Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn nhân tự có diệu kế

Phiên bản Dịch · 1717 chữ

Sau khi dùng lôi pháp giết chết gã lùn, tâm tình Lý Mộ cũng không có rung động quá lớn.

Cũng không phải hắn trời sinh lãnh huyết vô tình, mà là đạo pháp người này quỷ dị, tràn ngập âm tà chi khí, tu luyện cũng không phải pháp môn bình thường, không biết y đã giết chết bao nhiêu sinh linh mới có thể tu được đạo hạnh hôm nay, lại vì huyết án Triệu gia đối với Lý Mộ và Trương Sơn nhiều lần hạ sát thủ, đủ thấy bản tính của y, giết y cũng coi là vì dân trừ hại, thay trời hành đạo.

Lý Mộ hít một hơi, sau khi tâm tình bình tĩnh, bèn quay người đi đến trước mặt Trương Sơn, bóc phù lục dán trên ngực hắn ra.

Thân không thể động, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe. Trong lòng Trương Sơn đã sợ hãi không gì sánh được, chợt phát hiện thân thể nhẹ bẫng, lại không phục hành động.

Hắn ngó dáo dác xung quanh, sau đó khẩn trương nhìn Lý Mộ, hỏi: “Gã lùn đâu rồi?”

Lý Mộ chỉ đống tro trên mặt đất, đáp: “Y muốn giết ta nhưng không biết thế nào, trên trời bỗng nhiên bổ xuống một tia chớp, đánh y thành tro bụi…”

Trương Sơn thoáng sửng sốt, hỏi: “Gã lùn kia bị đánh chết rồi?”

Lý Mộ khẽ gật đầu, hàm hồ giải thích: “Chắc do y làm nhiều chuyện xấu, ngay cả ông trời cũng không nhìn được nên cho sét đánh chết y, cũng có thể lúc thi pháp xảy ra sai sót dẫn tới phản phệ, tóm lại y đã chết, vừa rồi người không thấy được, tia sét kia đánh rất chuẩn…”

Lúc nãy, Trương Sơn đưa lưng về bên này, lại bị phong bế thân thể và ngũ giác, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết gã lùn bị thiên khiển, hung hăn nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Đáng đời!”

Mắng xong, hắn nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Lý Mộ lắc đầu đáp: “Ta còn chưa nghĩ ra biệp pháp.”

Nếu lúc trước trong lòng Lý Mộ vẫn còn có chút hoài nghi về bản án Triệu gia và Lâm Uyển, nhưng sau khi gã lùn này xuất hiện, tia hoài nghi kia cũng theo đó tan thành mây khói.

Rất hiển nhiên, Triệu gia cũng không hoàn toàn tin tưởng hồn phách Lâm Uyển đã tiêu tán nên hôm nay mới có sự xuất hiện của gã lùn này.

Thật ra, hắn không phải không nghĩ ra biệp pháp. Ngược lại, trong lòng hắn có mấy kế hoạch, chẳng qua cũng không chu toàn.

Đúng lúc này, Trương Sơn bỗng nhiên lên tiếng đề nghị: “Nếu không, ta đi thỉnh giáo ý kiến của huyện lệnh đại nhân?”

Lý Mộ kinh ngạc hỏi: “Trương huyện lệnh dám quản chuyện của Triệu gia sao?”

Nếu huyện lệnh đại nhân là một vị quan tốt không sợ cường quyền thì chuyện này đơn giản nhiều lắm, chỉ tiếc Lý Mộ đối với vị huyện lệnh này hiểu rõ không nhiều, Trương Sơn vào huyện nha sớm hơn Lý Mộ mấy năm, ắt hẳn rõ ràng tính nết của huyện lệnh.

