Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu đấu pháp

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Sau lưng đột ngột có tiếng nói, Lý Mộ bỗng nhiên xoay người thì thấy một nam tử nhỏ thó, hình dạng cực xấu, đứng cách đó không xa, y đang dùng ánh mắt thâm độc nhìn bọn hắn.

Hắn giật nảy mình, lấy linh giác bây giờ của hắn vẫn không biết người này đến gần khi nào, có thể thấy đối phương nhất định là người trong tu hành, lại có pháp môn ẩn tàng khí tức, pháp lực chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Lý Mộ.

Mà dựa theo lời vừa rồi của y, Lý Mộ cũng trong nháy mắt đoán được thân phận của nam tử này, không ngờ rằng Triệu gia cẩn thận đến tận đây, nhanh như vậy đã có hành động tiếp theo, vì che giấu chuyện Lâm Uyển, thế mà mời tới người trong tu hành.

Trương Sơn cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”

“Người Triệu gia.” Sau khi Gã lùn xuất hiện, Lý Mộ liền biết ngay chuyện hôm nay chẳng lành, hắn yên lặng rút ra Thanh Hồng kiếm, chắn trước mặt Trương Sơn, nói: “Ngươi đi trước, về nha môn tìm người…”

Đối mặt Gã lùn này, ngược lại bản thân Lý Mộ không sợ, trong ba ngày kia, hắn suy nghĩ ra một ít thứ. Gã lùn trước mắt mang đến cho hắn cảm giác tương tự Hàn Triết, so với Lý Thanh phải yếu hơn một chút, trong tay hắn có pháp khí, còn mấy chiêu bí pháp áp đáy hòm, chỉ cần không gặp phải cao thủ trung tam cảnh, coi như không giết được địch cũng có thể tự vệ.

Nghe Lý Mộ nói, Trương Sơn không do dự xoay người bỏ chạy, ở lại nơi này sẽ chỉ trở thành gánh nặng của Lý Mộ, làm bộ khoái nhiều năm, nhiều lần thân hãm hiểm cảnh, hắn biết rõ lúc này phải làm gì.

“Chạy, các ngươi có thể chạy đâu?”

Thân thể gã lùn nhoáng một cái liền xuất hiện trước người Trương Sơn, ngăn cản đường đi của hắn.

Trương Sơn tránh không kịp, Gã lùn khoát tay, một đạo phù màu vàng bay ra, dán vào ngực Trương Sơn. Sau đó, hắn cảm thấy nhấc chân tựa như vạn cân, thân thể tựa hồ bị thứ gì giam cầm lại, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động.

Không chỉ có như vậy, thị giác, thính giác của hắn giống như bị phong bế, trước mắt một màu đen kịt, trong tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Gã lùn xử lại chiêu cũ, nhằm Lý mộ ném ra một trang giấy vàng, tốc độ của đạo phù này cực nhanh. Song, Lý Mộ đã sớm phòng bị, Thanh Hồng kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, liền chém đạo phù kia làm hai đoạn trên không trung.

Tuy nói đạo hạnh hắn không cao, nhưng sau khi hoàn toàn quen thuộc thân thể này, thân thủ của bộ khoái vẫn còn ở đó.

Một kích không trúng, Gã lùn kia cũng không tức giận, mà đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tham lam nhìn Thanh Hồng trong tay Lý Mộ, nhịn không được liếm môi một cái, nói: “Không ngờ rằng một tiểu lại như mi lại có pháp khí như thế, cuộc mua bán này kiếm lợi lớn…”

Lý Mộ cũng không đáp lại, nắm chặt Thanh Hồng kiếm trong tay, tất cả lực chú ý dồn trên thân Gã lùn.

Từ cách chiến đấu của y đến xem, Gã lùn này hẳn là tu đạo, thần thông pháp thuật của đạo môn có đủ loại, phù lục càng diệu dụng vô tận, không cẩn thận liền trúng chiêu của y, nhất định phải cẩn thận vạn phần.

Gã lùn gặp pháp khí trong tay Lý Mộ lợi hại, cũng không buông lỏng cảnh giác, bảo trì cùng hắn một khoảng cách nhất định. Tu đạo chưa đến trung tam cảnh thì chưa tu luyện ra nguyên thần, liền có khả năng bị phàm nhân giết chết. Nếu bị thanh kiếm này chặt trúng, hôm này sợ rằng y phải mất một đoạn tay chân.

Gã lùn nhìn chằm chằm Lý Mộ, bỗng nhiên giơ tay từ trong bao vải bên hông lấy ra một sấp giấy màu đen, ném về phía Lý Mộ.

Nhìn kỹ mới phát hiện tất cả đều là những người giấy màu đen, trên thân có hắc vụ, lại tỏa ra quỷ khí sâm lâm; chúng nó nổi bồng bềnh giữa không trung, trong nhay mắt bao vây Lý Mộ.

“Tà tu!”

