Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Khí - Vương Hắc

Tiểu thuyết gốc · 1765 chữ

"Chào người đẹp..."

Thượng Cửu Phượng giật nảy mình quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên cực kỳ anh tuấn cắt tóc ngắn khác hẳn những nam nhân để tóc dài.

"Chết!" Thượng Cửu Phượng nâng Hoả Loạn Kiếm chém một nhát vào người thanh niên.

Lam Bảo theo phản nghiêng người tránh né...

Xoẹt.

Vô Hạn lao lên cầm Vô Định Kiếm chém Lam Bảo.

Keng!

Lam Bảo rút Sát Kim Kiếm ra đỡ đòn, Thượng Cửu Phượng được thế chém Hoả Loạn Kiếm vào người hắn.

"Nguyên Tử Thức!"

Xoẹt...

"Hự!" Thượng Cửu Phượng nhanh chóng lùi lại, áo giáp Thiên Bảo Cao Cấp đang dần nứt vỡ.

Hàng vạn quân liền xả súng vào Lam Bảo khiến hắn phải tạo linh lực phòng ngự làm chậm tiến công của hắn.

Bá Long Lực cũng là 1 loại lực lượng thức tỉnh của hắn nhưng không vô hạn mà chỉ có thể hấp thu linh hoặc tiên khí hồi phục dần dần khi dùng hết:

Bùm bùm bùm bùm...

Vụt...

Ầm Ầm Ầm!

Nhân thời cơ Lam Bảo đang phòng ngự, Vô Hạn lao đến với tốc độ khủng khiếp đấm trọng thương Bạc Minh, Dương Ưng và Hồ Nghiên.

"Phụt...!"

"Hự!"

"Hộc!"

Cả ba liền thổ huyết bay ra xa.

...

"NGƯƠI DÁM!!!" Lam Bảo tức giận hét to, hai tên kia bị đánh thì hắn đếch quan tâm nhưng nữ nhân của hắn bị đánh thì không thể tha thứ.

Hắn hạ xuống đất để giữ thăng bằng rồi vận lực mạnh nhất có thể.

"Thánh Đế Nộ Sát Biến - Nộ Cực Hạn!"

Nộ đạt đến cực hạn khiến cho những người trong bán kính 1 vạn dặm xung quanh hắn cảm nhận nguồn uy áp không rõ từ đâu đang áp chế tất cả, rất khó chống lại.

...

"Nguồn uy áp này đến từ đâu?" Hắc Phượng Thánh Chủ hé môi lẩm bẩm trong khi đang ngồi chống khuỷu tay trên chiếc ngai vàng.

"Uy áp này đến từ nơi mà Vô Định Kiếm Thánh và Cửu Hoả Linh Nữ đang tham chiến!" Đại Trưởng Lão hớt ha hớt hải chạy vào nhanh chóng báo cáo.

"Đó là ai?"

"Là Ẩn Diện Bạch Quỷ nhưng lần này lộ diện rồi thưa Thánh Chủ!" Đại Trưởng Lão đáp rồi đưa một thứ như máy chụp ảnh đưa cho Thánh Chủ.

Nàng cầm lấy rồi xem hình, bên trong là một thanh niên với gương mặt anh tuấn khỏi phải bàn cùng với khí chất cuốn hút kinh hồn, hắn có đôi mắt màu hoàng hắc kim cùng với hai cái khuyên tai màu tương tự, mái tóc cắt ngắn đang bồng bềnh trong gió với một màu bạch kim.

Xung quanh thân hắn như đang có lôi đình chớp động, hoả diễm kinh người, băng lạnh thấu xương cùng thuỷ lực mát lạnh, phong lực sắc bén, quang minh ấm áp và kim lực cứng cáp.

Thánh Chủ sắc mặt ung dung ra lệnh:

"Cử Hắc Nhị và Đại Viêm Hùng đi... À mà thêm Võ Khí - Vương Hắc nữa thì mới chắc trấn áp được hắn!"

"Rõ!"

...

7 loại linh lực đang thét gào xung quanh Lam Bảo, ánh mắt hắn bình tĩnh lạ thường, bàn tay phải nâng lên...

"Lực Thiên Chưởng!" Hắn tụ chưởng bắn về phía Vô Hạn trong 1 tích tắc.

