều là Hạng Đào chưa tiến vào cảnh giới Luyện kiếm, khiến bao tinh phách của kim tinh Thái Ất hoàn toàn không thể sinh ra cảm ứng với chàng. Tuy nhiên, một khi Hạng Đào bị ngoại lực mạnh mẽ kích thích, tinh phách của thần kiếm sẽ tự động xuất hiện, hóa thành hằng vạn luồng kiếm khí bảo vệ sự an toàn cho chàng.

Sự biến đột ngột ấy đã khiến bọn Hắc Nô kinh hoàng. Còn Hạng Đào thì thừa cơ nhanh chóng điều hòa huyết khí, thi triển đạo pháp Thốn Tâm chỉ phối hợp với Luyện Kim chỉ, ngay tức khắc kiếm khí rợp trời.

Khí huyền quan trong Luyện Kim chỉ tuy không bằng tinh phách của thần kiếm trong kim tinh Thái Ất, nhưng uy lực cao hơn Bạt Sơn xích gấp hơn mười lần.

Ánh sáng vàng xuyên chỉ bắn ra, mỗi lần đều có một Hắc Nô táng mạng.

Cô gái đứng bên quan sát chau chặt mày, cô ta có thể nhận ra, chiến cuộc đang nghiêng phần bất lợi về phía phe cánh của cô ta.

Cô ta thật không ngờ một cậu bé của gia tộc Philip lại có một năng lượng khủng khiếp đến vậy.

Trước khi đến Pháp, gia tộc William không hề biết đến sự hiện diện của một người như thế này. Xem ra, lão Philip sớm đã có sự đề phòng. Không thì sao thể giấu kín một cao thủ như vậy? Nếu là vậy thì phen này gia tộc William đến Pháp thật là một quyết định sai lầm. Và cũng không biết, bên cạnh lão Philip ngoài cậu bé này ra, có còn giấu giếm cao thủ nào nữa không?

Cô gái nghĩ đến đó, cắn mạnh răng, trong tay xuất hiện một ngọn roi bạc, tung mình lao về phía Hạng Đào. Mặc dù cô ta không biết có đương cự nổi cậu bé này hay không, nhưng dẫu sao cũng chẳng thể trơ mắt nhìn đồng bọn bị đối phương tàn sát.

Ngay khi ấy, trong một căn nhà của xưởng gỗ đột nhiên trên mái bị phá thủng một lỗ to, liền thì một bóng trắng vọt lên không, bốn cánh đen trên lưng vung động, liệng một vòng trên không, lao xuống về phía cô gái, một luồng sáng bạc chói lọi từ trên không phóng xuống.

Cô gái hoảng kinh, roi dài trong tay vội vung lên, như thể linh xà bay vút lên không, tiếng lốp bốp vang lên liên hồi. Luồng sáng bạc va chạm với bóng roi, nảy sinh linh lực kỳ dị lan tỏa trên không.

Cô gái “ụa” một tiếng, phún ra một ngụm máu tươi, ngọn roi rơi xuống đất, người cũng ngã ra trên mặt đất.

Bọn Hắc Nô đang kịch chiến với Hạng Đào tức giận gào thét ầm ĩ, hai tên lao về phía cô gái, số còn lại bỏ Hạng Đào ra, cùng điên cuồng lao đến ngăn chận Jack, đối mặt với lưới bạc phủ trùm mà không hề ngán sợ.

Hạng Đào thấy vậy, biết Jack đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chàng buông tiếng quát to, tung mình lao về phía hai Hắc Nô kia. Nào ngờ một Hắc Nô đột nhiên thân người nổ tung, một luồng khí đen bốc lên từ thân xác tan rã ấy, ngay tức khắc lan tỏa khắp nơi trên không. Tên Hắc Nô còn lại mọc ra đôi cánh đen trên lưng, bồng cô gái bay vút lên không.

Jack ở trên không định ngăn chận, nhưng bị các Hắc Nô khác vây chặt, không sao thoát ra truy đuổi.

Y bừng lửa giận, hai tay vung động liên hồi, từng luồng sáng lạnh từ hai tay im lìm phóng ra, có vài Hắc Nô gục ngã, nhưng ngay khi ấy, các Hắc Nô khác cũng mọc ra đôi cánh đen theo sau cô gái kia bay lên không, lát sau đã mất dạng.

Jack xông đến trước mặt Hạng Đào, giận dữ quát to:

- Tại sao không giết bọn chúng?

Hạng Đào trải qua cuộc chiến kịch liệt, tiên lực Ngũ Lôi trong người hết sức dồi dào, nhưng thể lực thì đã kiệt quệ. Dẫu sao thì chàng cũng chỉ là một cậu bé mười tuổi, kịch chiến hồi lâu với bọn người áo đen như thể quái vật, dù chàng có đạo pháp tiên lực hùng mạnh, nhưng thể chất thì khó thể thay đổi trong một thời gian ngắn.

