Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa bộ đạo thư

Phiên bản Dịch · 2132 chữ

Khi Lý Mộ tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường.

Nơi này tựa hồ là một căn nhà gỗ, trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, một giường, một bàn, một ghế, một cái giá sách, ngoài ra, còn một cái kệ chứa đồ, tuy rằng đơn giản nhưng lại cực kỳ ngăn nắp.

Ký ức cuối cùng của hắn là, hắn đấu pháp cùng con Hóa Hình Kỳ Tích Dịch Tinh, hắn đã lập mưu giết được nhục thân của nó, nhưng đối phương tuy mất đi nhục thân, linh hồn vẫn cường đại như cũ, cuối cùng Lý Mộ hao hết pháp lực nên ngất xỉu, hắn còn lờ mờ thấy linh hồn của Tích Dịch Tinh đánh tới...

Lý Mộ từ trên giường ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Ta đã chết rồi ư?"

Tô Hòa từ bên ngoài đi tới, đáp: "Nếu như ta đến chậm một khắc, ngươi thật sự sẽ chết trong tay con súc sinh kia?"

Lý Mộ sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ thốt lên: "Tô cô nương!"

"Uống chút nước đi." Tô đưa chén trà cho Lý Mộ, sau đó hỏi: "Tại sao ngươi lại chọc phải một con Hóa Hình yêu vật?"

Lý Mộ bưng chén trà nhấp một chút làm trơn môi, sau đó đáp: "Vì giấu diếm chuyện Lâm Uyển, Triệu gia đã từng mời một tên tà tu, ta và đồng liêu khi tra án này thì bị y phát hiện, lúc đầu y muốn giết chúng ta diệt khẩu, về sau bị ta may mắn đánh chết. Con yêu vật kia bảo mình là sư huynh của tên tà tu này, hẳn là tới báo thú..."

Tô Hòa dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, nói: "Ngươi vừa tu hành không lâu liền có thể đả thương yêu vật Hóa Hình tới mức độ này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật rất khó để cho người ta tin tưởng. . ."

Lý Mộ cười khổ đáp: "Ta chỉ dùng một chút mưu kế mà thôi, yêu vật đệ tam cảnh quá mức mạnh mẽ, ta căn bản không phải là đối thủ, nếu không phải cô nương đến kịp lúc, chỉ e rằng ta ngay cả cặn cũng chẳng còn."

Nghĩ đến con Tích Dịch Tinh kia, Lý Mộ nhìn về phía Tô Hòa, hỏi: "Đúng rồi, yêu tinh kia đâu?"

Tô Hòa hời hợt đáp: "Đã chết rồi, ta nuốt hồn nó."

Lý Mộ vốn cho rằng Tô Hòa chỉ là ác linh đệ tam cảnh, hiện tại xem ra hắn còn đánh giá thấp thực lực của nàng.

Con Tích Dịch Tinh kia là yêu tu đệ tam cảnh, coi như nhục thể của nó tiêu tán, linh hồn cũng sẽ không yếu hơn ác linh đệ tam cảnh. Dù vậy, nó vẫn chết trong tay của Tô Hòa, chỉ sợ tu vi của nàng đã sớm nhập trung tam cảnh.

Quỷ tu hạ tam cảnh chỉ có thể xưng là "Linh" cảnh. Âm linh, oán linh, ác linh đều thuộc về Linh Thể, Linh Thể thuần âm nên bị các loại lôi pháp phật quang khắc chế. Tu hành giả Phật Đạo hai tông tuy đạo hạnh không cao thâm bằng bọn chúng, nhưng có thể bằng vào thủ đoạn chính tông Phật Đạo lấy yếu thắng mạnh.

Quỷ tu trung tam cảnh lại được xưng là "Hồn" cảnh. Quỷ vật cảnh giới này đã rút đi âm linh thể, thành tựu hồn thể, tùy thời có thể ngưng tụ thân thể, không còn e ngại phật quang và những thủ đoạn nhằm vào quỷ vật, vì lẽ đó, tu hành giả khi đấu pháp với quỷ tu cảnh giới này cũng chẳng còn bất kỳ ưu thế nào.

Về phần thượng tam cảnh, đây là chân chính "Quỷ" cảnh, pháp lực thông huyền, có thể điên đảo Âm Dương, quay vần tạo hóa, cho dù ở U Đô Quỷ Vực, cũng là tồn tại có thể thống ngự trăm vạn âm hồn, giống như quân lâm thiên hạ.

Khó trách khi Lý Mộ đề cập tới triều đình, nàng hồn nhiên không sợ, các loại hình oán linh ác linh triều đình muốn giết thì giết, mà đối với quỷ tu trung tam cảnh, có thể ngồi xuống nói chuyện, phía trên tuyệt đối sẽ không vận dụng võ lực.

