Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dõi

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

Lý Mộ bước vào trong nhà, thì thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, hắn bèn quay sang nhìn Liễu Hàm Yên một chút, ngạc nhiên hỏi: "Đây đều là do cô làm à?"

Vãn Vãn nuốt từng ngụm nước bọt, đáp: "Đương nhiên, tiểu thư nhà ta trên đến phòng lớn, dưới đến phòng bếp, giỏi ca múa, còn tinh thông mười tám loại nhạc khí. Những món ăn này đều do tiểu thư mới vừa làm, ăn rất ngon đấy. . ."

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, Liễu Hàm Yên không làm chuyện gian trá, cũng không trộm cắp, tự nhiên là có sở cầu.

Sau tíc tắc kinh ngạc, Lý Mộ lập tức hiểu vì sao nàng tỏ ra ân cần như thế.

Hắn lấy từ trong tay ra Trú Nhan Phù đã được gấp sẵn đưa cho Liễu Hàm Yên.

Sau khi Liễu Hàm Yên nhận được, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nàng lập tức chạy như bay xuống nhà bếp.

Lý Mộ đang muốn thay công phục, lại sực nhận ra điều gì, hắn vội chạy đến cửa bếp, vừa hay thấy Liễu hàm Yên bưng một bát nước uống một hơi cạn sạch.

Lý Mộ há to miệng nói; "Trú Nhan Phù không phải dùng như vậy..."

Liễu Hàm Yên đã đặt chén xuống, kinh ngạc hỏi: "Vậy dùng như thế nào?"

"Chỉ cần luôn mang nó theo bên người. . ."

"Ọe. . ."

. . .

Nguyên lý hoạt động của Trú Nhan Phù khác với Định Thần Phù, một cái là từ ngoài vào trong, một cái là từ trong ra ngoài.

Nguyên lý khác nhau, đương nhiên cách sử dụng cũng khác nhau.

Định Thần Phù là từ trong ra ngoài, nó cần hòa vào nước để uống, còn Trú Nhan Phù là từ ngoài vào trong, chỉ cần luôn mang theo bên người, bản thân sẽ tự động tụ tập linh khí để tẩm bổ cơ thể.

Liễu Hàm Yên nôn xong, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Mộ, nhỏ giọng hỏi: "Còn lá bùa nào nữa không?"

Lý Mộ chỉ đành lấy giấy bút ra, rồi vẽ thêm một tấm Trú Nhan Phù nữa, hắn gấp phù lại rồi đưa cho nàng, dặn dò: "Tấm bùa này có tác dụng ba ngày, bay ngày sau, ta vẽ cho cô một tấm mới."

Liễu Hàm Yên cẩn thận đặt phù lục vào trong áo yếm của mình, lúc này mới mỉm cười bảo: "Ăn cơm trước đi, thức ăn sắp nguội luôn rồi, trong nhà không có dụng cụ nên ta sang nhà ngươi mượn dùng..."

Lý Mộ cầm đũa, kẹp món ăn thứ nhất bỏ vào miệng, liền biết đánh giá vừa rồi của Vãn Vãn đối với Liễu Hàm Yên cũng không khoa trương chút nào.

Trù nghệ của Lý Mộ chỉ gói gọn trong mấy món thịt nướng hay mì Dương Xuân, mà giờ phút này, mấy món ăn trên bàn có mặn có chay, mỗi một món đều có phong vị khác nhau.

Liễu Hàm Yên ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Rất lâu không xuống bếp, tay nghề khó tránh khỏi thụt lùi, những thức ăn này có hợp khẩu vị ngươi không?"

Lý Mộ cảm thán từ đáy lòng: "Trù nghệ của Liễu cô nương làm cho Lý Mộ mặc cảm."

Nói chung, cô gái giỏi ca múa thường thường gia cảnh đều không kém, đồng thời còn một tay trù nghệ này thì mười phần hiếm thấy.

Liễu Hàm Yên mỉm cười, đoạn đáp rằng: "Thế nhưng Vãn Vãn đối với trù nghệ của ngươi khen không dứt miệng đấy."

"Ta cũng chỉ biết nấu vài bát mì mà thôi." Lý Mộ khiếm tốn nói, rồi lấy mười lượng bạc hôm nay kiếm được đặt lên bàn, bảo: "Đây là tiền thuốc ngày đó, Liễu cô nương xin nhận lấy."

Liễu Hàm Yên cũng không từ chối, sau khi nhận bạc, nói: "Một hồi ta bảo Vãn Vãn đưa phiếu nợ tới."

