Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

kế hoạch ất

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Muốn đối phó Triệu Vĩnh, đầu tiên phải hiểu được y.

Thông qua nằm vùng gần Triệu gia, kết hợp điều tra ngoài sáng trong tối, Lý Mộ và Trương Sơn cũng đã hiểu sơ lược Triệu Vĩnh.

Triệu gia ở Dương Khâu huyện cũng coi là tầng lớp thượng lưu. Dù là con độc nhất của Triệu gia, nhưng Triệu Vĩnh cũng không nhiễm thói quen ăn chơi trác táng của đám thiếu gia nhà giàu, cũng không chèn ép người lương thiện, càng không hiếp đáp bá tánh. Trái lại, y chịu khó chịu khổ hiếu học, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thường ngày ngoại trừ việc ở nhà chuyên chú đọc sách thì rất ít đi ra ngoài.

Loại người tự hạn chế tới cực điểm này, nếu không phải Lý Mộ biết y đã làm chuyện táng tận thiên lương kia, rất có thể còn có chút khâm phục.

Trương Sơn ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, nói:

"Thật ra loại người này rất đáng sợ nhất. Nếu bọn họ thực sự tàn nhẫn sẽ rất tàn nhẫn, với bản thân mình đã tàn nhẫn, với người khác còn tàn nhẫn hơn, cũng may là y còn có dục vọng. . ."

Trải qua ba ngày nằm vùng theo dõi, Lý Mộ và Trương Sơn phát hiện một chút chuyện không tầm thường trên người Triệu Vĩnh.

Ba ngày này, Triệu Vĩnh cơ hồ mỗi ngày đều muốn đi thanh lâu một lần, tần suất đều sắp vượt qua Lý Tứ.

Lý Mộ tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Tin tức ngươi thăm dò có chính xác không vậy? không phải nói Triệu Vĩnh ngày thường chịu cực chịu khổ hiếu học, nghiêm khắc với bản thân, rất ít ra cửa sao?"

"Ngươi đúng là chẳng hiểu gì cả."

Trương Sơn phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra rồi bảo:

"Y sắp phải thành thân cùng con gái quận thừa, về sau cũng không có cơ hội đến loại địa phương này nữa, đương nhiên muốn trước khi mất đi tự do, vui vẻ phóng túng phóng túng một phen. Hơn nữa, ta nghe nói, nữ nhi quận thừa rất mập, bằng không, đến phiên ai cũng không tới phiên Triệu Vĩnh, Triệu Vĩnh chỉ sợ cũng biết nên mới muốn hưởng thụ trước khi thành thân. . ."

Hắn nhìn Lý Mộ, cười híp mắt hỏi: "Ngươi nói, nếu con gái quận thừa đại nhân thấy cảnh này, sẽ nghĩ như thế nào?"

Trương huyện lệnh sở dĩ không dám tùy tiện động Triệu gia, truy cứu nguyên nhân vẫn là vì mối liên hệ với quận thừa, nhưng nếu không có tầng quan hệ này, Triệu gia ở Dương Khâu huyện căn bản không tính là gì.

Lý Mộ thừa nhận, hắn bắt đầu thay đổi cách nhìn với Trương Sơn.

Trong đầu tên mập mạp bụng phệ này cũng không hẳn toàn là tiền.

Trương Sơn nhìn cửa vào thanh lâu một chút, cười khà khà, nói: "Triệu Vĩnh muốn một khắc nữa mới xuất hiện, bây giờ còn có chút thời gian, hay là chúng ta làm đôi ván?"

. . .

Trên đường phố Dương Khâu huyện, có hai cô gái kết bạn cùng đi.

Một cô gái có dáng người mảnh mai quay đầu lại, hỏi:

"Triệu công tử kia hôm nay sẽ xuất hiện sao?"

Trương Sơn thân bận thường phục nhìn cô gái mảnh mai, cười ha hả đáp:

"Tiểu thư yên tâm, ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Triệu công tử mỗi ngày vào giờ này đều sẽ ra ngoài tản bộ, chút xíu nữa có thể thấy..."