Vô Hạn cảm thấy lạnh sống lưng, hiện tại cơ thể hắn còn đang trọng thương, linh lực sắp cạn nhưng không còn lựa chọn nào khác mà liền né tránh.

Vụt!

"Thất Linh Hư Quyền!"

Lam Bảo bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn ngay khi hắn vừa né, 1 đấm cực mạnh tung thẳng vào mỏ hắn.

ẦM!

"Phụtttt... Bà mẹ mày chơi hack!" Vô Hạn liền thổ huyết nhưng không bay đi liền ngã ra hấp hối không đứng dậy được.

Những hành động chớp nhoáng này của Lam Bảo thực chất chỉ diễn ra trong 1 giây, Thượng Cửu Phượng cũng bị hắn đánh ngất ngay tức khắc.

"Viêm Nham Quyền!" 1 âm thanh bất ngờ vang lên.

Phừng phực!

Bộp!

Lam Bảo quay mặt lại cầm chặt vào cổ tay của Đại Viêm Hùng khi hắn vừa đánh lén, Lam Bảo xoay người ra đằng sau nhưng hai vẫn cầm chặt cổ tay Đại Viêm Hùng.

Lam Bảo giơ hai tay qua đầu và ngay lặp tức kéo với một lực cực mạnh ra đằng trước...

Rộp rộp... Bụp!

"AAAAAAAAAAA...!" Đại Viêm Hùng từ đằng sau bị kéo bay ra trước mặt Lam Bảo thì hét lên thảm thiết đầy đau đớn.

Tay hắn đã bị gãy.

Khi hắn vẫn chưa ngã xuống đất thì Lam Bảo tung thêm một cước cực mạnh vào người hắn...

ẦM!

"Hự... Phụt...!"

Đại Viêm Hùng bị đá bay 50 mét, xương cốt gãy gần hết, lục phủ ngũ tạng bị thương nghiêm trọng, hắn bị hạ đo ván trong vòng 2 giây!

"Hắc La Cước!" Hắc Nhị tung một cước nhắm vào đầu Lam Bảo.

Lam Bảo ánh mắt lấp lóe, hắn cảm nhận được nguy hiểm thì nhanh chóng điều động số Bá Long Lực ít ỏi còn lại để phòng thủ.

BỐP... Ầm!

Lam Bảo bị bay đá xuyên qua chục toà nhà, đến toà thứ 69 thì hắn chống tay xuống đất dừng lại, tay còn lại đang ôm lấy Hồ Nghiên khiến nàng thẹn thùng nói:

"Này... Đây đâu phải lúc..."

"Vào Linh Nhất Ngọc!" Lam Bảo ngay lặp tức đưa nàng vào Linh Nhất Ngọc để bảo vệ và dưỡng sức, hai thằng kia thì hắn đếch quan tâm vì mỗi đứa có 1 thẻ Hồi Sinh Lệnh Cấp Trung.

Hồi Sinh Lệnh ít ỏi cực kỳ, có tác dụng hồi sinh 1 lần nên cực kỳ quý giá. Cách làm cũng rất khó, nếu có đủ nguyên liệu chế tạo thì tỷ lệ thất bại sẽ là 99%!

Lam Bảo đã dùng hết Bá Long Lực và chỉ để lại một tia để chờ thời cơ đào tẩu.

"Đỡ được một chiêu của ta mà vẫn sống được? Hay lắm nhóc con, giờ thì chết đi!" Hắc Nhị ngay lặp tức xuất hiện bên cạnh Lam Bảo cười gằn, khí thế Kiếp Tinh Sơ Kỳ toả ra.

"Khoan đã, hắn chỉ được bắt sống." Vương Hắc bay tới nhắc nhở.

Lam Bảo nhìn qua thì giật mình, đây không phải Vương Hắc của Thanh Ưng Đoàn trước kia sao? Sao hắn lại ở đây?

Vương Hắc cũng không bận tâm gì đến Lam Bảo, không phải do hắn quên mà là Lam Bảo thay đổi quá nhiều.

"Ha ha, muốn bắt sống ta dễ lắm sao?" Lam Bảo đứng dậy phủi phủi y phục cười nhạt đáp

"Ngông cuồng quá nhể? U La Chưởng!" Hắc Nhị tung chưởng về phía Lam Bảo.

"Lực Thiên Chưởng!!"

...