Hết nợ hết nguy hiểm, tuy nói toàn bộ số tiền bán sách đầu tiên dùng để trả nợ, nhưng nếu Liêu Trai được công nhận, coi như hắn không có khả năng một sách phát tài, cuộc sống sau này cũng sẽ cải thiện rất nhiều.

Ăn cơm tối xong, Liễu Hàm Yên đi về trước, Vãn Vãn ở lại giúp Lý Mộ dọn dẹp bát đũa.

Lý Mộ rất tò mò thân thế của Liễu Hàm Yên. Trên người nàng vừa có khí chất cao quý lãnh diễm của tiểu thư khuê các, lại có sự bình dị gần gũi của cô hàng xóm nhà bên. Nàng ca hát êm tai, còn có tay nghề nấu ăn tuyệt vời, một người con gái yếu đuối, một mình mang theo tiểu nha hoàn dám lưu lạc ở nơi đất khách quê người, sự can đảm và quyết đoán này rất nhiều nam nhân đều không có, lại xuất hiện trên người một cô gái thì càng hiếm thấy.

Lúc ngồi rửa bát chung với Vãn Vãn, Lý Mộ hỏi: "Vãn Vãn, trước kia ngươi và tiểu thư ở đâu, vì sao phải đến Bắc quận?"

"Trước kia ở Trung quận." Vãn Vãn để bát đã rửa sạch sang một bên, rồi nói tiếp: "Tiểu thư nói sống ở Trung quận quá mệt mỏi, cái gì cũng đắt đỏ từ ăn cơm, nơi ở, son phấn bột nước.. thế là chúng ta chuyển đến Bắc quận."

Lý Mộ lại hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi không có người thân ư?"

Vãn Vãn đáp: "Ta là người thân của tiểu thư."

Lý Mộ bảo: "Ý của ta là phụ mẫu của nàng, huynh đệ tỷ muội ấy..."

"Không có." Vãn Vãn lắc đầu đáp: "Khi ta được tiểu thư nhặt về, tiểu thư chỉ có một mình, về sau nghe phường chủ kể tiểu thư bị bán vào nhạc phường, có lẽ người nhà đã sớm không tìm nữa..."

Lý Mộ cho rằng Liễu Hàm Yên hẳn xuất thân từ cao môn đại hộ, không nghĩ tới nàng đã từng trả qua như thế, khó trách từ khúc của nàng tốt như vậy, các loại nhạc khí đều tinh thông, sau đó hắn lại nghĩ tới một chuyện, ngạc nhiên nhìn Vãn Vãn. "Ngươi được nàng nhặt về?"

Vãn Vãn ngượng ngùng thè lưỡi, đáp: "Lúc đó chạy nạn, cha mẹ chê ta ăn nhiều lắm, thế là bỏ ta ở ven đường, là tiểu thư nhặt ta về, nếu như không có tiểu thư, lúc đó ta mới 5 tuổi, chỉ nước chết đói. . ."

"Sau đó thì sao?"

"Về sau tiểu thư ở trên đài ca hát, diễn tấu cho người ta, ta thì giúp các tỷ tỷ ở nhạc phường giặt quần áo, từ từ tiết kiệm tiền, đến khi đủ tiền cho tiểu thư chuộc thân và mở cửa hàng thì dọn tới đây. . ."

"Vốn dĩ có rất nhiều công tử muốn giúp tiểu thư chuộc thân, nhưng tiểu thư nói dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình, ngay cả cha mẹ người thân cũng không dựa vào nổi, huống hồ là những kẻ chỉ nhìn trúng sắc đẹp của nàng, đợi đến lúc nàng già nua, xấu xí, liền sẽ bị một cước đá bay ra ngoài..."

Nghe lời nói của Vãn Vãn, Lý Mộ không khỏi khâm phục Liễu Hàm Yên, cũng không phải tất cả cô gái đều có thể tự lập như nàng, cho dù ở thời đại của hắn, cô gái như Liễu Hàm Yên cũng là hình mẫu lí tưởng của người phụ nữ hiện đại."

Vãn Vãn đang nói, bỗng nhiên quay sang hỏi Lý Mộ: "Tiểu thư có lá bùa kia, có phải sẽ vĩnh viễn không già hay không?"

Trú Nhan Phù chung quy không phải là Trú Nhan Thuật, hiệu quả có giới hạn, Lý Mộ đáp: "Cũng không phải vĩnh viễn không già, chẳng qua ít nhất mười hai mươi năm sau, bộ dáng nàng vẫn như bây giờ."