Tô Hòa nói xong, một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, bảo: "Ta ở nơi đó đã nhận ra khí tức của lôi pháp, đồng thời không phải lấy phù lục dẫn thiên địa chi lực, mà là lôi pháp thuần khiết, lôi pháp là pháp thuật của tu hành giả Thần Thông cảnh mới có thể tu tập. Pháp lực của ngươi rất nông cạn, không có khả năng thi triển ra lôi pháp thần thông, chẳng lẽ là dùng đạo thuật?"

Lấy đạo hành bây giờ của Lý Mộ, ngoại trừ mượn thiên địa chi lực, căn bản không có năng lực vượt cấp chém giết, hắn khẽ gật đầu cũng không phủ nhận.

Tô Hòa dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, khó hiểu bảo: "Pháp kinh đạo thuật đều là bí thuật của Phật Đạo hai tông, chỉ truyền đệ tử hạch tâm, ngươi hiểu pháp kinh, lại thông đạo thuật, nhưng hết lần này tới lần khác pháp lực lại thấp như vậy, đối với chuyện tu hành cũng không hiểu nhiều. . ."

Lý Mộ tỏ vẻ xấu hổ, chuyện này hắn không cách nào giải thích cùng nàng, cũng không thể nói vào mùa đông năm nọ, một tên hòa thượng cùng một vị đạo sĩ té xỉu ở cửa nhà hắn. . .

Tô Hòa cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ nói: "Thôi, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trước khi ngươi có thực lực bảo vệ mình, tốt nhất đừng để cho người khác biết, nếu không, nó chỉ mang đến họa sát thân cho ngươi."

Lý Mộ gật đầu, đáp: "Ta đã biết."

Tô Hòa vươn tay từ trên kệ sách ở góc tường lấy ra một quyển sách rồi bảo: "Thứ này cho ngươi, hẳn sẽ có ích, xem như cảm tạ ngươi trả công bằng cho Lâm Uyển."

Lý Mộ nhớ tới lần trước nàng đã từng nói, nếu như hắn có thể giải quyết án của Lâm Uyển, nàng sẽ tặng hắn một vật, chẳng lẽ chính là vật này?

Hắn nhận lấy quyển sách không có bìa kia, lật ra tờ thứ nhất, thấy phía trên viết lít nha lít nhít vô số chữ nhỏ.

"Phong xuất cấn giác, hộ bài binh, tốn phương tiền lộ, hô sát mãnh phong, lập tức tuân lệnh. . ."

"Tứ Hải Hỗn Nguyên, Ngũ Nhạc khu chạy. Đá nứt cự nghịch, dám có trương lân. Hành vân bố khí, tụ chất luyện chân. Lục Đinh Lục Giáp. Lập tức tuân lệnh. . ."

"Đông Giáp Càn Nguyên Hanh, chính khí nhanh lưu hành. Ta thụ trường sinh mệnh, thiên địa chưởng trung hoành. Ẩn phục theo ta chú, dùng thì dông tố đằng. . . , cấp hàng cấp cấp hàng, cấp tốc hiện chân hình. Lập tức tuân lệnh!"

. . .

Lý Mộ sắc diện kinh hãi, trên quyển sách này viết đều là pháp thuật thần thông của đạo môn.

Tá Phong Bố Vụ, Kỳ Tình Đảo Vũ, Chiêu Lai Nhĩ Khứ, Lý Thủy Tọa Hỏa, Nhập Thủy Ngự Phong, Truy Hồn Nhiếp Phách, Ẩn Hình Nặc Tung, ngoài ra, còn có nhiều loại lôi pháp, chú khu quỷ diệt yêu. . .

Hắn lật vài tờ thì phát hiện đây chỉ là nửa bộ, ghi chép mấy chục loại đạo môn thần thông pháp thuật từ Luyện Phách đến Thần Thông cảnh.

Uy lực của đạo thuật vô cùng cường đại, cho dù người pháp lực yếu ớt, cũng có thể thông qua đạo thuật mượn thiên địa chi lực để thi triển pháp thuật cường đại, đạo môn vì phòng ngừa bọn chúng rơi vào tay người có tâm địa xấu xa, gây hại nhân gian, cho nên từ trước đến nay đạo thuật đều bất truyền.

Những pháp thuật thần thông này tuy không hề bất truyền giống đạo thuật, nhưng cũng không phải dựa vào con đường bình thường có thể lấy được.

Nếu như nói quyển sách Lý Thanh đưa cho hắn chỉ là nhập môn cơ bản, như vậy quyển sách này chính là giáo trình trung cấp, có thể giúp Lý Mộ tu hành thông suốt đến đệ tứ cảnh.

