Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sử Ý và Long Lực

Tiểu thuyết gốc · 1788 chữ

Phập!

Lam Bảo đã nắm được cổ tay của thằng đánh lén, chân trái sút mạnh xuống:

"Ranh con!"

Bốp!

Rầm!

"Hự!" Hoàng Luyện bị Lam Bảo sút bay xuống trước mặt 3 người Bạc Minh đang ăn bỏng ngô và xem phim hành động.

Hoàng Luyện trong tích tắc suy nghĩ một chút rồi liền lao đến có ý định bắt Hồ Nghiên làm con tin...

"Mê Hoặc Cực Linh Thuật!"

Hồ Nghiên dùng lực phất tay một cái khiến hắn mơ mơ hồ hồ...

"Bạch Hổ Kim Cổ Quyền!"

"Chuyển Thuỷ Tan Linh Quyền!"

Bốp!

Răng rắc...

Cả cơ thể Hoàng Luyện ngay lặp tức đóng băng rồi nứt ra tan thành trăm mảnh.

...

Xoẹt... Keng keng!

Vô Hạn liên tục xuất ra hai đường kiếm khiến Lam Bảo cũng không đỡ được nhưng tránh được.

"Nhanh đấy!"

Vụt...

Bốp!

"Hự..." Lam Bảo bị Vô Hạn cho một cước thần tốc bay thẳng xuống mặt đất.

Rầm!!

"Ha... Haha, thiệt tình ngươi muốn lấy mạng ta đến vậy sao?" Lam Bảo ôm bụng đứng dậy lau máu trên miệng mà phủi phủi tay cười nhạt.

"Không nói nhiều... Đỡ đi!" Vô Hạn cười gằn, Vô Định Kiếm chĩa thẳng nhắm vào trán Lam Bảo.

Phập!

...

Con ngươi của Vô Hạn ngay lặp tức co rụt lại, còn ánh mắt của Lam Bảo thì trở nên lạnh lẽo...

"Thất Linh Hư Quyền!"

Một quyền hội tụ Bạch Kim Đế Lôi, Tuyệt Sắc Hồng Hoả, Sinh Mệnh Lục Thuỷ, Tiên Dực Thánh Phong, Thiên Nhật Ánh Quang, Sát Kim Cương và Hàn Long Băng Lam hoà hợp lại với nhau tạo nên một loại lực lượng hỗn hợp cực mạnh!

ẦM!!!

Lam Bảo đấm trúng phần ngực của Vô Hạn, áo giáp bên trong của Vô Hạn bị tan thành tỷ mảnh, xương sườn hắn rạn nứt rồi gãy đôi.

Vèo...

Rầm! Rầm! Rầm!...

"Phụt... Chết thật!" Vô Hạn bị Lam Bảo đánh thổ huyết bay xuyên vài toà nhà cao lớn mà buộc giọng chửi thề.

Tay phải của Lam Bảo do chịu áp lực quá lớn nên run lên cầm cập, các cơ đau nhức khiến hắn phải quỳ một chân, tay phải hắn thả lỏng xuống, tay trái hắn ôm lấy tay phải.

"Hộc... Hộc... Đau quá, áp lực mạnh... Quá...!" Lam Bảo thở dốc đau đớn hơi hấp hối, Sinh Mệnh Lục Thuỷ bắt đầu toả ra để chữa thương.

"Chắc để ra một đòn đấy thì ngươi trả giá khá cao nhỉ?" Vô Hạn bất ngờ vô thanh vô tức đứng đối diện Lam Bảo cách hắn 15 mét cười nhạt hỏi.

Lam Bảo cắn răng không đáp, thấy thế Vô Hạn liền lao đến với tốc độ cực nhanh tiếp cận hắn ra đòn.

BINH!

"Hự!" Lam Bảo bị Vô Hạn đấm cho một quyền thổ huyết bay đi như viên đạn mà liên tục hộc máu.

RẦM... RẦM!

Hắn bị đấm bay sập hai toà nhà, ba người Bạc Minh liền đứng dậy vì cả 3 cũng biết mình nên làm gì rồi.

Vô số quân lính tiếp viện của Hắc Phượng Thánh Địa đã đến bao vây xung quanh, chờ thời cơ tiến công.

...

"Bạch Hổ Kim Cổ Quyền!"

"Chuyển Thuỷ Tan Linh Quyền!"

"Hồ Thiên Cửu Vĩ Ảnh!"

Bạc Minh tung ra những đòn quyền như mãnh thú...