Vãn Vãn cúi đầu xuống, vò vò góc áo của mình, thấp giọng nói: "Lá bùa kia có thể cho ta một tấm hay không, ta cũng muốn giống như tiểu thư, ta, ta có thể cho ngươi tất cả tiền riêng của mình..."

Tiểu nha đầu phiến tử có thể có bao nhiêu tiền riêng chứ, Lý Mộ cười nói: "Một hồi ta vẽ cho ngươi một tấm, ngươi vẫn giữ lại tiền để mua mứt quả đi. . ."

Con mắt của thiếu nữ cong lên thành hình bán nguyệt, nàng vui vẻ nói: "Một trăm lượng có thể mua rất nhiều mứt quả. . ."

Lý Mộ sửng sốt một chút, "Bao nhiêu?"

Thiếu nữ đáp: "Một trăm lượng, ta tiết kiệm rất lâu rất lâu đó. . ."

. . .

Cũng may, Trú Nhan Phù không phải bùa chú cao cấp gì, tiêu hao không có bao nhiêu pháp lực. Sau khi Lý Mộ vẽ xong thì đưa cho Vãn Vãn, nhìn nàng nhảy nhót tưng tưng trở về, trong lòng âm thầm thở dài.

Làm một tên bộ khoái mỗi tháng chỉ có 500 văn, hắn vĩnh viễn không tưởng tượng nổi kẻ có tiền đến cùng có bao nhiêu có tiền, hắn chỉ cho rằng Liễu Hàm Yên là phú bà, không nghĩ tới liền ngay cả nha hoàn của phú bà cũng là phú bà. . .

Nếu như hắn có một trăm lượng, còn viết tiểu thuyết cái cọng lông, bị nói không có cốt truyện chính cũng thôi đi, còn luôn luôn bị chửi vừa nhạt vừa ngắn. . . , không phải sinh hoạt bức bách, ai muốn nhận phần ủy khuất này?

Ngày mai là ngày nghỉ mộc (1), cho nên không cần đi nha môn, cũng không cần tuần tra. Sáng sớm Lý Mộ rời giường, luyện kiếm nửa canh giờ, ăn sáng với Vãn Vãn xong thì rời nhà, đi thẳng ra khỏi huyện thành.

(1): lệ ngày xưa người làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.

Ngày đó Tô Hòa từng nói , đợi đến khi Triệu Vĩnh đền tội thì hắn lại đến bờ Bích Thủy Loan, nàng có một vật tặng hắn.

Tuy Lý Mộ không biết cụ thể là gì, nhưng đồ vật người khác tặng không lấy thì phí, trực giác mách bảo hắn thứ Tô Hòa tặng nhất định là đồ tốt.

Mặc dù hắn đã đặt chân vào tu hành giới, nhưng so với những danh môn đệ tử kia, chênh lệch thực sự quá lớn.

Người khác tu hành có sư phụ dạy dỗ, muốn tài nguyên gì đều có thể thu hoạch từ tông môn. Còn hắn, công pháp dựa vào cọ, trang bị dựa vào tặng, tuyệt không thể buông tha bất kỳ cơ hội miễn phí nào.

Một đường đi ra huyện thành, dọc theo quan đạo đi thẳng gần nửa canh giờ thì đến Bích Thủy Loan.

Lý Mộ đi một mình trên đường, khi cách Bích Thủy Loan không xa thì bỗng nhiên hắn ngừng lại, rồi quay người nhìn về phía một cây đại thụ đằng sau, trầm giọng nói: "Ai ở nơi đó!"

Từ sau khi phách thứ nhất ngưng tụ, Lý Mộ cảnh giác tăng rất nhiều. Ngay lúc nãy, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức để cho người ta rùng mình từ phía cây đại thụ kia.

Hắn đã miễn cưỡng xem như người tu hành, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện cảm giác như vậy.

Gốc đại thụ vẫn đứng trơ ra đó, không có bất cứ động tĩnh nào.

Lý Mộ nhìn chằm chằm đại thụ không chớp mắt, không bao lâu, một bóng người cao lều khều từ trên cành cây nhảy xuống, ra chiều bất ngờ nhìn Lý Mộ.

Người kia rất cao, nhưng lại cực gầy, khi y núp trên cành cây, da dẻ và quần áo trùng màu với thân cây. Giờ phút này, y từ trên cành cây nhảy xuống, trang phục trên người biến thành một bộ lam y, da dẻ từ màu nâu xám cũng khôi phục về màu da bình thường...

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 276

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.