Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Nữ Chết Trôi (phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 2916 chữ

Trời lúc này đã xâm xẩm tối, trừ cái gã lúc nào cũng bí bí ẩn ẩn mang tiên Quỷ Kiếm Thất kia đang ngồi thu lu một góc phòng kia thì hầu hết mọi người đều đang quây quần ở đầu tàu vừa hóng gió vừa chuẩn bị đồ ăn tối. Anh Sáu thì đang gò lưng tôm quạt bếp nướng mực, thằng béo thì lười nhác nằm ườn ra trên sàn tàu chẳng khác gì một đống thịt. Chỉ vắng chú Tư phải cầm lái với bác Cả kiệm lời lúc nào cũng ru rú trong khoang máy. Thằng Út bắt đầu giở cái giọng khàn khàn kể chuyện ma, ấy thế mà cái giọng của nó lại đến là hợp.

Số là trước khi thằng Út sang Nhật, mới chưa đến mười lăm tuổi thì nó đã bắt đầu chạy tàu rồi. Hồi đó nó theo học nghề chài lưới với một ông bác họ xa tên là bác Quân. Cả hai bác cháu đều là người ngoài Bắc nhưng lại vào trong Nam Kỳ chạy ghe, chủ yếu là chở đồ buôn lậu. Hồi đó cả người Pháp và triều đình đều làm kỹ lắm, nhưng trong lục tỉnh Nam Kỳ sông ngòi dày đặc làm sao có thể quản lý hết cho được. Công Việc của hai bác cháu nhà nó là nhận hàng từ phía bên Campuchia, rồi dọc theo dòng Mê Kông chạy ra biển Đông, sau đó lại vào cảng Sài Gòn bàn giao lại cho chủ hàng. Hàng lậu thì đủ các loại từ nha phiến cho đến rượu lậu thuốc lậu, thậm chí cả gạo lậu muối lậu. Nhưng hàng hóa là gì thì hai bác cháu nhà nó tuyệt đối không được biết. Trên tàu còn hai người nữa là anh Sang và anh Thuần, người miền trong. Thằng Út lúc đó gầy như con bọ róm, chỉ ở trên tàu lăng xăng phụ việc cơm nước giặt giũ, lúc nào rảnh thì bác Quân dạy nó lái tàu, dạy nó các công việc của người thuyền trưởng, ban đêm thi thoảng nó còn được trực tiếp cầm lái nữa. Con tàu tuy nhỏ nhưng chạy cũng khá tốt, thằng Út và anh Sang đặc biệt thân nhau, anh Sang còn nuôi một con chó đen đặt tên là Mực nữa.

Cái nghề đi sông đi biển có không ít những điều cấm kỵ, nhưng những chuyện kỳ quái thì còn nhiều gấp bội. Đặc biệt là những tuyến đường từ sông đổ ra biển như bác cháu nhà thằng Út. Gì chứ thời đó chạy tàu trên sông gặp xác chết trôi nhiều như cơm bữa. Nhìn thấy lần đầu thì thằng Út cũng bủn rủn hết chân tay chứ cỡ như anh Sang anh Thuần hay bác Quân thì có lần nó còn thấy ông anh Thuần đứng ở cuối tàu, một tay cầm sào đẩy xác chết trôi để cho nó khỏi cuốn vào bánh lái mà tay kia ông vẫn cầm bánh nướng ăn rau ráu. Mọi người cũng biết rồi đấy, xác người chết phân hủy thì nó thối cỡ như thế nào, xác chết trôi nó còn kinh khủng gấp mấy lần như thế, cái mùi hôi thối tanh nồng của tử thi cùng với cái mùi của xác chết trương người bình thường ngửi thấy lần đầu chắc cũng phải nôn thốc nôn tháo đến hàng tuần sau chưa chắc đã ăn được cơm. Thứ nữa là thời đó luật pháp cũng đâu có chặt chẽ, đi thuyền gặp người chết trôi nhiều như cơm bữa. Nào là đi tắm sông không may bị chết đuối, bị địa chủ đánh chết thì cũng vất xuống sông, thậm chí con chó con mèo chết người ta lười chôn cũng đem ném xuống sông nữa. Đối với những tàu chuyên chở hàng lậu như của bác Quân thế này, cho dù có gặp người chết cũng không hơi đâu mà vớt xác họ lên mà chôn cất cho được, cùng lắm chỉ thắp cho nén hương hay vất cho họ ít muối ít gạo mà thôi.