Dương Ưng đứng thế quyền uyển chuyển như nước chảy...

Hồ Nghiên sau lưng xuất hiện hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ với hai con ngươi mắt màu hồng mê hoặc...

Cả ba liền lao lên nhắm những đòn tấn công này vào Vô Hạn...

"Vô Định Giải!" Vô Hạn rút Vô Định Kiếm hoá giải tất cả các đòn đánh rồi phản công:

"Vô Thiên Trảm Thánh Thuật!"

XOẸT!

Một đường kiếm quét ngang thiên địa chém thẳng xuống ba người...

"Không Gian Thiên Vị..."

Đường kiếm gần chạm đất thì khựng lại rồi hoá thành hư vô, tất cả nhìn sang thì thấy Lam Bảo giơ bàn tay phải ra trước mặt, gương mặt hắn hơi tái nhợt, khoé miệng rỉ máu. Sau lưng hắn dần hiện một đôi cánh màu trắng to lớn như cánh của Tiên Tộc trong truyền thuyết.

Vô Hạn ánh mắt có chút bất ngờ, hắn hứng thú nói:

"Ngươi làm ta dần cảm thấy thú vị rồi đấy!"

"Vậy sao?" Lam Bảo thong dong đáp.

Vô Hạn không đáp, hai tay hắn cầm chặt Vô Định Kiếm giơ lên cao.

"Vô Lượng Tiên Trảm!" Nói xong hắn chém mạnh xuống hướng Lam Bảo.

Mái tóc ngắn của Lam Bảo dần chuyển sang màu bạch kim, ánh mắt vẫn giữ nguyên hai màu hoàng hắc kim, hai cái khuyên tai của hắn rung lên một chút.

"Linh Lực Sử Ý!"

Vài trăm thanh kiếm bất chợt được tạo từ những kim loại từ những ngôi nhà đổ nát xung quanh, tất cả đều nhắm vào Vô Hạn theo ý niệm của Lam Bảo.

"Sử Ý? Dù ngươi có sử dụng Sử Ý mạnh mẽ đến mấy cũng không thắng được ta đâu!" Vô Hạn kiêu ngạo nói lớn.

*Linh Lực Sử Ý có thể người lĩnh ngộ thao túng vào điều khiển những vật có chứa các hạt nguyên tử linh lực trong phạm vi nhất định.

"Ra một góc xem tiếp đi!" Bạc Minh rủ.

"Ừ!" Dương Ưng và Hồ Nghiên tránh xa hiện trường để trốn và hồi phục linh lực, khi cần tiếp viện sẽ lao ra.

Không phải vì cả 3 hèn nhát, mà vì đánh với 1 thế lực cực mạnh như này thì cần phải liên tục hồi sức và cẩn thận từng li từng tí mới có thể tăng tỷ lệ chiến thắng dù biết nó là không thể.

...

"Vạn Kiếm Ý!!!"

Vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt vụt...

Lam Bảo theo ý niệm của hắn, vô số thanh kiếm lao đến Vô Hạn...

Xèo xèo...

Vô Lượng Tiên Trảm chém xuống, rất nhiều những thanh kiếm có Sử Ý Linh Lực của Lam Bảo tiêu tán và bốc hơi nhanh chóng.

"Chết thật, mình hiện tại yếu hơn tên này!" Lam Bảo cắn chặt răng mà trong đầu nghĩ, hắn không muốn thua một cách lãng xẹt như này, Sát Kim Kiếm lại được rút ra...

Choeng...

Ánh sáng mặt trăng chiếu xuống hai thân ảnh của Lam Bảo và Vô Hạn trong đống đổ nát của Thí Nghiệm Tháp khiến bọn hắn nhìn ảo mộng và ngầu lòi hơn bao giờ hết.

Lam Bảo bỗng nhiên cảm nhận thấy bắp tay của mình hơi nong nóng phát ra từ chỗ hình xăm Long Tộc, nó đang phát ra một loại lực lượng nào đó màu trắng nhưng phủ bên ngoài là các đa màu sắc mờ ảo lúc ẩn lúc hiện đang ôn hòa lại với nhau.

"Đây rồi... Chính là Bá Long Lực!" Vy Phương Nhi nhếch môi lẩm bẩm.

"Loại lực lượng này... Cực mạnh, chẳng phải là Bá Long Lực theo lời sư phụ nói sao?" Lam Bảo giơ cánh tay phải đang tự hồi phục và phát ra loại Long Lực thì kinh nghi lẩm bẩm.