Cô gái mảnh mai nhìn cô gái bên cạnh, cười nói:

"Trần tỷ tỷ không cần lo lắng, mặc dù muội chưa từng gặp Triệu công tử, nhưng cũng nghe nói y vừa tuấn tú vừa lịch sự, lại cần cù đọc sách, làm người chính trực...Tóm lại tỷ một hồi gặp sẽ biết."

Trần Diệu Diệu chỉ thẹn thùng cười một tiếng, trên mặt lại tràn đầy chờ mong.

Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ. Trong lòng Trần Diệu Diệu cũng đầy những mong ước về phu quân tương lai của mình, vậy nên tuy rằng không thân lắm nhưng khi nhận lời mời từ con gái của Trương huyện lệnh, nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát liền đồng ý ngay.

Chuyến này gọi là du ngoạn, nhưng thực chất là muốn xem trước mặt muội của vị công tử Triệu gia mà nàng sắp kết thân.

Mà đối với hành vi muốn leo lên phụ thân quận thừa của nàng, nàng cũng làm như không thấy. Chẳng qua hai người là theo nhu cầu mà thôi.

Lý Mộ cũng bận thường phục, đi sau lưng cách ba người mấy bước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên.

Hai cô gái phía trước, cô có dáng người mảnh mai tên là Trương Y Y, là nữ nhi của Trương huyện lệnh, còn cô có vóc dáng đầy đặn là nữ nhi của quận thừa đại nhân, chuyến này nhận lời mời của Trương Y Y đến Dương Khâu huyện du ngoạn.

Nói dáng người nàng đầy đặn là Lý Mộ dùng từ bảo thủ, thực sự thì thân thể của nàng có thể nói là cực kỳ mập, cho dù nàng ngẩng đầu lên thì Lý Mộ cũng không thấy cổ nàng ở chỗ nào.

Nếu lấy dáng người Lý Thành làm tiêu chuẩn thì vị tiểu thư nhà quận thừa này ít nhất cũng phải bằng bốn Lý Thanh.

Điều này cũng hóa giải nỗi băn khoăn trong lòng Lý Mộ. Thân phận nữ nhi quận thừa cao quý cỡ nào, lẽ ra có vô số người theo đuổi, làm sao có thể hạ mình gả cho Triệu gia, giờ thì thắc mắc đó rốt cục đã có lời giải đáp.

Chỉ sợ ngoại trừ Triệu Vĩnh, cũng không có bao nhiêu người nguyện ý kết thân cùng quận thừa...

Chiếu theo kế hoạch của Lý Mộ và Trương Sơn, một nữ nhi của quận thừa được nuông chiều từ bé, lòng dạ cao ngạo, cố ý đến huyện Dương Khâu nhìn lén trượng phu tương lai, nếu như nhìn thấy Triệu Vĩnh đi dạo thanh lâu, còn không phải trở mặt tại chỗ, tràng hôn sự này tự nhiên cũng thất bại theo.

Mấy ngày nay, bọn hắn đã sớm thăm dò thói quen sinh hoạt của Triệu Vĩnh, một canh giờ sau bữa cơm trưa chính là thời điểm y đi ra ngoài tìm vui thú.

Quả nhiên, mấy người lên một chỗ trà lâu, vừa mới ngồi xuống không lâu, Trương Sơn liền chỉ về phía dưới đường, nói: "Hai vị tiểu thư, vị kia chính là công tử Triệu gia. . ."

Trần Diệu Diệu nghe vậy, liền vội vàng đứng lên, từ cửa sổ nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy một nam tử tuổi trẻ dung mạo tuấn lãng băng qua đường, đi thẳng vào một tòa lầu các đối diện. Dưới dãy lầu các kia, mấy cô gái trang điểm cầu kỳ tựa trên lan can cửa ra vào, vừa đong đưa khăn trong tay vừa cười nói: "Đại gia, công tử, vào đây chơi đùa..."

Trần Diệu Diệu biểu lộ hơi xấu hổ, nhìn Trương Sơn một chút, bảo: "Ngươi không nhận lầm người chứ..."

"Không có..." Trương Sơn kiên định nói: "Hai ngày trước chúng ta còn ở Triệu gia gặp y, sẽ không nhận lầm."

