Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

"Không ngờ rằng ngươi cũng là người trong tu hành." Nam tử cao lều khều nhìn Lý Mộ một chút, thản nhiên nói: "Xem ra tên sư đệ vô tích sự của ta ắt là do ngươi giết chết rồi?"

Chết trong tay Lý Mộ chỉ có gã lùn được Triệu Gia mời đến, không nghĩ tới đối phương còn một người sư huynh, ánh mắt Lý Mộ đảo qua trên người của nam tử cao lều khều, lúc ánh mắt lướt qua ánh mắt của y, trong lòng bỗng nhiên xiết chặt.

Con mắt của người nọ không giống người bình thường, trong con mắt lại có một đôi con ngươi hình lục giác như của loài thằn lằn!

Người bình thường không thể có con ngươi dạng này, cơ hồ trong nháy mắt, Lý Mộ liền đoán được nguyên do, bật thốt lên: "Hóa Hình yêu vật!"

Yêu tu cửu cảnh, đệ nhất cảnh tên là Khai Thức, yêu vật cảnh giới này chỉ có thể sinh ra linh trí cơ bản, trí thông minh như đứa bé ba tuổi; yêu vật tu đến đệ nhị cảnh Tố Thai thì linh trì đã không khác người bình thường, hành động mau lẹ, tuy rằng vẫn còn nhục thân dã thú nhưng cơ thể đã có thay đổi nhất định, hầu hết các loài dã thú trong núi đều không phải đối thủ của Tố Thai yêu vật.

Con bạch hồ được Lý Mộ cứu chính là cảnh giới này, nhưng nàng khả năng chỉ vừa mới Tố Thai, nếu không sẽ không bị bẫy rập của thợ săn bắt được.

Đệ tam cảnh Hóa Hình là giai đoạn mà thực lực của yêu tu bạo tăng.

Nhân loại tu hành giả bất kể là tu đạo hay tu phật, lần thứ nhất thực lực nhảy vọt về chất đều ở thời điểm hạ tam cảnh bước vào trung tam cảnh.

Nhưng yêu tu lại khác, bọn chúng tu hành khó khăn hơn nhân loại nhiều, nhưng sau hóa hình liền có thể chân chính thoát thai hoán cốt, nhục thân cứng rắn không gì sánh được, lại thêm chủng tộc thần thông để bọn chúng khó chơi hơn quỷ vật rất nhiều.

Xem như tu hành giả có tu vị đệ tam cảnh Tụ Thần gặp phải Hóa Hình yêu vật cũng phải đau đầu.

Lý Mộ chỉ ngưng luyện một phách, nếu không phải Cửu Tự Chân Ngôn không khác biệt mấy với đạo thuật bình thường, hắn đối phó Tố Thai yêu vật đều phải tốn sức, huống hồ là hóa hình.

Nam tử cao lều khều đảo mắt đánh giá Lý Mộ, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ, bèn hỏi: "Sư đệ của ta tuy vô năng, nhưng cũng có tu vi Ngưng Hồn, sóng pháp lực trên người ngươi rất nhỏ, cao lắm là luyện một phách, làm thế nào ngươi giết chết y được?"

Lý Mộ không trả lời.

"Không nói?" Nam tử nhìn Lý Mộ, nhếch miệng cười một tiếng, bảo: "Hiện tại không nói, đợi lát nữa ta rút gân lột da ngươi, lục soát hồn của ngươi thì sẽ biết ngay tất cả mọi chuyện..."

Ngay vào lúc này, Lý Mộ khẽ nhúc nhích môi, nhẹ nhàng phun ra một âm tiết.

Ầm!

Một tia chớp đột ngột hạ xuống, bổ vào đỉnh đầu của nam tử cao lều khều.

Lý Mộ thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhận ra đối phương là Hóa Hình yêu tu, trong lòng hắn liền nhấc lên mười hai phần cảnh giác.

Trong Cửu Tự Chân Ngôn, chữ thứ nhất lôi pháp là sát chiêu mạnh nhất, cũng là duy nhất hiện tại của hắn. Khi đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn hắn quá nhiều, hắn nhất định phải hết sức chăm chú, tập trung tinh thần, cam đoan một kích giết chết đối phương.