Trong dân gian xưa nay có lời đồn là ma chết trôi chẳng thể lên bờ, thế nên nó mới phải chờ người nào hợp tuổi hợp mệnh mà kéo xuống chết theo thì vong hồn nó mới có thể lên được. Mà tàu bè đi sông đi biển như thế này lại càng kỵ xác chết, thế nên tàu thuyền nào cũng phải chuẩn bị một cái sào thật dài, nếu thấy có xác chết thì phải đẩy cho ra thật xa, thứ nhất là để xác không bị cuốn vào chân vịt hay bánh lái, thứ hai là để cho xác chết không nhìn thấy tàu thuyền mà bám theo. Vì thế mà tàu thuyền ra khơi phải vẽ mắt ở phía trước cũng một phần là để cho ma quỷ thấy sợ mà tránh đường.

Hôm đó, bác Quân uống hơi nhiều nên vào trong khoang đi nghỉ trước, anh Sang và anh Thuần đang đánh bài ở phía sau, thằng Út bị hai ông anh lớn bắt nạt phải đi lái tàu. Tuy vậy thì thằng Út lại khoái lái tàu lắm vì bố nó cũng là một thuyền trưởng, năm xưa đi đánh cá xa khơi mà bỏ mạng, đi mãi không thấy quay về nữa. Nó quyết tâm phải trở thành một thuyền trưởng giỏi hơn bố nó.Với lại lái tàu đêm cũng yên tâm hơn vì không có những ghe nhỏ từ những khúc sông nhánh lao ra bất ngờ nữa. Vừa đi được một lúc bộng nghe "khực" một tiếng. Con tàu như mắc phải vật gì đó. Bác Quân lao vụt lên boong, hai anh Sáng và Thuần cũng vội nhao nhao chạy lên:

- Sao thế, sao thế

- Mắc phải đá ngầm à, hay mày ngủ gật thế

Thằng Út gân cổ cãi:

- Không, em thề là em không có ngủ mà

Bác Quân nhìn cả bọn, quát lớn

- Không cãi nhau nữa, thằng Sang lên mũi thuyền xem có va phải gì không, hai thằng kia đi kiểm tra chân vịt và bánh lái.

Thuần và thằng Út lúi húi xách đèn xuống đuôi tàu xem cho rõ. Sau một hồi soi đi soi lại, thằng Út thấy có cái gì đen đen ở phía sau, nó liền nói lớn

- Hình như bị cỏ hay rong rêu gì cuốn vào chân vịt rồi.

Thuần trước nay vẫn chẳng hề ưa thằng Út, thấy thế thì nạt

- Lỗi của mày làm, mày tự giác xuống mà gỡ ra đi

- Không cần phiền đến anh, để tôi tự xuống, tiện thể tắm luôn cho mát

Thằng Út cự lại rồi chẳng cần cởi áo cứ thế nhảy thẳng xuống. Nhưng vừa xuống đến nơi thì nó biết đấy chắc chắn là một quyết định vô cùng sai lầm. Vừa chạm mặt nước thì nó đã ngửi thấy cái mùi hôi thối đặc trưng của xác chết. Tuy thằng Út cũng đi tàu với bác Quân được mấy tháng, nhưng mấy cái vụ xác chết này lần nào nó cũng trốn biệt, còn chả thò cổ ra xem nữa. Thế mà lần này đã lỡ mạnh mồm rồi, vả lại cũng đúng là lỗi của nó. Thằng Út bắt đầu lần lần, cố gắng không chạm vào cái xác. Bên trên Thuần đang soi đèn cho nó bắt đầu thấy cái xác lộ lên nhưng cũng không thèm xuống giúp, chỉ gọi thằng Sáng đến cầm thêm một ngọn đèn nữa mà soi cho thằng Út. Thằng út đã cố gắng không chạm rồi nhưng vẫn bị cái xác va vào người mấy lần. Nó bèn lấy hết can đảm lặn xuống mà xem cái xác bị giắt như thế nào vào bánh lái. Thì ra đây là một cái xác nữ, chết cũng khá lâu rồi vì đã trương to lên rồi. Một cánh tay vị mắc vào bánh lái, thằng Út phải lấy hết sức mà giật ra, khiến cho những mảng thịt trên cánh tay cái xác toác ra nhìn ghê tởm vô cùng. Nhưng nó không ngờ rằng là cô gái này tóc lại dài thế, cả đám tóc đã giắt hết vào chân vịt rồi. Phía bên trên thằng Thuần nhìn thấy Út ngoi lên bờ tưởng rằng nó đã gỡ xong bèn ra hiệu bảo bác Quân nổ máy thử. Nào ngờ khi chân vịt khởi động thì một cảnh tượng còn khiếp hãi hơn xảy ra, mớ tóc của cô gái bị chân vịt cuốn vào kéo theo luôn cả một nửa cái đầu. Thằng Út thấy vậy thì chẳng còn hồn vía nào mà ở dưới nước nữa, liền trèo thẳng lên thuyền nôn thốc nôn tháo, cởi ngay bộ quần áo trên người vất đi rồi chạy vội vào khoang lấy hết chai rượu của bác nó dội vào người để tẩy đi cái mùi xác chết. Bọn Sáng với Thuần thấy thế thì cười lên sằng sặc. Bác Quân phải tắt máy mà lặn xuống gỡ nốt cái xác ra.

