Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp Đặt (2)

Tiểu thuyết gốc · 970 chữ

Từ ngoài cửa, Bạch Sơn Sơn chậm rãi bước vào. Trên mặt nàng, nét vui tươi không còn nữa, thay và đó là một sự trầm ngâm, suy nghĩ. Đến chính b nàng cũng không biết tại sao bản thân lại bị như vậy. Bước mấy bước lên lầu, nàng liền thấy ngồi phía trước mặt nàng là a bà. A bà vừa ngồi nhâm nhi tách trà hương sen, vừa đọc sách, thấy có tiếng động liền không thèm ngước lên, trầm giọng vờ chỉ trích:

- Sao? giờ này mới biết trở về? Hai con cũng giỏi thật, dám trốn việc đi chơi! Ta có nên phạt hay không?

- A bà con biết lỗi rồi! lần sau sẽ không thế nữa, nhưng Liên tỷ cũng đã hát xong, bọn con chỉ chơi tí thôi mà!( phụng phịu), trong quán khách vẫn còn rất đông mà!

- Con còn dám nói, con có biết sau khi hai đứa đi, khách nhân rất không vừa ý không hả!

- Con biết lỗi rồi mà!

Sau một hồi nịnh nọt của nàng, A bà mới ngẩng đầu nhìn:

-Bạch Liên đâu? không phải hai đứa đi cùng nhau ư?

-Con cũng không biết tỷ ấy đâu nữa, đi cùng nhau một hồi thì lạc mất... tìm không thấy tỷ nên con về trước rồi!

Nàng ngừng lại rồi mới trả lời, gương mặt có phần không thoải mái,đôi mi rũ xuống như có tâm sự. Phải nói rằng chưa bao giờ a bà nhìn thấy nàng như vậy, ngày ngày đều là vẻ vui tươi, yêu đời, nay nàng có biểu hiện kia trông thật không quen. A bà hỏi:

-Sao? đi chơi vẫn chưa đủ? sao lại làm mặt như vậy?

-Con cũng không biết nữa a bà! con cũng không biết con hôm nay bị làm sao.

Rồi nàng thuật lại tất cả sự việc nàng đã gặp trong ngày hôm nay cho a bà nghe. Từ cái lúc gặp người kia cho đến khi người kia đỡ được a tỷ, nàng tránh kể chuyện đi hội tối nay bởi nàng không muốn a bà biết nàng không tìm thấy tỷ ban nãy nói kia là giả dối. Nàng lo lắng hỏi a bà, có phải mình bị bệnh không, tại sao mỗi lần gặp nam nhân kia, trái tim nàng lại đập mạnh, khi nam nhân kia lo lắng cho a tỷ thì nó lại nhói lên đến mức khó thở, liền không muốn gặp hai người kia nữa. A bà nghe xong, nở nụ cười to.

-HA HA HA, cười chết ta rồi!!!

-A bà sao vậy, sao tự nhiên lại cười lớn vậy?

-Con không biết những cảm giác ban nãy là gì ư?... Đó là con đã thích người đó rồi!

-Thích?... là sao? Nó giống cảm giác như con thích a tỷ với thích người?

-Không! Nó khác! nó kiểu như khi không gặp người kia thì sẽ thấy nhớ, khi thấy người kia bên người khác thì sẽ thấy đau, sẽ làm mọi thứ để người đó chú ý đến mình! con hiểu chưa?

-Chắc con hiểu rồi!(suy nghĩ)

-Vậy con định tính sao? theo lời con kể, có lẽ Bạch Liên cũng thích tên nam nhân đó rồi!

-Con cũng không biết nữa, con không muốn làm a tỷ buồn, a tỷ luôn chăm lo cho con, luôn quan tâm con. Nay tỷ ấy tìm được ý trung nhân của mình, hai người đẹp vừa hợp đôi như vậy, con đi cạnh chắc sẽ cản trở họ mất. Con không biết phải làm sao nữa, hiện giờ con rất rối, a bà người thấy sao?

-Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi! Có cưỡng ép thế nào thì cũng không được!

A bà cười hiền hậu, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc đứa nhỏ đang ngồi cạnh. Sơn Sơn ngồi dưới, hai tay khoanh lại chống lên gối a bà, mặt áp vào tay và nhìn vào hư không. Nàng thấy bây giờ trong đầu nàng rất loạn, có thật là nàng thích hắn không? Đây mới chỉ là lần đầu hai người gặp nhau thôi mà, sao lại đã có những cái tình cảm phức tạp vậy rồi, thật là muốn vứt bỏ hết đi.

Bên ngoài cửa Tranh Bạch Liên vừa được Dương Tần đưa về bình an cũng đã kịp thời nghe được tất cả câu chuyện. Nàng như đứng chôn chân ở đó, động cũng không dám động, thở mạnh cũng không dám thở. Dưới lầu tiếng ồn của khách nhân vẫn còn nhưng người có thưa hơn ban nãy bởi sắp đến giờ quán đóng cửa rồi, nhưng phía trên lầu tất cả âm thanh như không lọt vào được, cảm thấy im ắng đến lạ thường. Hai người ngồi trong cũng không ai nói với ai câu nào, a bà thì vẫn cứ vuốt nhẹ mái tóc của Sơn Sơn, còn nàng thì nhắm đôi mắt lại từ từ nghĩ ngợi, bên ngoài Tranh Bạch Liên đứng lại một lúc rồi bắt đầu cất bước trở về phòng. Sơn Sơn suy nghĩ một hồi cũng không thông liền đứng dậy, chào a bà một tiếng xong cũng bước đi. Nàng về phòng thì thấy a tỷ đang nằm ngủ. Cũng không dám nói, dám hỏi gì vì sợ tỷ thức giấc. Nàng thay qua trang phục, gỡ tóc, rửa qua mặt rồi cũng trèo lên giường nằm ngủ. Nàng vừa nằm xuống được vài phút sau là đã ngủ được rồi, thật dễ dàng, nhưng nàng không biết người nằm cạnh nàng kia khi thấy nàng nhắm mắt liền chậm rãi mở mắt ra nhìn. Một ánh mắt nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có tia lạnh lẽo và suy tính bên trong.

Bạn đang đọc DẠ sáng tác bởi MạcSơnSơn001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcSơnSơn001
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.