Lam Anh Thư lúc này đang dạo chơi ở Bạch Băng Đại Lục, nàng bước đi trong Băng Thanh Thành ở trung tâm Băng Thanh Đế Quốc, khí chất thu liễm cực hạn.

Nàng đang đeo khăn lụa màu lam nhạt và y phục màu cùng màu khiến nàng trở nên ưu nhã dễ chịu.

Đi quanh đường thì có rất nhiều nam nhân chú ý, thậm chí có tên còn có ý định với nàng, nàng tuy đeo khăn nhưng chẳng thể che được hết gương mặt cực kỳ xinh đẹp tuyệt phẩm.

"Cô nương có thể cho ta làm quen được không?" Một tên công tử bột dâm dê nhìn khắp cơ thể nàng chạy đến lên tiếng.

"Không có hứng thú, mời vị công tử này về cho!" Lam Anh Thư nhẹ nhàng đáp rồi bước đi tiếp.

Tên công tử bột này định đi theo nhưng gặp Hoàng Đế của Băng Thanh Đế Quốc - Băng Thịnh cùng với hộ vệ đang đi xe ngựa qua thì lặp tức cung kính quỳ xuống.

Băng Thịnh nhìn ngắm xung quanh thì vô tình nhìn thấy Lam Anh Thư với khuôn mặt lộ ra không gì sánh bằng khiến hắn say mê, có ý định kết làm vợ chồng liền gọi người dừng xe mà đi xuống.

Ngay lặp tức dân chúng ven đường quỳ xuống, sắc mặt cung kính cực kỳ.

Băng Thịnh thấy Lam Anh Thư không quỳ trước mình thì bước đến nói với giọng bề trên:

"Sao nàng dám không quỳ xuống trước mặt trẫm!"

"Vậy ngài có gì hơn ta mà bắt ta quỳ xuống?"

"Hỗn xược, trẫm là trẫm nhìn trúng nàng. Nàng theo ta về Hoàng Cung, ta sẽ phong cho nàng làm quý phi, thậm chí là Hoàng Hậu, chỉ cần nàng theo trẫm!" Băng Thịnh nói với giọng đầy chiếm hữu, Đế Quốc này do hắn cai trị nên chỉ cần trong phạm vi lãnh thổ là của hắn.

"Ta không có hứng thú, mong ngài về cho!" Lam Anh Thư trong mắt hiện 1 tia khinh bỉ nhưng nhanh chóng ẩn giấu đi rồi quay đi, nàng giả vờ để lộ tu vi là Phi Thân Viên Mãn.

Cảm nhận nàng là Phi Thân Viên Mãn thì Băng Thịnh nói nhỏ với đám hộ vệ tu vi Hoá Hư Trung Kỳ:

"Bắt nàng về cho ta!" Nói xong hắn bắt đầu mơ tưởng viễn cảnh thành thân với người mà hắn đánh giá là xinh đẹp nhất tinh cầu.

Cả đám hộ vệ gồm 8 ngươi vây chạy đến vây quanh Lam Anh Thư, còn Băng Thịnh thì đã ra lệnh cho đám lính xua đuổi dân chúng đi khá lâu rồi.

Đám hộ vệ đang bao vây Lam Anh Thư đang mặc một loại áo màu trắng của tuyết uy nghiêm, một tên đi đến cầm lấy cổ tay mềm mịn của nàng.

"Trời ơi, mềm quá, sướng chết ta mất!" Tên đang cầm cổ tay Lam Anh Thư thì trong lòng sướng khoái.

"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì ta?" Lam Anh Thư giả vờ hoảng sợ run run nói.

"Đừng lo, ta chỉ muôn nàng theo ta về Hoàng Cung thôi!" Băng Thịnh cao cao tại thượng đi đến.

Xoẹt!

"Aaaaa...!" Tên lính đang cẩm cổ tay Lam Anh Thư bỗng nhiên đau đớn hét toáng lên.

Băng Thịnh bất ngờ nhìn qua thì thấy 1 thanh niên mặc áo choàng màu vàng có viền kẻ màu bạch kim trùm đầu lộ ra khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, tay hắn cầm Hoàng Vương Kiếm đang nhuốm máu của tên hộ vệ ban nãy.

"Phó Cung... À không, Đại Tiểu Thư, người không sao chứ?"

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.