Nghe Jack trách mắng, Hạng Đào cũng tức giận.

- Ông còn có mặt mũi trách tôi hả? Ông là tên khốn, đã bỏ tôi một mình ở lại đây, đối mặt với một lũ quái vật dị hợm, nếu không nhờ tôi thu hút bọn họ, ông có thể suôn sẻ hoàn thành nhiệm vụ sao? Làm ơn, ông xem tôi được bao nhiêu tuổi, ông không thấy hổ thẹn sao?

Cuộc sống sau mười năm, Hạng Đào đã quen với tuổi tác của mình hiện nay. Đôi khi, đánh nhau với bọn trẻ trong trường học, chàng đều với giọng điệu nũng nịu của trẻ con van xin vợ chồng Andrea tha thứ, lần nào cũng được như ý.

Jack nghe vậy cũng đuối lý làm thinh. Quả thật, y đã quên mất tuổi tác của Hạng Đào.

Bắt đầu từ lúc ra khỏi thư phòng, Jack đã xem Hạng Đào ngang hàng với mình, y biết sức lực của Hạng Đào hết sức hùng mạnh, nên hết sức yên tâm để cho chàng làm mồi nhử, lôi cuốn sự chú ý của đối phương. Nhưng y đã quên mất, Hạng Đào chỉ mới mười tuổi.

Lát sau, Jack buông tiếng thở dài.

- Xin lỗi!

- Hừ! Lần này tôi tha lỗi về sự bất tài của ông, nhưng lần sau còn như vậy, tôi không khách sáo nữa đâu!

Giọng điệu già dặn phối hợp với gương mặt trẻ thơ của chàng, thật hết sức nực cười và thú vị.

Jack phì cười, quay người đi về phía một căn nhà của xưởng gỗ. Lát sau, y dẫn theo một đám người trở ra, đi đến trước mặt Hạng Đào.

Gia đình Fran gồm tám người, năm người đã qua tuổi trung niên, còn ba người là trẻ con khoảng bảy, tám tuổi.

Những người này đều sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ hốt hoảng, nhưng có một đứa trẻ rất bình tĩnh, khi nhìn thấy Hạng Đào, mừng rỡ kêu to:

- Cậu Alex… Tôi biết chắc chắn cậu sẽ đến cứu mà. Cha, đó chính là cậu Alex mà con đã nói với cha.

- Didi, bạn không sao chứ?

Hạng Đào khoác một chiếc áo choàng đen đã lột của một Hắc Nô, nhìn thấy đứa trẻ này, bất giác phì cười.

Y là cháu của Fran, tên là Didier, tuổi suýt soát với Hạng Đào, nhưng Hạng Đào thích gọi là Didi hơn, vì nghe rất là thân thiết. Didier tính rất tinh nghịch quái lạ, lúc sáu tuổi Hạng Đào đã đứng ra bênh vực y, đánh cho một học sinh cấp cao hơn một trận, kể từ đó y đã trở thành đệ tử trung thành của Hạng Đào. Trong thị trấn Andel, y với Hạng Đào được gọi là Song Sát, là một cậu bé rất thích phô trương.

Nhất là sau khi được Hạng Đào dạy cho Phong Ma 108 kích, Didier càng thêm kiêu ngạo, không phục bất kỳ ai ngoài Hạng Đào.

Hạng Đào nhìn thấy Didier, cười ôn tồn nói:

- Biết là bạn không sao mà! Mẹ kiếp, người Trung Quốc có câu “Người tốt không sống mãi, họa hại một ngàn năm”, đó là nói về bạn đó!

Chàng tiến tới ôm Didier, sau đó hỏi thăm người nhà của Fran.

- Jack, chúng ta về bằng cách nào? Hãy xem bộ dạng của họ thế này, chắc chắn không thể đi bộ ra khỏi rừng.

- Khi nãy tôi thấy trong xưởng gỗ có một chiếc xe tải.

Jack đã thu hồi bốn cánh trên lưng, trả lời Hạng Đào xong, y quay sang con cả của Fran hỏi:

- Anh biết lái xe không?

- Biết!

- Vậy thì tốt, anh lái xe, chúng ta đi thôi!

Con cả của Fran trả lời rất cung kính, mặc dù hãy còn kinh hoàng, nhưng cử chỉ hết sức nho nhã.

Xe tải hãy còn chút ít xăng, ước tính đủ để ra khỏi rừng.

Hạng Đào và Jack ngồi trong thùng xe cùng với hai người lớn và ba trẻ em. Hạng Đào không màng đến người khác, chỉ chằm chặp nhìn Jack.

Jack cũng tò mò nhìn Hạng Đào, ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hạng Đào liền cảm thấy Jack với mình có rất nhiều điểm giống nhau.