“Không dám.” Trương Sơn lắc đầu, nói: “Nếu là lúc trước thì Triệu gia tính là gì, nhưng bây giờ Triệu gia sắp sửa kết thân cùng quận thừa, Trương huyện lệnh nhát như chuột, nào dám quản chuyện của quận thừa…”

Lý Mộ hỏi: "Vậy nói cho Trương huyện lệnh để làm gì?"

Trương Sơn đáp: "Ở huyện nha nhiều năm như vậy, ta hiểu rõ đại nhân, huyện lệnh đại nhân tuy bình thường nhát gan sợ phiền phức, nhưng trong lòng vẫn rất có chính khí, xem như ông ta không dám tự mình động thủ, cũng có thể cho chúng ta một chút ý kiến. . ."

Nếu như nói chỉ để Triệu Vĩnh chết, thế thì đơn giản nhiều lắm, Lý Mộ một tia chớp liền có thể để y xuống Địa Ngục.

Khó khăn là để Triệu Vĩnh đền tội, đồng thời còn làm cho tất cả mọi người biết rõ bộ mặt thật của y, trả lại công bằng cho Lâm Uyển.

Lý Mộ suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Trương Sơn, bảo: "Ngươi thử trước một chút đi."

. . .

Huyện nha Dương Khâu.

Trương huyện lệnh đang uống trà ở tiền đường, một tên bộ khoái gõ cửa đi đến.

Y giương mắt xem xét thì phát hiện là bộ khoái Trương Sơn, Trương Sơn tuổi tác không coi là quá lớn, nhưng cũng là bô lão trong huyện nha, người này đầu óc linh hoạt, lại có chút ánh mắt, mấy năm nay chạy ngược chạy xui làm cho y không ít chuyện.

Trương huyện lệnh nhấp một ngụm trà, hỏi: "Mặt ngươi thế nào?"

Trương Sơn lộ vẻ xấu hổ, đáp: "Không cẩn thận bị ngã."

Trương huyện lệnh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không phải ta nói ngươi, tốt xấu ngươi cũng họ Trương, Trương trong phách lối, lại bị bà nương trong nhà bắt nạn thành dạng này, thật sự là ném mặt mũi Trương gia chúng ta. . ."

Trương Sơn mặt mo đỏ ửng, vội vàng đổi chủ đề. "Đại nhân, thuộc hạ có bản án quan trọng cần bẩm báo ngài?”

Trương huyện lệnh đặt chén trà xuống, hỏi: "Vụ án gì?"

Trương Sơn đáp: "Lâm gia thôn có một cô gái mất tích, thuộc hạ điều tra thì nghi ngờ có người sát hại nàng.”

Nghe được xảy ra án mạng trong khu mình quản hạt, Trương huyện lệnh liền tỏ ra chăm chú, hỏi: "Cuối cùng xảy ra chuyện gì, nói rõ chi tiết."

Trương Sơn sửa sang suy nghĩ một chút, lần nữa mở miệng nói: "Hai tháng trước, Lâm gia thôn có một cô gái mất tích, mà vị phu tế có hôn ước cùng nàng, trong tình huống không rõ tung tích của nàng, lại kết thân cùng người khác. Chuyện này về tình về lý, đều nói không thông, trừ phi. . ."

"Trừ phi y biết cô gái kia đã không về được!" Trương huyện lệnh bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Lập tức bắt nam tử kia đến huyện nha cho ta, bản quan muốn đích thân thẩm vấn!"

Trương Sơn tằng hắng một cái, lại nói: "Thế nhưng là, người kia là Thành tây Triệu gia. . ."

"Thành tây Triệu gia, là Triệu gia có trưởng tử làm quan ở Trung Châu?" Trương huyện lệnh nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó lập tức nói: "Chuyện bắt người không vội, án này còn cần điều tra kỹ hơn. . ."

"Không phải Triệu gia kia. . ."

"Mạng người quan trọng, há có thể trì hoãn, hiện tại liền mang người đến cho ta!"