Lý Mộ cảnh giác trong lòng, thủ đoạn của Gã lùn này hiển nhiên không phải đạo môn chính tông, tuy không biết những người giấy này lợi hại cỡ nào, nhưng nhất định không để cho chúng tới gần.

Lý Mộ từng thấy hòa thượng Huyền Độ xuất thủ, trong lòng biết mánh khóe đối phó loại quỷ thuật này, không có thủ đoạn nào thích hợp hơn phật môn thần thông.

Môi hắn khẽ nhúc nhích, dùng cấm ngôn thần thông niệm Tâm Kinh, trên người lập tức xuất hiện kim quang, những người giấy này chạm đến kim quang, hắc vụ quanh người sôi trào, từng cái tự mình bốc cháy. Trong thoáng chốc, tất cả đều biến thành tro tàn.

“Phật quang!”

Thấy kim quang trên người Lý Mộ, Gã lùn lui về phía sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, y thốt lên: “Mi lại biết chiêu số của lũ lừa trọc kia!”

Y tuy xem thường những tên đầu trọc kia, nhưng cũng không thể phủ nhận phật môn thần thông có tác dụng khắc chế yêu quỷ và những tà tu bọn y; thật không ngờ tiểu lại trước mắt lại biết phật môn thần thông. Cứ như vậy, hầu hết thủ đoạn Quỷ Vực của y không thể dùng nữa.

Vốn tưởng rằng chỉ là đối phó hai tên tiểu lại, lại không ngờ rằng trong đó có một tên không tốt đối phó. Gã lùn nhìn Lý Mộ, trên mặt hiện ra một tia tàn nhẫn, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong miệng hạ giọng tụng niệm.

Lý Mộ ngầm trộm nghe được y đọc: “Thiên Ảnh Thần Chỉ, Huyết Sát Tinh Quân, Huyết Nhận Tinh Quân, Huyết Độc Tinh Quân, Huyết Kiểm Tinh Quân, tứ tinh sáng lớn, nhật nguyệt trường minh…”

Trên mặt hắn tỏ vẻ kinh ngạc.

Thần chú này Lý Mộ cũng không lạm lẫm gì, đây là “Huyết Sát Chú” của đạo môn, nó là một pháp thuật được ghi chép trên bản thư tịch nhập môn kia.

Uy lực thuật này cực mạnh, sau khi thi triển xong có thể khiến huyết dịch toàn thân của người chịu rủa trong nháy mắt sôi trào, mất mạng tại chỗ.

Tuy nó là đạo môn pháp thuật, lại uy lực cực lớn nhưng vì quá mức ác động, thành thử luôn bị đạo môn chính tông vứt bỏ, cũng chỉ có tà tu cấp thấp mới tu tập được.

Sở dĩ chỉ có tà tù cấp thấp mới tu tập được là vì thần chú của thuật này rất dài, thần thông pháp thuật bình thường chỉ có vài câu, đạo thuật chân ngôn càng gói gọn trong mấy chữ, thần chú “Huyết Sát Chú” lại có mười mấy câu, hơn 300 chữ, căn bản không thể dùng để chính diện đối phó với pháp thuật cùng cấp bậc.

Tình huống bình thường, chú này chỉ dùng để đánh lén, lực công kích thua xa tự thân.

Rất hiển nhiên, Gã lùn này vẫn chẳng coi Lý Mộ ra gì, hoặc là nói, y cũng không cho rằng Lý Mộ có thực lực giết chết y.

Lý Mộ không nhanh không chậm thu Thanh Hồng Kiếm về, đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Gã lùn này niệm chú.

“Huyết Sát Chú” dài hơn 300 chữ, căn bản không thể một hơi niệm hết. Hôm nay Gã lùn này có thể sử dụng thần chú 300 chữ này để giết hắn, Lý Mộ tại chỗ này ăn hết Thanh Hồng kiếm.

Gã lùn nhìn chằm chằm Lý Mộ, thấy hắn không có động tác gì, cảm thấy yên tâm, sau khi thở dốc một hơi, bờ môi lại nhanh chóng mấp máy: "Mộc lang vừa tới, phích lịch đánh bay. Ta hiện có sắc, không được lâu ngừng. . ."

Lý Mộ đã sớm nhớ kỹ Huyết Sát Chú trong lòng, ngay khi gã lùn vừa niệm đến câu cuối cùng, Lý Mộ không chút hoang mang bóp một cái thủ ấn, nhẹ giọng mở miệng

“Lâm”

“Ầm”

Gã lùn còn chưa niệm xong, một đạo lôi đình màu trắng bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bổ vào đầu y.

Dưới lôi đình, thân thể của y bị đánh thành than cốc, linh hồn cũng trong nháy mắt tiêu tán.

Một cơn gió thổi qua, thi thể gã lùn hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trong thiên địa.

Lý Mộ thu hồi thủ ấn, khẽ thở phào một hơi.

Đạo thuật thần thông, một tấc ngắn, một tấc mạnh.

Nhiều khi, ngắn chưa chắc là một chuyện xấu.

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 223

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.