Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Định Kiếm Thánh

Tiểu thuyết gốc · 1831 chữ

Lam Bảo tỉnh dậy sau giấc mơ kỳ lạ, hắn cảm thấy phần đầu hơi đau nhức, xung quanh là Hồ Nghiên, Bạc Minh và Dương Ưng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

"Ta biết ta đẹp trai rồi!" Lam Bảo xua tay tùy ý nói.

"Đẹp bà nội mày!" Dương Ưng lẩm bẩm.

"À mà khoan, ta nằm đây bao lâu rồi?" Lam Bảo lại hỏi.

"4 canh giờ!" Bạc Minh nhàn nhạt đáp.

Lam Bảo gật nhẹ đầu, ánh mắt sáng dần hiện Trí Lực mà nói:

"Bắt đầu đi."

...

Tổng bộ Hắc Phượng Thánh Địa.

Nơi này có thiết kế gần giống nhà trắng nhưng lại màu đen, to hơn và đặc biệt có một bức tượng Hắc Phượng Hoàng được đặt trên đỉnh toà nhà khiến nó ngầu hơn.

Nhưng phần tổng bộ này chỉ là phụ.

"Thưa Thánh Chủ, chúng ta đã bắt được Tứ Đại Thiên Kiêu!" Có một người quỳ trước một cái ngai vàng lên tiếng, người này không ai khác chính là Đại Viêm Hùng.

Xung quanh là các trưởng lão của Hắc Phượng Thánh Địa, bên trên ngai vàng là một người phụ nữ với cơ thể thành thục mê người đang toả ra khí chất uy nghiêm đang mặc hắc bào và đeo khăn lụa che mặt. Nhưng đằng sau chiếc khăn lụa đó là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, hai chân nàng vắt chéo qua nhau, âm thanh mê hoặc khiến người khác phải điên đảo cất lên:

"Làm tốt lắm... Nguyệt Dạ, đưa hắn đi nhận thưởng!"

"Rõ thưa mẫu thân!" Nguyệt Dạ Thánh Nữ từ phía sau cúi đầu kính cẩn.

Phó Thánh Chủ lúc này cũng là một nữ nhân tầm 25 tuổi từ đằng sau Thánh Chủ đi lên ra lệnh:

"Chuẩn bị bắt tay vào nghiên cứu để chúng ta thống trị Địa Việt Tinh bằng thực lực tuyệt đối!"

"Hắc Phượng Thánh Địa muôn năm, Thánh Chủ vạn tuế, vạn vạn tuế!" Cửu Đại Trưởng Lão thành kính cúi đầu chào rồi rời đi, trong ánh mắt hiện lên vẻ thích thú hài lòng.

...

Thí Nghiệm Tháp - Tầng Hầm.

Lam Bảo sau khi để ý thì cảm thấy mái tóc dài hơi bất lợi, hắn liền nảy ra ý tưởng rồi rút hai thanh kiếm mà đi vào 1 góc tối cắt bớt đi.

"Oa... Ngươi cắt tóc kiểu này nhìn đập chai quá, rất hợp!" Hồ Nghiên sau một lúc thấy Lam Bảo đi vào nhà wc rồi đi ra thì phải buộc miệng khen ngợi, đến cả Bạc Minh và Dương Ưng còn tò mò vì sao thằng này cắt tóc đi lại đập chai thế?

Hắn lúc này thò nhẹ đầu ra ngoài, bắt gặp một tên lính cách khoảng 15cm.

"Âu shiet, hiê guy gâu ơ ghen." Lam Bảo buộc miệng nói.

Cả hai đứng hình mất 5 giây nhìn mặt nhau, cuối cùng tên lính hét lớn:

"Báo động... Có kẻ đã thoát ra, báo động!"

"Đệt!"

Bốp!

Lam Bảo chửi thề rồi vả vỡ mồm tên lính khiến tên này câm ngay lặp tức, xung quanh bụi bay lên che mất tầm nhìn của hắn.

Lộp bộp lộp bộp...

Tiếng chân của rất nhiều tên lính khác chạy đến, cả đám giơ súng ra, loại súng này giống như khẩu M4A1 của Trái Đất.

Khó bụi dần tản đi, xuất hiện lại là một cô gái cực phẩm xinh đẹp, có thể nói là đẹp nhất tinh cầu này đang ngồi khom người dưới đất, y phục hơi rách nát.