- Jack…

Hạng Đào do dự chốc lát, nhưng không nén được, hỏi:

- Cánh trên lưng ông thật ra là như thế nào? Và binh khí của ông là gì vậy?

Jack mỉm cười, bàn tay như ảo thuật xuất hiện một con dao nhỏ và mỏng như cánh ve.

Hạng Đào đón lấy cầm trên tay nhìn kỹ, thì ra đây là loại dao dùng để phẫu thuật của bác sĩ, nhưng mặt dao hiển nhiên đã được xử lý bởi ma thuật gì đó, loáng thoáng có khí tinh phách của hàn thiết. Hạng Đào hết sức kinh ngạc, ngước lên nhìn Jack.

- Trông quen lắm phải không? Thật ra chúng ta đã từng gặp gỡ từ hồi 10 năm trước, con rắn hai đầu mà cậu giết chết chính là con vật yêu quý của Jack.

- Không phải chứ…

- Ngạc nhiên lắm phải không? Lúc bấy giờ bá tước rất không ưa cậu, nên đã từ chỗ tôi lấy đi rắn hai đầu. Sau đó bá tước cho tôi biết là rắn hai đầu đã chết, tôi thật không sao tin được. Con rắn đó đã theo tôi suốt 300 năm, thân mình cứng rắn đến mức đao kiếm cũng chẳng làm gì được. Sau khi xem vết thương, tôi biết ngay cậu không phải là người tầm thường. Tôi nghe nói, phương đông có một môn pháp thuật có thể truyền hết công lực của người này sang người khác, nên tôi suy đoán là trên người cậu hẳn còn giấu giếm một bí mật khác, nên tôi đã khuyên bá tước…

Hạng Đào kinh ngạc: 300 năm, đó là yêu quái hay sao?

- Jack, chính ông đã khiến bá tước đổi ý sao? Tôi nghe cha nói, ý định của bá tước rất khó thay đổi… Thật ra ông là ai?

Jack cười cay đắng:

- Tôi là ai? Thật ra tôi cũng không biết mình là ai… Nói một cách chính xác, tôi là mạng sống được tái tạo bởi Luyện kim thuật của ông cố tổ của bá tước. Khi xưa tôi bị cảnh sát London đả thương, đang khi hấp hối, may nhờ tổ tiên của bá tước cứu giúp và tái tạo một mạng sống mới cho tôi.. Hô hô, khoảng 300 năm trước ở London, tôi có một biệt hiệu là Khai Thang Thủ (tay mổ ngực).

Do Hạng Đào và Jack nói chuyện với nhau bằng phương pháp truyền âm nên người khác không thể nghe được.

Hạng Đào chưa từng nghe họ tên của Jack, nhìn bộ dạng của y, biệt hiệu Khai Thang Thủ của y hẳn là rất nổi tiếng hồi 300 năm trước. Nhưng cái mà Hạng Đào cảm thấy hứng thú không phải thân phận của Jack, mà là Luyện kim thuật theo như Jack đã nói, đó là đạo pháp gì?

- Didi, bạn có từng nghe nói đến cái tên Khai Thang Thủ không?

Jack trên trán nổi lên một lằn đen, có vẻ cười dở khóc dở nhìn Hạng Đào. Tên nhóc này sao thể như vậy được? Khi xưa Khai Thang Thủ này đã lừng danh London, thậm chí hồi 100 năm trước còn có người mạo nhận là con cháu của ta viết một quyển sách, kiếm được bộn tiền kia mà.

Vậy mà tên nhóc này lại chưa từng nghe. Nhưng chưa từng nghe thì thôi đi, sao còn hỏi một cách trắng trợn như vậy?

Didier nói:

- Khai Thang Thủ nào cơ?

Jack lại nổi thêm một lằn đen trên trán. Hạng Đào nói:

- Dường như là một tên mọi ở nước Anh khoảng 300 năm trước!

Jack lòng bừng lửa giận, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Hạng Đào, y đành cố dằn nén.

Didier lộ vẻ kinh ngac, Jack bớt giận phần nào.

- Cậu muốn nói đến tên điên chuyên giết kỹ nữ phải không? Y là một cuồng ma giết người, nghe đâu là do thần kinh không bình thường.

Jack không còn dằn nén nổi nữa, vừa định nổi đóa, đột nhiên xe tải dừng gấp, Didier nhào vào lòng Jack, như là con nhào vào lòng cha. Chẳng hiểu sao, Jack cảm thấy trong lòng nảy sinh một luồng hơi ấm áp, lằn đen trên trán cũng liền tan biến.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Cậu Alex, hết xăng rồi!

Con cả của Fran trả lời trong buồng lái. Hạng Đào quét mắt nhìn mọi người, sau cùng dừng lại trên người Jack.

Jack từ trên xe phóng xuống, rồi bồng Didier lên, nhìn Hạng Đào nói:

- Nhìn gì mà nhìn, hết xăng thì đi bộ!

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.