Nếu không, người chết chính là hắn.

Ánh mắt Lý Mộ nhìn về phía nam tử kia, con ngươi đột nhiên co lại

Khi tia sấm sét đánh xuống, nam tử cao lều khều chẳng hề biến thành than cốc giống gã lùn kia.

Bóng người của y biến mất giữa không trung, chỉ có một tấm phù lục màu vàng lơ lửng tại chỗ.

Phốc. . .

Đạo phù kia sau khi rơi xuống đất, liền tự bốc cháy hóa thành tro tàn.

Bóng dáng của nam tử cao lều khều lại xuất hiện ở một phương hướng khác, lúc này sắc diện y đã sớm không còn lạnh nhạt như vừa rồi, mà trắng bệch ra chiều sợ hãi, y cả kinh la lớn: "Lôi pháp!"

Lôi pháp là thần thông mà tu hành giả trung tam cảnh mới có thể sử dụng, nếu người trẻ tuổi trước mặt là cao thủ trung tam cảnh, hôm nay y chắc chắn phải chết.

Trên thực tế, nếu như không phải đạo Thế Thân Phù mà hai năm trước y tốn giá cao mua, thay y ngăn cản một kích vừa rồi, hiện tại y đã chết rồi.

Thân thể nam tử cao lều khều run rẩy, y kinh hoảng nói: "Lôi pháp, ngươi ngay cả thất phách đều chưa luyện hóa xong, làm sao lại biết lôi pháp...không, đây không phải là lôi pháp, thi triển lôi pháp không nhanh như vậy, đây là đạo thuật, đây là đạo thuật!"

Đừng nói Luyện Phách, xem như tu hành giả Tụ Thần cảnh cũng không thể nắm giữ lôi pháp, chỉ có những đạo thuật trong truyền thuyết mới có thể lấy pháp lực thấp kém trong thời gian ngắn như vậy dẫn động thiên địa chi lực.

Ầm!

Lại một tia chớp hạ xuống, nhưng nam tử cao lều khều đã sớm chuẩn bị, linh hoạt né tránh.

Ầm!

Ầm ầm!

Ầm Ầm Ầm!

Từng tia chớp bổ xuống làm cho mặt đất xuất hiện những hố cháy đen, nhưng không có một tia chớp nào bổ trúng trên người của nam tử cao lều khều kia.

Nam tử cao lều khều mới đầu còn hoảng sợ, dần dần trở nên kinh ngạc, lạnh nhạt, cuối cùng dùng ánh mắt hài hước nhìn Lý Mộ, bảo: "Bổ đi, ngươi tiếp tục bổ đi, xem như ngươi biết đạo thuật thì như thế nào, chờ ta lục soát hồn của ngươi, đạo thuật lôi pháp này chính là của ta..."

Ngược lại nam tử cao lều khều, Lý Mộ biểu lộ càng ngày càng ngưng trọng.

Cho tới giờ phút này, hắn mới ý thức được, sau khi hắn dùng lôi pháp dọa ác quỷ, giết người lùn, hắn đã đánh giá sai thực lực của mình.

Trên phương diện tu hành, hắn tựa như một đứa bé, xem như tay cầm lợi khí, cũng không phải là đối thủ của một người trưởng thành tay không tấc sắc.

Theo pháp lực dần dần khô kiệt, sắc mặt của hắn từ từ trở nên tái nhợt, cuối cùng cũng không còn cách nào phóng thích lôi đình.

Nam tử cao lều khều vẫn duy trì một khoảnh cách với Lý Mộ. Một lúc sau, y bỗng nhiên há miệng, một chiếc lưỡi xanh biếc vọt ra từ miệng của y tựa như dây leo quấn lấy cổ Lý Mộ.

Ngay khi chiếc lưỡi dài vài trượng kia sắp quấn lấy cổ Lý Mộ, hắn bỗng nhiên lật tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một đạo phù lục màu vàng, rồi hắn thuận tay dán lên đầu lưỡi của nam tử cao lều khều.

Đây chính là phù lục ngày đó gã lùn kia định trụ Trương Sơn.

