Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp Đặt (1)

Tiểu thuyết gốc · 870 chữ

-Trời cũng đã muộn, ta có thể đưa cô nương về không?

-Vậy phiền chàng rồi!

Hội tàn, hai bóng người san sát nhau ra về. Giữa hai người dù không nói một lời nhưng ai cũng biết tâm trạng bay giờ của đối phương ra sao. Hồi hộp, lo lắng, có chút ngượng ngùng, không dám nhìn mặt của người kia. Đột nhiên nam nhân cất tiếng hỏi:

-Cô nương hôm nay là đi hội một mình sao?

-Chàng sao lại hỏi vậy?

-Chỉ là sáng nay thấy cô nương đi với một cô nương khác, tạ hạ cảm thấy hai người có vẻ rất thân thiết, nhưng ban nãy gặp cô lại không thấy vị tiểu cô nương kia đâu, nên...

-Chàng là nói Sơn Sơn sao? Nó à, ban nãy còn đi cùng ta nhưng quay đi quay lại chốc liền không nhìn thấy nó đâu rồi, nên ta mới đi một mình.(cười)

-Tên vị tiểu cô nương ấy là Sơn Sơn sao?

-Đúng! Chàng không biết sao/

-À! ta không để ý lắm!

Dứt câu, hai người lại bắt đầu quay trở về im lặng. Trong lòng Tranh Bạch Liên có chút hồi hộp, nàng tự hỏi không biết trông lòng người kia đang nghĩ gì, chàng ấy cảm thấy nàng là người như thế nào. Nàng muốn cất tiếng bày tỏ quá mà không sao nói được. Một hồi đắn đo nàng lấy hết dũng khí:

-Ta có chuyện muốn nói với chàng!

Người kia nghe thấy tiếng nói, chậm chạp quay lại, đối diện người kia nhìn.

-Cô nương cứ việc hỏi!

-Ta....Ta .....(hít một hơi thật sâu) Ta ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã để ý đến chàng, giờ lấy hết dũng khí hỏi, xin chàng hay cho ta một câu trả lời.......Chính là.....Ta....TA THÍCH CHÀNG TỪ LẦN GẶP ĐẦU TIÊN MẤT RỒI!

Nam nhân kia nghe xong có chút bất ngờ. Chàng không ngờ được một người con gái dịu dàng đoan trang như nàng lại có thể chủ động như vậy, khiến một nam nhân như chàng có chút mất mặt. Thế nhưng nói đi nói lại cũng phải nói nàng ấy chủ động như vậy cũng đã giải đáp được thắc mắc trong tim chàng. Con tim này trước giờ luôn lạnh nhạt với cuộc sống mà sao bay giờ khác quá, trong tim chàng cảm thấy bây giờ ấm áp chăng?

-Ta....

Chưa kịp nói xong thì hai người bị một đám tầm 8-10 người vây lại. Tranh Bạch Liên sợ hãi đứng nép sau Dương Tần. Dương Tần một tay giơ ra che chắn bảo vệ cho cô nương phía sau, một tay cầm chuôi kiếm, chỉ cần có người tiến đến là lập tức rút ra. Bỗng từ sau đám người, bước ra một tên mâp, ăn mặc hào nhoáng, hắn cất giọng

-Ngươi là ai! Mau cút ra, đừng có chạm vào Tiểu Liên của ta, nếu không thì đừng có trách.

-Cô ngương quen hắn?

-Hắn là khách quen của quán, lúc trước cũng thường hay bám ta, một lần bị a bà bắt được, bị cấm đén quán nữa nên bây giờ cứ gặp ta là hán lại giở trò cũng may là ta với Sơn Sơn luôn đi cùng nhau, nàng ta luôn bảo vệ ta nên mới bình yên đến giờ.... Ta sợ lắm! ( khóc)

-Cô nương đừng lo, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ cô.

-Ngươi còn lằng nhằng gì đấy, mau cút ra. Người đâu, mau lên!

Tên mập dứt lời đám người kia đều nhào lên. Dương Tần quay người mấy phát chúng đều gục xuống rồi, người thì ngất xỉu, người thì gãy chân gãy tay. Tên mập xấu xí kia thấy thế, sợ sệt nhưng vẫn hắng giọng:

- Ngươi...Ngươi thật vô lễ, ngươi biết ta là ai không? ta là con của Trư Giới- người giàu nhất Bắc Biến thành đấy.... ngươi còn không mau giao người ra!

- NÀNG ẤY LÀ NGƯỜI CỦA TA, NGƯƠI DÁM ĐỘNG!

Dương Tần trừng mắt lạnh như băng, gương mặt không chút sắc mà tuấn tú nói. Tên mập kia thấy thế, không còn khả năng cứng cỏi đáp trả liền ba chân bốn cẳng chạy đi, đám tùy tùng của hắn đang nằm, thấy chủ tử chạy mất cũng gắng dậy, kéo nhau về. Còn Tranh Bạch Liên sau khi nghe Dương Tần nói nàng là người của hắn, thì có chút bất ngờ, trong lòng cũng tự nhiên lại vui mừng. Nàng ngước nhìn nam nhân kia, từ từ hỏi lại

- Chàng vừa nói, ta là người của...chàng?

Nam nhân kia sau khi nghe vậy cũn giật mình, chàng bất ngờ tại sao bản thân lại nói ra những lời đó chứ, vẻ bình tĩnh của chàng đâu mất rồi, thật là! Nhưng chàng không hề hối hận vì câu nói đó:

-Đúng! Ngay từ lần gặp đầu ta cũng đã thích nàng!

Chàng nói, vẻ mặt tuy không thay đổi gì nhưng sao hai tai lại nóng quá. Phía trước mặt, người con gái nghe thấy câu trả lời, lòng đầy thỏa mãn, cười tươi như hoa.

-Thật tốt quá! Chàng cũng thích ta!

Bạn đang đọc DẠ sáng tác bởi MạcSơnSơn001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcSơnSơn001
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.