Hai ngày sau thằng Út không ăn không uống được cái gì, hai tay Sáng với Thuần thấy thế thì càng trêu nó tợn, nào là con ma nữ kia thích mày rồi đấy, nó thấy mày cũng hiền lành... Thằng Út không cãi lại được câu gì, chỉ ngồi ôm con Mực gãi gãi. Hôm sau nữa thì tàu đã ra đến cửa biển, lúc đấy Thuần đang lái tàu, bác Quân thì đang ngồi chơi với con Mực. Sáng và thằng Út thì đang ngồi chơi trên mạn thuyền, chợt Sáng chỉ chỉ rồi kêu lên:

- Này, mày thấy cái gì lạ không, thường thường thì đàn ông chết trôi thì nằm sấp còn đàn bà chết trôi thì nằm ngửa, mà cái xác trọc đầu kia mày xem là đàn ông hay đàn bà.

Thằng Út nheo mắt lại nhìn cho kỹ thì bỗng giật mình phát hiện ra là cái xác ngày hôm trước nó gỡ ra ở dưới đuôi tàu, không phải là đầu trọc mà là do bị bánh lái cuốn mất tóc đến nỗi lột hết cả da đầu. Thằng Út sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, liền quay ra cầu cứu bác

- Bác Quân, bác Quân, cái xác hôm nọ làm sao mà đã trôi ra đến đây rồi

Cái xác này vô cùng kỳ quái, dường như nó không trôi theo dòng nước mà đang lập lờ càng ngày càng tiến gần đến tàu thì phải. Bác Quân thấy vậy liền giật mình thốt lên

- Chết mẹ, là ma bám tàu, nhanh nhanh đuổi nó ra mau lên.

Nói đoạn liền nhảy thoăn thoắt lên mũi tàu, vớ lấy cái sào mà nhằm chống vào cái xác mà đẩy ra. Nào ngờ cái xác như có linh tính, hễ đầu sào cứ gần chạm vào nó lại dạt ra một ít. Bác Quân là tay lão luyện trong nghề, có thể nói là ném đâu trúng đó mà giờ đây cũng phải vất vả mới thúc được đầu sào vào cái xác nữ. Nhưng không biết là chết lâu quá xác bị trương lên hay là do lý do gì, dù có đẩy trúng thì đầu sào vẫn cứ trượt đi. Cái xác bây giờ đã trôi đến gần lắm rồi, có thể nhìn thấy cái xác giờ trương lên như một cái bao tải, nhưng vẫn có thể nhìn được hình như là một cô gái trẻ, lại là con nhà giàu. Vì có thể lờ mờ trông thấy bộ y phục tây dương màu xanh nhờ nhờ và đôi hoa tai cùng với cái nhẫn có vẻ đắt tiền. Có lẽ không phải bị cưỡng bức rồi phi tang vì hung thủ dại gì mà không cuỗm nốt đôi hoa tai kia, chắc là tự tử vì tình. Thằng Thuần nhìn thấy đôi hoa tai bằng vàng thì sáng mắt lên:

- Hay là cứ xuống tháo cái đôi bông tai kia ra, đổi ra sơ sơ cũng được vài bữa nhậu

Bác Quân nghe thấy thì trừng mắt lên quát nó một câu, nào ngờ có lẽ là do mất tập trung hoặc đẩy mạnh quá mà cái sào đâm thẳng vào bụng cô gái, toác hẳn ra một lỗ. Khi bác Quân rút cây sào ra thì chao ôi, một đống lòng mề theo đó mà trôi cả ra ngoài, mùi tanh hôi đến lợm giọng như một quả bom bùng nổ theo. Thằng Út thấy thế thì bụm miệng chạy lại bên kia mà nôn ra cả mật xanh mật vàng. Bác Quân chép miệng bực mình cầm cái sào ném ra thật xa, rồi sau đó lấy một đoạn dây thừng tết một cái thòng lọng, khéo léo luồn vào cổ cái xác kia rồi tăng tốc dùng tốc độ của tàu làm đà để đẩy cái xác trôi đi xa.