Nếu để Lam Anh Thư ở đây chắc nàng sẽ tức đến mức phun máu, vì gương mặt kia là của nàng.

Cả đám lính gồm 10 người ánh mắt bị hút vào gương mặt kia, nước miếng chảy ra.

"Hừ, Nguyên Tử Thức!" Cô gái ngay lặp tức rút Sát Kim Kiếm ra một nhát khiến cả 10 tên thành vạn mảnh.

Lam Bảo cởi bỏ Hoá Nhân Thiên Mặt Nạ, cơ thể trở về như cũ, ánh mắt thích thú nhìn loại bảo vật này.

Còn Bạc Minh, Dương Ưng và Hồ Nghiên ánh mắt cạn lời nhìn cảnh tượng này. Giả gái giết địch, biến thái sao?

"Thôi đủ rồi, bọn lính này đều là Hoá Hư Kỳ cả đấy, theo ta ước tính cũng có vài triệu lính dư lày!" Lam Bảo phất tay xua tan ý nghĩ của mấy người.

"Ừm." Cả ba đi ra, xung quanh đường hầm này làm bằng gạch đá lạnh lẽo sâu dưới lòng đất.

Lam Bảo lấy ra áo choàng Thanh Mệnh Cung Chủ mà khoác vào để che giấu khí tức tránh bị phát hiện.

Khi đi qua các lồng giam, Lam Bảo ngó vào bên trong thì ở đó không phải con người thì cũng là con người biến dạng rất kinh dị, thậm chí còn có thai nhi lấy từ trong bụng những nữ nhân có bầu để nghiên cứu. Cho thấy việc thí nghiệm này làm rất nhiều người vô tội khổ sở và chết, cũng may hắn có thể tự giải được phong ấn chứ nếu không thì không biết thảm thế nào.

...

Lam Bảo cùng đồng bọn đi ra cuối hành lang, hắn lấy tay đẩy cái cửa sắt rồi từ từ bước lên cầu thang.

Bên trên dần hiện lên ánh sáng trắng, Lam Bảo ngó lên một chút thì phát hiện hơn 1 nghìn linh trang bị và vài chục tiến sĩ khác nhau đang làm gì đó.

"Muốn thoát ra khỏi đây thì chỉ cần dùng sức mạnh tuyệt đối!" Bạc Minh lên tiếng.

Lam Bảo ánh mắt lấp loé như nghĩ ra điều gì đó, hắn nhẹ nhàng cất bước lên trên, mái tóc đen tuyền nhẹ rung.

"Ai?" Một tên lính phát hiện ra Lam Bảo.

Xoẹt...

Ngay lặp tức rất nhiều lính chỉa súng vào hắn, trong đó có ba người tiến ra đằng trước đó là Diệu Khả Loan, Lê Hải Kha và Hoàng Luyện.

Cả ba nhìn thấy Lam Bảo hơi lạ, nghĩ một lúc thì giật mình thốt lên kinh dị:

"Là ngươi...?"

"Ừ, ngầu chưa?"

"Làm sao... Làm sao ngươi thoát ra được?!!" Diệu Khả Loan hét lên.

"Ngậm mồm chó của ngươi vào!" Lam Bảo lạnh lùng mắng lại.

Hoàng Luyện thấy thế thì liền nổi giận:

"Được lắm, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi... Bắn đi!"

Bùm bùm bùm bùm bùm bùm...

Vô số viên đạn bắn ra nhắm vào người Lam Bảo, hắn chỉ búng tay một cái khiến tất cả viên đạn khựng lại.

Tách.

Hắn lại búng cái nữa, tất cả những viên đạn quay ngược lại bắn vào đám lính.

Một cuộc thảm sát diễn ra, đó là khả năng thượng thừa của Không Gian Thiên Vị trong Thượng Hư Cửu Chiến Quyết.

"Hắn... Hắn thật sự mạnh như thế này sao?!!" Lê Hải Kha tuy từng xem Lam Bảo chiến qua Ghi Hình Ngọc nhưng chưa biết giới hạn của hắn là bao nhiêu?

Hiện tại chỉ còn hơn 100 lính sống sót, bọn hắn tuy rất sợ thằng du côn tóc ngắn này nhưng bị tra tấn còn đáng sợ hơn nên cả đám không dám chạy ra khỏi đây.

"Trung thành cơ à? Trung thành với cái bọn vô nhân đạo này cơ à?!!" Lam Bảo lạnh lùng quát, hai mắt từ ánh sao chuyển sang hoàng kim và hắc tuyền.