Tô Hòa nói: "Mười mấy năm trước, có một tên đạo sĩ và yêu vật chiến đấu trên bầu trời Bích Thủy Loan, đạo hạnh y không bằng yêu vật kia nên bị nuốt cả nhục thân và hồn phách. Nửa bộ đạo thư này chính là rơi ra từ trên người y. Lúc ấy, ta vốn chỉ là âm linh trong đầm này, nhờ quyển sách này mà học được chút pháp môn dẫn đường, dựa vào đó thi thoảng tu hành, dây dưa hơn mười năm mới có được đạo hạnh ngày hôm nay."

Lý Mộ cũng không chối từ, bèn cất nửa bộ đạo thư này đi. Tô Hòa mỉm cười, nói: "Xem ra quả nhiên ngươi tự mình tu hành."

Lý Mộ ngẩng đầu, đáp: "Không dối gạt cô nương, quyển sách này đối với ta có tác dụng rất lớn, ngày sau cô nương nếu cần cái gì, Lý Mộ nhất định tận sức báo đáp."

Tô Hòa đối với hắn không chỉ có ân tặng sách, còn có ân cứu mạng. Trong lòng hắn, địa vị của nàng có thể đặt song song với hòa thượng kia.

Tô Hòa lắc đầu, bảo: "Ta tặng ngươi quyển sách này để cảm tạ ngươi vì bản án của Lâm Uyển, cũng không phải để cho ngươi báo đáp ta. Bích Thủy Loan này vắng vẻ, quanh năm không thấy bóng người, ngươi nếu có lòng, thời gian nhàn hạ tới đây trò chuyện, giảng một chút chuyện bên ngoài cho ta nghe, ta cũng đã rất vui vẻ rồi."

Lý Mộ cười nói: "Đương nhiên có thể."

"Một lời đã định." Tô Hòa mỉm cười, lại nói: "Sau khi ngươi trở về, hãy giúp ta nghe ngóng một người."

Lý Mộ hỏi: "Người nào?"

Tô Hòa đáp: "Y tên là Thôi Minh, hai mươi năm trước, từng làm huyện lệnh huyện Dương Khâu."

Trên đời có rất nhiều người trùng tên trùng họ, chỉ dựa vào một cái tên để tìm người tự nhiên rất phí sức, nhưng từng làm huyệnh lệnh huyện Dương Khâu hẳn cũng chỉ có một người như vậy, hắn chỉ cần đến Hộ phòng huyện nha liền có thể tra được.

Lý Mộ khẽ gật đầu, đáp: "Ta trở về liền giúp cô điều tra."

Tô Hòa ở một tiểu viện ven bờ Bích Thủy Loan, nó bị nàng dùng huyễn thuật che đậy. Nàng đưa Lý Mộ đi tới, rồi bảo: “Nếu ngày sau người phải kẻ địch cường đại không đối phó được, có thể dụ y tới nơi này, chỉ cần các ngươi tới gần Bích Thủy Loan, ta liền có thể cảm ứng được.”

Ở toàn bộ Bắc quận, quỷ tu Hồn cảnh đều được xem như một phương cường giả. Thu hoạch lớn nhất lần này của Lý Mộ không phải là nửa bộ đạo thư kia, mà là thêm một chỗ dựa.

Hai ngươi đi đến nơi vừa rồi Lý Mộ và con Tích Dịch Tinh kia đấu pháp, trên mặt đất ngoại trừ một con thằn lằn đã biến thành than cốc, còn có một chiếc túi. Cũng không biết chiếc túi này làm bằng vật liệu gì mà phía dưới sấm sét cũng không bị tổn hại, Lý Mộ bèn nhặt nó lên, Tô Hòa nói: “Tựa như là Dưỡng Hồn Đại của tà tu, bên trong chắc là những hồn phách bị nó bắt lấy.”

Lý Mộ vốn định thả những oan hồn kia ra, khi hắn mở miệng túi, một đoàn hắc vụ bỗng nhiên mãnh liệt vọt ra khỏi túi.

Hắc vụ kia quanh quẩn trên không trung rồi hóa thành một quỷ ảnh, cười to nói: "Thằn lằn chết tiệt, lão tử đi ra, lần trước ngươi thừa dịp lão tử không sẵn sàng mới đắc thủ, có bản lĩnh ngươi lại bắt lão tử một lần nữa xem!"

Trong tiếng cười điên dại, nó cúi người nhìn về phía mặt đất, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy được một bóng người quen thuộc.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lý Mộ, tiếng cười của nó im bặt, kinh hãi thốt lên: "Tại sao lại là ngươi!"

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 321

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.