Trương huyện lệnh một lần nữa ngồi ngay ngắn, trừng mắt nhìn Trương Sơn một chút, hừ lạnh nói: "Hỗn trướng, xem như Triệu gia kia thì thế nào, giết người đền mạng, ngươi cho rằng bản quan sẽ khuất phục cường quyền sao?"

"Đại nhân cương trực công chính, đương nhiên sẽ không, nhưng Triệu gia này có vài ức gia sản. . ."

"Ý của ngươi là bản quan sẽ bị thu mua?"

"Thuộc hạ tuyệt không có ý này."

"Vậy ngươi còn chờ cái gì!"

"Nhưng chuẩn nhạc phụ của Triệu gia này rất có quyền thế. . ."

Chỉ cần không phải Triệu gia kia, ở cái huyện Dương Khâu này, ông ta có thể làm chủ hết thảy, Trương huyện lệnh phất ống tay áo một cái: "Bản quan mặc kệ chuẩn nhạc phụ của y là ai, nếu dám ngăn cản, cùng nhau mang về huyện nha!"

"Sợ rằng không mang nổi. . ."

"Vì sao?"

"Bởi vì chuẩn nhạc phụ của y là quận thừa đại nhân. . ."

"Ngươi nói chính là Triệu Vĩnh?"

"Đúng vậy."

". . ."

Trương huyện lệnh uống một hơi cạn sạch chén trà, trên mặt bất giác tươi cười, ôn hòa nhìn Trương Sơn, vẫy tay với hắn, nói: "Đến, ngươi qua đây, bản quan có lời muốn nói với ngươi."

Trong tiền đường huyện nha có tiếng binh binh bang bang vang lên, Trương Sơn ôm mông tràn đầy dấu chân, gọi lớn vào: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!"

Ngực Trương huyện lệnh chập trùng, y chỉ vào hắn, mắng to: "Cút, lập tức cút ngay cho lão tử, cút càng xa càng tốt, mấy ngày nay bản quan không muốn lại thấy ngươi!"

Trương Sơn vội vã chạy ra khỏi cừa, sau lưng bỗng nhiên có tiếng nói, "Dừng lại!"

Trương huyện lệnh đứng trong nội đường, hỏi: "Thật có việc này?"

Trương Sơn trịnh trọng khẽ gật đầu, đáp: "Thuộc hạ đã tự mình điều tra, vô cùng xác thật. Nếu đại nhân không tin, có thể phái người đến Lâm gia thôn hỏi thăm."

Trương huyện lệnh im lặng một lát, sửa lại mũ quan xong, hờ hững nói: "Hai ngày nữa, tiểu thư muốn mời khuê mật của nàng đến huyện Dương Khâu du ngoạn, bằng hữu của nàng chính là thiên kim tiểu thư nhà quận thừa, ngươi tìm hai người đi theo bảo vệ an toàn. Nếu để xảy ra sai sót gì, bổn quan chặt đầu chó của ngươi, đã nghe rõ chưa?"

Trương Sơn đứng thẳng tắp dậy, nghiêm nghị nói: “Đã rõ!"

"Đã rõ thì lập tức cút ngay cho bản quan!"

. . .

Trương Sơn thở hồng hộc chạy ra tiền đường, Lý Mộ đứng trước cửa trị phòng, gặp hắn tuy khắp người có vết dày, nhưng nụ cười trên mặt thì sắp toét đến lỗ tai, kinh ngạc hỏi: "Trương huyện lệnh đồng ý?"

Trương Sơn lắc đầu nói: "Không đồng ý, còn đánh ta một trận."

"Vậy sao ngươi còn vui vẻ như thế. . ." Lý Mộ lắc đầu, bảo: "Được rồi, ta vẫn dùng biện pháp của mình thôi."

Trương Sơn phất phất tay: "Không cần."

Lý Mộ nhíu mày lại: "Ngươi có biện pháp?"

Trương Sơn thần bí cười một tiếng, "Sơn nhân tự có diệu kế."

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 235

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.