Hai tay hắn nắm lại, tay trái giơ hai ngón cái và trỏ lên thẳng lên trước mặt, hắn lẩm bẩm:

"Băng Vực!"

Rắc rắc...

Băng linh lực từ cơ thể hắn toả ra, Hàn Long Băng Lam đóng băng một nửa toà Thí Nghiệm Tháp cao 800 mét.

Tất cả những người ở đây đều ngay lặp tức đóng băng trừ ba người Bạc Minh.

Có vô số người dân đang di chuyển kinh dị pha lẫn kinh ngạc tiến lại gần xem xét, ánh mắt của bọn họ đầy kinh sợ.

Lam Bảo lại đưa hai ngón tay phải chắp lại với hai ngón tay trái để ra giữa ngực, lẩm bẩm:

"Nham Hoại!"

Phừng phực...

BÙM... ẦM... Ầm... Ầm...

1 dòng dung nham nóng chảy hoà với băng hàn xuất phát từ cơ thể Lam Bảo tạo ra một cú sốc nhiệt làm nổ cả toà Thí Nghiệm Tháp.

Hai loại linh thuật này chính là sư phụ của hắn Vy Phương Nhi truyền dạy đúng nghĩa.

Bạc Minh, Dương Ưng và Hồ Nghiên đi đến bên cạnh Lam Bảo, ngưng trọng nói:

"Ngươi mạnh thiệt, cho dù bọn ta có hợp sức lại lần nữa cũng chả thắng nổi!"

"Ừ!" Lam Bảo nhàn nhạt gật đầu, bây giờ đã là chiều tối, hắn biết cho dù chạy đi đâu thì ở đây vẫn là Hắc Phượng Thánh Địa, chỉ có chiến mới thoát được.

Phù chú cũng vô dụng.

"Thì ra là ngươi làm sập Thí Nghiệm Tháp? Vậy thì giao cái mạng!" Một thanh niên xuất hiện trên không, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, gương mặt anh tuấn tà dị với hai con ngươi ở mắt màu tro, thân hình cao hơn mét 8. Khí thế Hoá Hư Viên Mãn ầm ầm toả ra.

"Đó... Đó là Vô Hạn! Đệ Nhị thiên tài thế hệ này của Hắc Phượng Thánh Địa chúng ta!" Người dân xung quanh kinh hô.

"Nhưng thứ gì khiến Vô Hạn phải tới?"

"Chắc là thứ gì phải kinh khủng lắm!"

...

Lam Bảo phi thân bay lên không trung, áo choàng phấp phới, mái tóc ngắn nhẹ nhàng bay trong gió đêm.

Hắn nhìn quanh, nơi này nhìn từ trên cao xuống không khác gì 1 thành phố khổng lồ ngay trước mắt với vô số đèn điện nhiều không đếm xuể.

Người dân sau khi cảm nhận Lam Bảo chỉ tu vi Phi Thân Hậu Kỳ thì khinh bỉ nói:

"Tưởng gì, hắn tuy lạ đấy nhưng chỉ giỏi giả thần giả quỷ!"

...

"Nghe danh Ẩn Diện Bạch Quỷ - Lam Bảo đã lâu, nay mới được gặp mặt!" Vô Hạn cười bĩnh tĩnh chắp tay nhìn Lam Bảo

"Hừ, thằng này mình nhìn qua cảm thấy đéo ưa tý nào!" Lam Bảo thầm nghĩ, rồi đáp:

"Vậy các hạ có phải Vô Định Kiếm Thánh - Vô Hạn?"

"Chính xác!" Vô Hạn nói tiếp:

"Nhưng do ngươi làm nát toà Thí Nghiệm Tháp quan trọng nên để cái mạng lại!"

Vụt.

Nói xong, Vô Hạn rút kiếm lấy tốc độ cực nhanh tấn công Lam Bảo.

Lam Bảo cũng rút kiếm ra chém lại, nhát chém của Vô Hạn có thể khiến hắn không xác định chính xác ở hướng nào.

Nhưng hắn cũng là người chơi hệ kiếm thiết thực a...

Keng!

Hai thanh kiếm va chạm nhau, từ dưới hông Vô Hạn, một thanh kiếm khác xuất hiện, hắn rút ra rồi chém vào vùng bụng Lam Bảo...

Phập!

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.