Một lúc sau thì tàu vào đến bãi, đây là một bãi chuyên tập kết hàng lậu ở ngay gần cảng Sài Gòn. Tối hôm đó thằng Thuần lấy cái thuyền con bảo đi chơi hóng mát, anh Sáng thì vào bờ kiếm quán rượu nhậu đến sáng. Trên tàu chỉ còn hai bác cháu ngồi bên mâm cơm, thằng Út vẫn còn sợ chuyện hồi chiều nên chẳng ăn uống gì được, chỉ thu lu ngồi một góc. Bác Quân liền lên tiếng an ủi thằng cháu mình

- Vừa rồi gọi là ma bám tàu, cái con kia chết trẻ, nó thấy trên tàu có đứa nào hợp mệnh thì bám theo ấy mà, cái này tao gặp nhiều rồi. Mai lên bờ kiếm ít vàng mã đốt cho nó là xong ấy mà. Mà con Mực đâu rồi, sao nãy giờ không thấy nó.

Thằng Út nãy giờ vẫn ám ảnh bởi cái thứ kinh tởm lòi ra từ trong bụng cái xác thì làm gì còn hồn vía nào mà ăn mới chả uống. Mà đúng là nó cũng không để ý con Mực, chắc là con chó chạy lên bờ chơi rồi. Một lúc sau thì con chó ở đâu chạy về, nhưng trông nó có gì đó khang khác mọi ngày, có vẻ dữ tợn hơn, cứ nhằm về phía hai bác cháu mà sủa nhặng lên. Bình thường thằng Út vẫn hay ôm ấp vuốt ve nó mà hôm nay chìa tay ra còn bị nó đớp cho một nhát, không có bác Quân nhanh nhẹn gỡ tay ra thì có lẽ đã bị cắn mất một miếng rồi. Con Mực lúc này bắt đầu chạy vòng quanh thuyền rồi cứ thế sủa ầm ỹ. Bác Quân lúc này đã ngà ngà say, liền lấy khúc tre đập cho nó một trận mới thôi. Nhưng con chó cứ hướng mõm về phía mũi tàu mà gầm gừ. Bác Quân say rượu nên đi ngủ trước để lại một mình thằng Út với con Mực trông tàu. Con chó lúc này lông tóc đã dựng đứng cả lên, nó cứ chạy quanh rồi thủ thế trước mặt thằng Út như đang bảo vệ chủ khỏi thứ gì đó đáng sợ lắm. Thằng Út cũng bắt đầu thấy gai gai xương sống, nó lẩn vào khoang trong ngủ với bác Quân cho đỡ sợ, nào ngờ ông ta đã chui tót vào khoang lái rồi khóa chặt cửa lại ngủ ở trong đó. Thằng Út cứ lăn qua lăn lại không sao ngủ được, mọi hôm có anh Sáng rồi thằng Thuần ngồi buôn chuyện, nay cả hai đều chẳng có mặt, nó bất giác nghĩ đến mấy chuyện ma bà nội nó vẫn hay kể mà thấy rùng mình ớn lạnh. Giữa mùa hè mà người cứ lạnh toát. Cũng may có con Mực vẫn đang đứng canh ở cửa cũng khiến cho nó vững dạ phần nào. Đêm hôm ấy nó trằn trọc mãi mà cũng không ngủ được. Đang lăn qua lăn lại thì thấy dưới biển có tiếng người gọi tên nó. Nhưng thằng Út cũng biết, nửa đêm có tiếng người gọi mình như thế này thì đừng có dại dột mà trả lời. Nó chỉ nghếch đầu qua cửa khoang, cố gắng nhìn ra ngoài xem ai gọi. Con Mực lúc này lại chạy đâu mất rồi, thằng Út vừa nhìn ra thì đã thấy bên ngoài đen kịt toàn nước là nước. Phía xa xa có một cái đầu người nhấp nhô rồi nó cứ ngày một tiến lại gần, cứ cao dần, cao dần lên, thì ra là một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bước đến gần nó. Kỳ lạ là cô ta dường như đang bước đi trên mặt biển như trên mặt đất bình thường vậy. Cô ta bước đến gần thằng Út, nhoẻn miệng ra cười. Thằng Út lúc này thần trí như mê muội, chực vất tấm chăn trên mình mà lao ra ngoài với cô ta. Bỗng một tiếng chó sủa vang làm cho nó sực tỉnh, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng đáng sợ hơn là trong cơn ác mộng đó nó đã vô thức đi ra đến tận thành tàu, chỉ một bước nữa thôi là rơi xuống biển bỏ mạng. Cũng may là có tiếng sủa của con Mực đã cứu sống nó....

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.