Nam tử cao lều kều kia đang duỗi đầu lưỡi giữa không trung, thân thể trong nháy mắt bị định trụ lại. Nhưng sau một khắc, chiếc lưỡi kia lại uốn éo, hiển nhiên, đạo phù lục này cũng không thể hoàn toàn định trụ nó.

Nhưng đối với Lý Mộ mà nói, một cái chớp mắt đã đủ rồi.

Ầm!

Một tia chớp trực tiếp bổ vào đỉnh đầu của nam tử cao lều khều.

Trang phục của y hóa thành tro bụi, thân thể cũng trong phút chốc biến thành than cốc.

Một đạo u ảnh nhàn nhạt từ từ bay ra khỏi thi thể bị cháy đen như than cốc, đó là một con thằn lằn to lớn, nó bay lơ lửng giữa không trung, hai mắt lớn chừng quả đấm nhìn chòng chọc vào Lý Mộ, nó nổi giận quát: “Huyết thực hèn mọn, ngươi dám hủy thân thể của ta, ta muốn từng miếng từng miếng nhai nát hồn phách của ngươi…”

Thân thể bị hủy, nó nổi giận đến cực điểm, từ trong hư không nhằm Lý Mộ đánh tới.

Lý Mộ chắp tay trước ngực, bờ môi rung động, trên thân dần dần tản mát ra kim quang.

Hư ảnh thằn lằn bị ngăn cản bên ngoài kim quang, mỗi lần muốn tới gần đều sẽ bị thiêu đốt lui về.

Nó lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Lý Mộ, âm trầm nói: “Hiểu phật môn pháp kinh thì như thế nào, ta ngược lại muốn xem xem, pháp lực của ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!"

Trên thân Lý Mộ lóe kim quang lóng lánh, nhưng trái tim cũng đã chìm đến đáy cốc.

Vô số đạo lôi đình vừa rồi đã hao hết pháp lực của hắn, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tiêu diệt con Tích Dịch Tinh này. Giờ phút này, hắn chỉ có thể dựa vào pháp lực của chuỗi phật châu trên cổ tay.

Lý Mộ có thể cảm nhận được pháp lực của phật châu đã sắp khô kiệt.

Bích Thủy Loan cách phía trước không xa, Lý Mộ cắn chặt răng, nhanh chân chạy về phía trước.

Linh hồn Tích Dịch Tinh đi theo phía sau của hắn, lạnh lùng bảo: “Ta nhìn ngươi có thể chạy đi nơi nào, hôm nay ai cũng không thể cứu ngươi!”

Ầm!

Lý Mộ chỉ chạy hơn mười bước, phật châu trong tay cũng hao hết pháp lực, ầm ầm vỡ vụn.

Cùng lúc đó, phật quang trên người hắn trong chớp mắt biến mất theo.

Lý Mộ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó mắt liền tối sầm lại, ngã xuống đất ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Hư ảnh thằn lằn chờ giây phút này đã lâu, thấy vậy bèn nhếch miệng cuồng tiếu một tiếng, đoạn há mồm đánh tới Lý Mộ đang ngã xuống đất.

Song, chỉ thấy bốn trảo của nó không ngừng vung vẩy trên không trung, thân thể lại không cách nào nhúc nhích.

Tích Dịch Tinh uốn éo thân thể, nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một bạch y nữ tử lơ lửng giữa không trung, một bàn tay nắm lấy cái đuôi của nó.

Bàn tay kia trông hết sức tinh tế, lại phảng phất có sức mạnh của vạn quân để nó không cách nào tránh thoát.

Cảm nhận được khí tức của bạch y nữ tử, trong mắt của nó toát ra sợ hãi cực độ, nó run giọng nói: "Tha, tha. . ."

Bạch y nữ tử nhìn nó với ánh mắt hờ hững, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, linh hồn Tích Dịch Tinh lập tức sụp đổ, hóa thành một đoàn sương mù bị nàng hút vào thân thể.

Trên mặt Tô Hòa lộ ra vẻ hài lòng, thân ảnh tung bay xuống dưới, nàng ôm ngang Lý Mộ, mất hút trong khu rừng rậm bên bờ sông…

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.