Trương Y Y đứng dậy, bèn lên tiếng giảng hòa. "Ngươi nhất định nhìn lầm rồi, Triệu công tử không phải là người như vậy..."

Trần Diệu Diệu miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, bảo: "Y là nam nhân, đi những nơi ong bướm này cũng bình thường thôi. Huống hồ, chúng ta còn chưa thành thân..."

Lý Mộ cùng Trương Sơn liếc nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Chuyện phát triển cũng không như hai người đoán trước, tính nết của vị quận thừa thiên kiêm này hoàn toàn khác tưởng tượng của bọn hắn, nàng thật dễ dàng tha thứ Triệu Vĩnh như vậy ư?

Sau khi tận mắt thấy Triệu Vĩnh bước vào thanh lâu, cảm xúc Trần Diệu Diệu liền thấp xuống, Trương Sơn tính toán thời gian, một lúc sau, hắn bèn đứng dậy nói: "Hai vị tiểu thư, trà cũng đã uống xong, chúng ta lại xuống dạo phố đi..."

Trần Diệu Diệu đã không còn mảy may hào hứng du ngoạn, Trương Y Y lại đứng lên, bảo: "Muội biết gần đây có một cửa hàng son phấn không tệ, muội dẫn tỷ tỷ đi xem một chút..."

Trần Diệu Diệu nào còn tâm tư du ngoạn, nhưng không chịu nổi thịnh tình của Trương Y Y, đành theo nàng đi xuống lầu, lúc bước ra đường, vừa hay nhìn thấy Triệu Vĩnh từ thanh lâu đi tới.

Một cô gái yêu diễm kéo tay Triệu Vĩnh, dịu dàng nói: "Triệu công tử, ngoại trừ vòng tay kia, người ta còn nhìn trúng một khối ngọc bội..."

Triệu Vĩnh sờ soạng một cái ở trên bộ vị ngạo nghễ nào đó trên người nàng, rồi bảo: "Buổi tối hôm nay hầu hạ bổn công tử dễ chịu, ngày mai liền mua cho ngươi..."

Cô gái yêu diễm "Ưm" một tiếng, giọng nói kiều mị: "Vậy người ta ban đêm chờ công tử tới..."

Sau khi Triệu Vĩnh tầm hoan hoàn tất, bèn rời thanh lâu, lúc bước ra đường thì thấy một cô gái vô cùng mập mạp.

Nhìn thấy cô gái này liền để y nhớ tới nữ nhi của quận thừa, nghĩ đến nửa đời sau của y chính là muốn sống chung cùng nữ nhân như vậy, trong lòng Triệu Vĩnh liền khó chịu một trận.

Y dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô gái này một chút, rồi trực tiếp quay người rời đi.

Trần Diệu Diệu nhạy bén đã nhận ra ánh mắt chán ghét của Triệu Vĩnh, sắc mặt không khỏi trắng nhợt, đối với Trương Y Y nói: "Ta muốn đi một mình. . ."

Trương Y Y có chút lo lắng nói: "Muội đi với tỷ. . ."

"Không cần." Trần Diệu Diệu lắc đầu, lại nói với mấy tên hộ vệ xa xa: "Các ngươi cũng đừng đi theo."

Nhìn Trần Diệu Diệu một người rời đi, Lý Mộ lắc đầu, cảm thán nói: "Thật là một cô nương hiền lành."

Làm nữ nhi quận thừa, tính cách của Trần Diệu Diệu để Lý Mộ rất bất ngờ, tính cách nàng dịu dàng, còn có một ít tự ti ai nấy cũng có thể nhìn ra.

Đương nhiên, Trần Diệu Diệu không lập tức trở mặt cùng Triệu Vĩnh, kế hoạch vốn vạn vô nhất thất của hắn và Trương Sơn cũng tuyên cáo thất bại.

"Kế hoạch Giáp thất bại." Trương Sơn thở dài nói: "Xem ra chỉ có thể chấp hành kế hoạch Ất."

Lý Mộ ngạc nhiên hỏi: "Ngươi chừng nào thì có kế hoạch Ất rồi?"

"Lúc đầu ta không muốn vận dụng đòn sát thủ này." Trương Sơn thở dài nói: "Hiện tại xem ra, không dùng không được."

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 244

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.