XOẸT!

Vô Lượng Tiên Trảm đã quét sạch những thanh kiếm Sử Ý, nhìn thấy đang dần chém tới Lam Bảo thì Vô Hạn nhếch mép cười nhạt.

"Bá Long Hư Quyền!!!" Lam Bảo hét lớn, tay phải tụ 1 nửa lượng Bá Long Lực vừa phát ra mà tung quyền.

ẦM!!

Hòn đảo nơi Hắc Phượng Thánh Địa thậm chí gần cả Địa Việt Tinh Cầu bỗng nhiên lắc lư một hồi khiến vô số cường giả âm thầm khiếp sợ.

...

Ánh mắt Vô Hạn ánh mắt mở lớn nhưng chỉ kịp né Bá Long Hư Quyền mạnh mẽ...

"PHỤT...!" Vô Hạn thổ huyết cực nhiều mà quỳ xuống, Bá Long lực đã đốt gần sạch linh lực của hắn.

"Thiết Sam Quyền - Nhị Dương Chỉ!"

Ánh mắt Vô Hạn ngay lặp tức khiếp sợ tột độ, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Không thể nào... Không thể như vậy được! Hắn rõ ràng phải bị chém chết mà!!!"

Lam Bảo hai tay hai đòn, Thiết Sam Quyền và Nhất Dương Chỉ oanh tạc vào người Vô Hạn...

Phập... Ầm!

"Phụt... Chết tiệt!" Vô Hạn bị Nhất Dương Chỉ chọc vào người cùng với Thiết Sam Quyền đấm vào mặt thì thổ huyết bay đi.

Khỏi bụi tản đi để lộ cơ thể Lam Bảo đang khoác chiếc ào choàng trắng, tay phải của hắn dần ẩn đi Bá Long Lực màu trắng phủ các loại màu sắc hư ảo.

"Đứng im!"

Lúc này Hắc Phượng Thánh Địa đã xuất thêm 1 vạn quân bao vây quanh đống đổ nát của Thí Nghiệm Tháp.

Vụt!

Bạc Minh cùng Dương Ưng và Hồ Nghiên xuất chiến, cả ba người bay lên sát cánh cùng Lam Bảo.

"Chỉ 1 vạn lính thôi sao? Còn chưa đủ gãi ngứa ta!" Lam Bảo nhìn xung quanh mà nói lớn.

"Ngươi đừng có mà kiêu ngạo, ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi sẽ không sống được lâu đâu!" Vô Hạn từ đống đổ nát với khoé miệng chảy máu bay đến cố gượng nói.

"Nguỵ quân tử." Hồ Nghiên nói nhỏ.

"Không nói nhiều, Lên hết đi!" Bạc Minh rút cự kiếm ra sẵn sàng ứng chiến hét to.

"Được lắm, lên hết đi!" Tướng lĩnh thống 1 vạn quân này là Thượng Cửu Phượng - Hạng 5 Thiên Tài của Hắc Phượng Thánh Địa, nàng đang mặc một bộ giáp màu đỏ lửa mà rút Thiên Bảo Cao Cấp - Hoả Loạn Kiếm đang cháy rực ở phần lưỡi kiếm chỉ vào bốn người Lam Bảo thánh thót nói lớn.

"SÁT... Sát... Sát...!" Cả một nghìn quân rút súng loại kiểu súng tiểu liên giơ lên bắn liên hồi, số còn lại cầm vũ khí lao lên với sát khí và chiến khí muốn hóa thành thực chất.

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm...

"Vũ khí loại này cũng rất hay, ăn vài quả này đi!" Lam Bảo cười gằn, hai tay hắn lấy ra đống kim loại rồi nhanh nhảu lắp ghép tạo thành quả lựu đạn, hắn ném mạnh ra xung quanh 10 quả vừa mới ghép.

Đám lính nhìn cảnh này vẫn chưa hiểu cái gì, tiếp tục bắn và công...

Oành Oành Oành Oành Oành Oành...

Vụ nổ của mấy quả lựu đạn kéo theo hơn trăm tên lính xuống dưới.

"Lùi lại!" Thượng Cửu Phượng ngưng trọng ra hiệu.

"Có chuyện gì sao?" Vô Hạn nhíu mày hỏi.

Thượng Cửu Phượng không đáp, nàng vẫn nghiêm túc nhìn vào trong đám khói của vụ nổ lựu đạn...

Vụt.

"Chào người đẹp..."

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.